Màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao và mây mù trôi lãng đãng. Dưới mặt đất, những khóm hoa nở rộ tuyệt đẹp dần dần khô héo thành tro bụi.

Ôn Tự nhìn biển hoa mênh mông lụi tàn đến tận chân mình. Hắn ta ngẩng đầu lên, trông thấy thiếu nữ áo xanh đang cau mày, tay giữ chuôi kiếm, từng bước đi mang theo kiếm thế uy nghiêm. Trong khoảnh khắc ấy, hắn ta chợt có cảm giác sông núi oai hùng đang dựng lên sừng sững sau lưng nàng...

Nàng nói: “Ôn Tự, ta không cho phép bất cứ ai đụng vào nàng ấy.”

Ôn Tự nhận ra một luồng sức mạnh trong giọng nói của nàng, một sức mạnh cực đại không thể nghi ngờ, không thể kháng cự mà chỉ có thể nghe theo.

Sức mạnh ấy quá to lớn, quá khủng khiếp, đến nỗi ngay cả dư âm còn động lại cũng khiến lòng người run sợ.

Tay Ôn Tự lại đột ngột ngứa ngáy vô cùng.

Nàng đúng là rất… rất…

Hắn ta nắm chặt tay lại, dùng đau đớn để kích thích bản thân buộc phải tỉnh táo trước sự hưng phấn nhè nhẹ râm ran đến tê cả da đầu.

Không… giờ vẫn chưa phải lúc.

Ôn Tự nhìn Lâm Nhiên đứng trong bóng đêm không còn vẻ hòa nhã, đôi mắt trong trẻo đến mức gần như lạnh băng, chợt mỉm cười nói: “Quay về nhanh thế? Vậy là… quả nhiên Lâm cô nương không chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, cô cũng đang che giấu một bí mật lớn, phải không?”

Lâm Nhiên bình tĩnh nhìn hắn ta, chỉ có bàn tay nắm Phong Trúc kiếm là từ từ rút ra.

“Thôi được, nếu cô đã không muốn trả lời câu hỏi này thì… cô muốn cứu nàng ta thật sao?”

Ôn Tự cười khẽ: “Cho dù nàng ta là một người… không nên tồn tại?”

Lâm Nhiên không đáp lại nhưng bỗng rút kiếm ra, kiếm quang lành lạnh vụt qua trong bóng đêm, phát ra ánh sáng sắc lạnh, chém đứt một sợi tóc bên thái dương hắn ta.

Ôn Tự khựng lại, sau đó hơi nghiêng đầu, trông thấy sợi tóc kia chầm chậm rơi xuống bùn đất.

Hắn ta nhìn chằm chằm sợi tóc ấy, sững sờ mất một lúc lâu rồi đưa tay lên chạm nhẹ vào má trái. Tới tận lúc này hắn ta mới cảm thấy nhoi nhói ở chỗ đó, cùng với mùi máu tanh là từng cơn đau đớn, không quá mãnh liệt nhưng lại hệt như một cái gai bỗng chốc đâm vào nơi sâu nhất trong tim, tạo thành một đóa hoa máu từ đỏ thẫm chuyển sang thối nát.

“Nàng ấy có nên tồn tại hay không, không phải do ngươi quyết định.”

Mặt đất sau lưng bị nứt ra thành một rãnh sâu dài và hẹp, trong lúc trời đất rung chuyển dữ dội, từng khóm hoa rực rỡ tươi đẹp bị chôn vùi thành tro bụi. Lồng ngực Ôn Tự quặn thắt, hắn ta lại nhìn về phía thiếu nữ áo xanh. Nàng bình thản hất một vệt máu trên mũi kiếm, đôi mắt vẫn trong veo như vậy: “Xin tránh ra cho, nếu không bây giờ ta buộc phải giết ngươi.”

Giọng nàng hết sức bình tĩnh, thậm chí còn dùng lễ tiết, không giống như đang nói chuyện giết chóc mà giống như đang nói chuyện mặt trời sẽ nhô lên hay màn đêm sẽ buông xuống… Cứ như thể đó là một quy luật tự nhiên.

Trái tim Ôn Tự bỗng nhiên như bị thứ gì đó bóp nghẹt, đến nỗi lồng ngực hắn ta đau nhói, rã rời.

Biển mị hoa bị chôn vùi phản phệ dữ dội, hắn ta chợt cúi người ho sặc sụa, cổ họng đau rát, mùi tanh nồng xộc lên. Hắn ta ho ra máu, yết hầu lên xuống không ngừng, nhưng lại hoàn toàn không biết rõ mình đang nuốt máu hay là nuốt dục vọng dâng trào.

Đó là trăng thanh hay là gió mát? Hay là noãn ngọc hóa thành thân trúc, đứng sừng sững giữa nơi non xanh nước biếc.

Làm sao có thể trong trẻo đến thế, lạnh giá đến thế, mà cũng đẹp đến thế.

Đẹp đến mức khiến người ta muốn chiếm lấy, muốn hủy diệt, muốn nhuộm cho nàng thành một màu sắc giống y như mình, muốn kéo nàng vào lòng, khảm nàng vào trong máu thịt, cùng nhau tha hồ chìm đắm trong cõi vĩnh hằng.

Thấy Ôn Tự liên tục ho ra từng bụm máu lớn, Lâm Nhiên thoáng ngẩn người. Nàng bất chợt quay về dáng vẻ bình thường, mặt không cảm xúc, đi vòng qua hắn ta rồi bước thẳng đến chỗ Hầu Mạn Nga.

Bây giờ nàng không rảnh mà đi so đo với hắn ta.

Hầu Mạn Nga vẫn lơ lửng trên không trung, những con đom đóm đầu độc ký ức của nàng ta đã tan thành tro bụi, nhưng nàng ta dường như đã rơi vào một giấc mơ hư ảo, không thể tỉnh lại.

Lâm Nhiên đưa tay ra, Hầu Mạn Nga như thể có được sự dẫn dắt vô hình, cuối cùng cũng từ từ hạ xuống, cho đến khi nằm trong lòng nàng.

Lâm Nhiên cúi đầu, nhìn thấy gương mặt tái nhợt đầy vệt nước mắt và dấu tay tím bầm trên cổ của Hầu Mạn Nga. Nàng hơi mím môi, bế nàng ta lên rồi nhặt Xích Liên kiếm dưới đất. Nàng xoay người, giẫm lên xương trắng nát và mị hoa nát vụn đầy đất, sải bước rời đi không chút do dự.

Ôn Tự chăm chú nhìn theo bóng lưng nàng, sắc mặt hắn ta trắng bệch, máu chảy khắp tay, nhưng trên gương mặt anh tuấn dính máu ấy, ánh mắt lại nham hiểm quỷ quyệt hệt như yêu quái.

Đầu ngón tay thon dài của hắn ta khẽ cử động, một con đom đóm lẳng lặng bay vào trong ống tay áo nàng, hóa thành ám quang cực nhỏ không thể phát giác.

Một con đom đóm khác ngoan ngoãn bay vào lòng bàn tay hắn ta, ám quang chợt lóe lên, Ôn Tự liền nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của nàng, tiếng gió thổi khi ngự kiếm dường như đang dấy lên ám hương thơm mát trên cơ thể nàng.

Hắn ta lại ho ra một bụm máu, nhìn đống lộn xộn khắp núi, chợt bật cười khe khẽ.

Lâm Nhiên ôm Hầu Mạn Nga đi ra khỏi biển mị hoa, ngồi khoanh chân trên một đỉnh đồi, để đầu nàng ta tựa vào lòng mình. Ngón tay nàng nhẹ nhàng lướt qua cổ nàng ta, vết máu trên cổ Hầu Mạn Nga dần dần biến mất theo động tác của nàng.

Lâm Nhiên kiểm tra trên người nàng ta không còn vết thương nào khác rồi mới điểm nhẹ vào trán nàng ta. Vòng xoáy màu xanh kia bị ẩn vào trong cơ thể, linh khí ôn hòa như dòng nước chảy. Sau khi kiên nhẫn đả thông kinh mạch toàn thân cho nàng ta, nàng từ từ xoa dịu hồn phách bị chấn động của nàng ta.

Hầu Mạn Nga dường như đã mơ một giấc mơ rất dài.

Nàng ta rõ ràng ý thức được mình chìm xuống từng chút một, vô số bàn tay vươn lên từ lòng đất tóm lấy cơ thể mình, kéo mình xuống vũng bùn không đáy.

Đã từng có một bàn tay đưa ra ở phía trên, chủ nhân của bàn tay ấy có nụ cười xán lạn và gương mặt vui vẻ, nàng ta ôm đầy hy vọng mà níu lấy nó, cứ ngỡ bàn tay ấy có thể kéo mình thoát khỏi.

Bàn tay đó kéo nàng ta, kéo mãi, kéo mãi, cho đến khi hai chân nàng ta đã sắp thoát khỏi vũng bùn, khi nàng ta tưởng rằng cuối cùng mình cũng có thể bắt đầu một cuộc sống mới thì nó lại buông ra.

Bàn tay đó buông nàng ta ra rồi nhấn bả vai nàng ta xuống, muốn tàn nhẫn đẩy nàng ta xuống vực sâu.

Vậy nên cuối cùng nàng ta cũng hiểu ra, mình không thể dựa dẫm vào bất cứ ai, mình chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

Vậy nên nàng ta giẫm đạp lên những lời chửi mắng, giẫm đạp lên những câu nguyền rủa, giẫm đạp lên sự sỉ nhục và xem thường, cắn chặt răng, nuốt xuống từng giọt máu và nước mắt. Móng tay chà đến mức nứt ra, ngón tay chà đến mức máu me be bét, nhưng dù vậy nàng ta cũng phải bám vào vách đá, cười tươi như hoa mà leo lên từng bước.

Chỉ cần không tin tưởng bất kỳ ai nữa là sẽ không có điểm yếu, sẽ không để ai có cơ hội làm mình tổn thương!

Nàng ta sẽ không bao giờ để ai có cơ hội làm mình tổn thương! Không ai có thể làm mình tổn thương cả!

Hầu Mạn Nga luôn làm như vậy, nàng ta vẫn luôn tin chắc mình sẽ làm được.

Nhưng lần này nàng ta mệt quá.

Nàng ta chưa bao giờ mệt mỏi đến vậy, sự mệt mỏi ồ ạt ập đến từ nơi sâu thẳm trong ký ức, bao trùm tất cả.

Trước giờ nàng ta luôn là một kẻ thất bại.

Kiếp trước người nhà không yêu thương nàng ta, chị em thân thiết phản bội nàng ta, quản lý chỉ muốn nàng ta lấy được nhiều hợp đồng quảng cáo để kiếm được nhiều tiền hơn, fan cũng chỉ thích một Lý Mạn Nga xinh đẹp tươi tắn, vừa đẹp vừa thần thái trên màn hình. Nàng ta không có bạn, chỉ có chị em trên bàn tiệc được mua bằng tiền. Nàng ta cũng không có người yêu, chỉ có người để cặp kè, kim chủ và fwb*.

(*: Friend with benefit, mối quan hệ trên bạn bè dưới tình yêu đi kèm lợi ích, có thể là tình dục, cũng có thể là tiền tài hoặc các lợi ích khác)

Còn kiếp này thì sao? Cha mẹ chỉ lo tu luyện, cho tiền rồi bỏ mặc nàng ta giống như nuôi thú cưng, người cữu cữu Khuyết Đạo Tử thương yêu là huyết mạch của nguyên thân, người mà huynh đệ đồng môn ngưỡng mộ cũng là Hầu sư tỷ hào quang sáng chói...

Còn nàng ta thì sao? Có ai thích con người thật của nàng ta không?

Không ai cả.

Sống hai kiếp, nàng ta không có lấy một thứ thuộc về mình, thậm chí cũng không có lấy một chút tình cảm thực sự dành cho mình, có thể khiến mình lưu luyến.

Hầu Mạn Nga bỗng dưng cảm thấy rất mệt.

Nàng ta bỗng dưng không muốn đấu tranh nữa: Tại sao phải đấu tranh? Sống lại rồi thì sao nữa? Vẫn phải đi liều mạng, dù thương tích khắp người cũng phải liều mạng đến cùng, rồi cũng chẳng còn lại gì.

Có lẽ đây chính là số mệnh của nàng ta, kiếp này nàng ta đáng phải chịu số mệnh thảm hại như vậy.

Mí mắt càng lúc càng nặng nề, Hầu Mạn Nga nhắm mắt lại, ngụm khí ứ đọng trong cổ họng chợt tan ra, ý thức của nàng ta bay lơ lửng, mặc cho những bàn tay kia kéo mình chìm xuống.

Nàng ta biết, khi ngụm khí ấy tan xuống cuống họng, tan hết sạch thì sẽ không trở lại như cũ được nữa.

Nhưng vào thời khắc đó, trên trán nàng ta đột nhiên thấy man mát.

Giống như băng tuyết cực lạnh sau khi tan ra thì có luồng gió xuân đầu tiên thổi đến.

Nó không hoàn toàn mát dịu, cũng không quá đỗi dữ dội, nhưng lại có nhiệt độ và mức độ vừa phải.

Cảm giác man mát ấy giống như một luồng sáng xé tan bầu trời giăng đầy sương khói, tỏa ra thứ ánh sáng chói lóa khắp trời.

Hầu Mạn Nga bỗng nhiên được ánh sáng đánh thức, như thể có một một tiếng sấm vang rền làm thức tỉnh tâm trí hỗn loạn và kiệt quệ của nàng ta.

Nàng ta cảm nhận được một hơi ấm quen thuộc, nàng ta biết, Lâm Nhiên đã quay về rồi.

Lâm Nhiên đang gọi nàng ta tỉnh lại.

Hầu Mạn Nga tưởng rằng mình đã mệt mỏi vô cùng, tưởng rằng mình sẽ không đấu tranh nữa, nhưng không biết tại sao, lúc biết được hơi ấm đang cố chấp đánh thức mình là của Lâm Nhiên, đáy lòng nàng ta bỗng sinh ra một khát vọng sống vô bờ.

Nàng ta muốn tỉnh lại, muốn mở mắt ra, muốn sống tiếp…

Những cảm xúc chán nản, tuyệt vọng và hoang mang ấy bị áp chế ngay lập tức, một sức mạnh không tên sục sôi từ trong sâu thẳm cơ thể, Hầu Mạn Nga cố gắng hết sức để mở mắt, phản chiếu trong ánh mắt lờ mờ của nàng ta là bầu trời sao xa xăm và một gương mặt quen thuộc.

Mặt mày thanh tú, đôi mắt ân cần và dịu dàng, một bên sống mũi cao thẳng đổ bóng nhàn nhạt, đường nét xinh đẹp của bóng đen ấy hòa vào cùng màn đêm nhưng lại không cảm thấy u ám chút nào, ngược lại giống như thể đồng điệu với ánh trăng mờ.

Hầu Mạn Nga ngơ ngác nhìn nàng.

Lâm Nhiên thở phào khi thấy Hầu Mạn Nga cuối cùng cũng tỉnh lại. Nàng chạm vào đầu nàng ta, mồ hôi nhễ nhại nhưng da đầu lại lạnh toát, không biết là vì lạnh hay là vì sợ, răng va vào nhau, cả người run lên nhè nhẹ.

Lâm Nhiên cởi áo choàng ra rồi khoác lên cho nàng ta, ôm cả người lẫn y phục vào lòng, vỗ vỗ vào lưng nàng ta như thể đang dỗ dành trẻ con, cất giọng trấn an: “Bây giờ có thể ngươi đang cảm thấy rất lạnh, tinh thần hơi hỗn loạn, nhưng không sao, đây là di chứng sau khi hồn phách rời thân thể, lát nữa sẽ ổn thôi.”

Không có tiếng đáp lại, Lâm Nhiên cúi đầu nhìn nàng ta, trông thấy hai mắt nàng ta đỏ hoe, đang ngẩn ngơ nhìn nàng.

Lâm Nhiên bỗng giật mình.

Ôi trời, cô nương này sợ đến nỗi ngốc luôn rồi hả.

“Ngươi có ổn không?”

Lâm Nhiên lo lắng huơ huơ ngón tay trước mắt nàng ta: “Có thấy đau đầu không? Có bị rối loạn trí nhớ không? Có biết đây là số mấy không? Có nhớ ta là ai...”

Hầu Mạn Nga: “Áaa…”

Lâm Nhiên còn chưa dứt lời, Hầu Mạn Nga đột nhiên hét toáng lên!

Lâm Nhiên bị bất ngờ, chỉ cảm thấy màng nhĩ sắp rách ra, ngay sau đó đã bị nàng ta vồ lấy như con bạch tuộc.

“Áaa!”

Hầu Mạn Nga ôm chặt nàng, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi lem luốc: “Sao giờ ngươi mới đến, ta sắp chết đến nơi rồi! Ta sắp chết rồi đấy! Bọn họ đều ức hiếp ta, bọn họ đều ức hiếp ta... “

Lâm Nhiên lảo đảo bị Hầu Mạn Nga ôm chầm lấy, suýt nữa thì lăn xuống núi cùng nàng ta luôn.

Lâm Nhiên vất vả giữ thăng bằng, không để ý đến cái tai ong ong vì chịu đựng tiếng hét nữa, vỗ vào lưng Hầu Mạn Nga, nhẹ nhàng nói: “Ta xin lỗi xin lỗi mà, ta tới trễ, ta sai, bây giờ không sao rồi, đừng khóc nữa nhé.”

Hầu Mạn Nga đã không còn nghe thấy Lâm Nhiên nói gì nữa. Được nàng dỗ dành, giờ nàng ta chỉ cảm thấy mọi ấm ức chất đầy trong phút chốc đều tuôn ra. Nàng ta khóc lóc kêu gào: “Sao họ lại đối xử với ta như thế! Ta cũng là con của họ mà! Chỉ vì ta là nữ còn hai thằng khốn nạn kia là nam nên ta đáng bị ức hiếp thế sao! Ta cũng muốn đi học chứ! Ta cũng muốn có quần áo sạch để mặc! Tại sao chỉ bắt ta làm ruộng, tại sao chỉ đánh mắng một mình ta, lấy ta ra để giải tỏa, không muốn nuôi thì đừng sinh ta ra làm gì! Tưởng ta muốn được sinh ra để bị chà đạp hả… Hu hu tại sao chỉ có mình ta sinh ra trong gia đình như thế còn người khác thì không, người ta đều được sống tốt đấy thôi. Ta cũng muốn được yêu thương như một cô công chúa, ta cũng muốn ăn mặc thật xinh đẹp, cầm bóng bay trên tay, ăn kẹo mút dạo phố cùng ba mẹ. Hồi nhỏ ta chưa từng được ăn kẹo mút, họ đều được ăn, chỉ có mỗi ta là chưa từng được ăn, cho tới bây giờ cũng chưa được ăn...”

Nàng ta khóc đến mức không thở nổi, câu cú lộn xộn, nhưng Lâm Nhiên biết nàng ta đang nói về người nhà ở kiếp trước.

Lâm Nhiên im lặng lắng nghe, cảm thấy bờ vai dần dần thấm đẫm nước mắt, chỉ vỗ nhẹ vào lưng nàng ta, mặc cho nàng ta giải tỏa.

“Còn cái lũ kia nữa, cũng không tốt đẹp gì!” Hầu Mạn Nga khóc lóc: “Đã hứa sẽ cùng nhau cố gắng, hứa làm chị em tốt với nhau cả đời, tất cả đều là giả dối! Vì để nổi tiếng mà bỏ rơi ta, muốn đạp ta xuống để đi lên. Dù ta nghèo đến mức muốn nổi tiếng đến mấy cũng chưa bao giờ có ý định làm tổn thương họ. Vậy mà họ lại dìm ta xuống trước! Làm sao họ có thể ác độc đến vậy, bọn ta ngày nào cũng cười nói vui vẻ với nhau, ta hết lòng hết dạ với họ cơ mà! Hằng ngày ta đều luyện tập vất vả vì để hướng dẫn sau giờ cho họ, hằng ngày có ăn bánh bao và mì gói ta cũng sẵn sàng để dành tiền mua son, mua quà cho họ. Có fan cuồng quấy rối họ, ta cũng chẳng màng điều gì mà cầm dao xông tới, có ông lớn giàu sụ muốn nâng đỡ ta để ta hoạt động riêng thì ta cũng không cần, ta chỉ muốn ở bên họ thôi… Ta cứ tưởng bọn ta là bạn bè thực sự, nhưng họ lại luôn xem thường ta, họ đều bắt nạt ta. Chẳng lẽ họ không biết nếu ta rút khỏi giới giải trí mà mang tiếng xấu thì sẽ không thể sống nổi nữa sao? Chẳng lẽ họ không biết cha mẹ ta sẽ bóc lột ta đến kiệt sức sao? Họ biết chứ, nhưng họ vẫn dìm ta xuống, họ không có lương tâm…”

Nàng ta đột ngột ngẩng đầu lên, giằng lấy cổ áo Lâm Nhiên, nước mắt giàn giụa, hét to với nàng: “Ngươi thấy họ có lương tâm hay không! Họ là đồ lòng lang dạ sói! Ngươi thấy đúng không? Đúng không hả?!” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Đúng đúng đúng.”

Lâm Nhiên gật đầu quả quyết: “Họ không có lương tâm, ngươi và họ không giống nhau, chúng ta đừng tính toán với họ nữa nhé.”

“Không! Ta phải tính toán! Ta sắp tức điên lên rồi đây!”

Hầu Mạn Nga kêu gào: “Họ ức hiếp ta, ta phải ức hiếp lại gấp mười! Họ muốn dìm ta xuống thì ta sẽ dìm tất cả bọn họ xuống luôn! Ta sẽ sống tốt hơn bất cứ ai! Ta muốn cho những kẻ ngu ngốc ấy không có được bất cứ thứ gì, ta muốn tất cả bọn họ thân bại danh liệt, phải ngủ ngoài đường. Ngươi nói xem có nên làm thế không? Ngươi nói xem có phải họ đáng đời không?!”

Lâm Nhiên thầm nghĩ ngươi đã phun nước miếng đầy mặt ta rồi, ta dám nói không nên ư. Nàng gật đầu lia lịa: “Nên nên, đáng đời, đáng đời lắm.”

Nhưng Hầu Mạn Nga lại càng lớn tiếng hơn: “Sao ngươi không hào hứng chút chút nào thế, ngươi đang qua loa lấy lệ với ta phải không, ngươi cũng cảm thấy ta ác độc phải không? Ngươi cũng sợ ta, ghét ta phải không?!”

Lâm Nhiên vội vàng lắc đầu: “Đâu có đâu có, ngươi không như vậy thì sẽ bị ức hiếp, ta biết mà, ta hiểu hết.”

Hầu Mạn Nga tạm thời được an ủi một chút, hít hít mũi: “Vậy ngươi phải mắng chửi họ cùng với ta đi chứ, mỗi lần chửi họ là ta lại thấy vui, ngươi chửi cùng ta đi, ta sẽ vui vẻ gấp đôi.”

Lần này Lâm Nhiên hơi chần chừ.

Hầu Mạn Nga lập tức muốn nổi trận lôi đình: “Tại sao ngươi không nói gì? Ngươi đúng là chỉ qua loa lấy lệ với ta thôi! Ngươi vẫn chê trách ta!”

“Không phải vậy.” Lâm Nhiên hơi do dự một lát rồi lựa lời: “Nhưng thật ra bình thường ta không chửi bậy.”

Hầu Mạn Nga: “… ??”

“Ăn nói thô tục sẽ dễ trở thành thói quen, ta sợ ta mà nói một lần thì sau này sẽ không sửa đổi được.”

Lâm Nhiên chân thành đề xuất: “Thật ra ta muốn nói điều này lâu lắm rồi, hay là chúng ta văn minh lên đi, chúng ta chửi văn minh được không?”

Hầu Mạn Nga: “...”

Đệt! Ngươi bị thần kinh hả!

“Ta mặc kệ…”

Hầu Mạn Nga giằng lấy cổ áo Lâm Nhiên, hết sức đáng thương: “Ngươi phải chửi cùng ta! Ngay lập tức! Ngay bây giờ! Ta không cần biết, ngươi phải chửi, phải chửi cùng ta, ta mặc kệ đấy…”

Lâm Nhiên bị hét đến nỗi màng nhĩ lại bắt đầu run rẩy, nàng nhìn gương mặt hung dữ của Hầu Mạn Nga, không khỏi rơi nước mắt trong tuyệt vọng: “Được được, ta chửi ta chửi, cầu xin ngươi đừng có gào nữa, ta sắp điếc thật rồi.”

Hầu Mạn Nga tạm nới lỏng tay: “Vậy ngươi chửi cùng ta nào: Những kẻ ức hiếp ta đều là lũ ngu si.”

Lâm Nhiên đáng thương vô cùng: “Những kẻ ức hiếp ngươi đều là lũ… ờm… ngâu.”

Hầu Mạn Nga lườm nàng, trước ánh mắt dữ dằn của nàng ta, Lâm Nhiên run run ôm lấy cơ thể nhỏ bé của mình.

Nàng thật sự không muốn mắng chửi người khác, chửi người là một việc đáng sợ như nói giọng Đông Bắc vậy, nàng không quá tin tưởng vào ý chí của mình, lỡ như lúc trở về học gì không học lại tu luyện được mỗi tổ an* đại pháp hết sức sành sỏi, sư phụ sẽ cằn nhằn nàng đến chết mất.

(*: chỉ chung những người rất giỏi chửi người khác)

Hầu Mạn Nga hứ một tiếng rõ to, dang hai tay ra: “Ngươi lại đây ôm ta đi, ta sẽ tạm tha thứ cho ngươi.”

Lâm Nhiên lập tức thở phào, cái này dễ thôi mà.

Nàng ôm lấy Hầu Mạn Nga, nàng ta tựa đầu lên vai nàng, im lặng một lúc lâu.

Sau đó nàng ta mới khàn khàn nói: “Ta muốn ăn kẹo.”

Lâm Nhiên khẳng định chắc nịch: “Ra ngoài sẽ đi ăn ngay, ăn một cái ném hai cái, muốn ăn bao nhiêu cũng được.”

Hầu Mạn Nga: “Ta muốn đi dạo phố.”

Lâm Nhiên: “Được!”

Hầu Mạn Nga: “Ta muốn mua thật nhiều quần áo đẹp, mua nhiều đôi giày vừa tốt vừa đẹp.”

Lâm Nhiên: “Được luôn!”

Hầu Mạn Nga: “Ta muốn tiêu hết sạch tiền, sau đó ngươi phải nuôi ta.”

Lâm Nhiên tính nhẩm số tiền còn lại trên người mình, rồi tính toán mức tiêu xài ngày thường của Hầu Mạn Nga, chợt cảm thấy trước mắt tối sầm, tương lai mù mịt, nàng khẽ cắn răng: “… Ta nuôi!” Cùng lắm nàng ra đầu đường bán võ, diễn trò dùng ngực đập tảng đá. Cái này nàng có kinh nghiệm, rất giàu kinh nghiệm là đằng khác.

Nghe thấy giọng điệu đáng thương của nàng, Hầu Mạn Nga cong khóe môi. Nàng ta buồn cười nhưng nước mắt lại lăn xuống dọc theo gò má.

“Thật ra thì ta ghét nhất là tỷ muội bạn bè đó.”

Nàng ta ôm chặt Lâm Nhiên, không để nàng nhìn thấy gương mặt lem luốc nước mắt của mình, nhưng giọng nói vẫn nghẹn ngào không dứt: “Ta không muốn có tỷ muội bạn bè chút nào, Lâm Nhiên, thật ra ta cũng không muốn quen biết ngươi luôn.”

Không muốn quen biết ngươi là vì nếu không quen ngươi, ta sẽ không bị ngươi lay động, sẽ không tin tưởng ngươi, sẽ không lệ thuộc vào ngươi, cũng sẽ không cho ngươi thấy tâm hồn và thể xác yếu đuối nhất, để lộ mọi sự tuyệt vọng và bất lực của mình. Ta vừa sợ sau này mình sẽ lại bị tổn thương, vừa sợ sẽ chìm trong sự ấm áp của ngươi không dứt ra được.

Nhưng nàng ta không kiểm soát được, thật sự không thể kiểm soát được.

Nàng quá đỗi dịu dàng, quá đỗi đơn thuần, nàng ta rất muốn đến gần nàng, muốn được sưởi ấm, muốn được yêu thương, muốn được ôm. Nàng ta rất muốn được dẫn đi như thế mãi, mỗi ngày đều có thể cảm nhận được rõ mình đang đi trên con đường mà mình từng nghĩ sẽ không bao giờ có tư cách đi trên nó nữa, một con đường tươi sáng rực rỡ.

Nàng ta tiêu đời rồi, tiêu đời thật rồi.

“Không muốn làm tỷ muội?”

Lâm Nhiên hơi sửng sốt, hồi lâu sau mới chần chừ nói: “… Nhưng ngươi là nữ tử, ta cũng vậy.”

“…” Hầu Mạn Nga đang rưng rưng nước mắt: “???”

“Nếu như ngươi không muốn.”

Lâm Nhiên đắn đo nhìn nàng ta, rất lâu sau mới thở dài: “Thế ta tôn trọng ngươi vậy, ngươi cũng có thể gọi ta là phụ thân.”

Hầu Mạn Nga: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play