Gió đang thổi, lửa đang cháy, còn Thiên Nhất thì đang gào thét.

Lâm Nhiên nắm thật chặt Thiên Nhất suýt chút nữa thì nổ tung, ngẩng đầu nhìn Ôn Tự đang cười nhạt, ánh mắt phức tạp: “… Ngươi hạ mị thuật vào quả óc chó ư?”

Hầu Mạn Nga ở bên cạnh lập tức sửng sốt thừ người ra: “Thuật gì? Mị gì? Hạ thuật gì cho cái gì?”

“Chà, bị phát hiện rồi.”

Vậy mà Ôn Tự vẫn còn cười được. Mặt hắn ta không hề biến sắc, bình thản rụt tay về, nho nhã khép ống tay áo rộng lại rồi đặt lên nhau ở trước bụng, mỉm cười nói lời xin lỗi không hề có chút thành ý nào: “Xin lỗi, ta hơi tò mò về quả óc chó của cô nương, tay run lên một cái, thế là vô tình chơi đùa chút thôi.”

Lâm Nhiên và Hầu Mạn Nga: “…”

“Ngươi run tay một cái là hạ mị thuật được luôn?!”

Hầu Mạn Nga hét toáng lên, vội vàng kéo Lâm Nhiên tránh xa hắn ta ra, nhìn hắn ta đầy cảnh giác: “Làm sao ngươi lại biết một thủ đoạn không đàng hoàng như vậy? Ngươi sẽ không ra tay với bọn ta mọi nơi mọi lúc đấy chứ?!”

Bảo sao nàng ta luôn thấy ngủ với hắn ta sẽ rất sướng, bảo sao Lâm Nhiên cứ nhất quyết muốn đi cùng hắn ta, chắc chắn là vì tên dặt dẹo mặt búng ra sữa này đã lén lút hạ mị thuật dụ dỗ họ rồi!

Đệch! Hầu Mạn Nga bỗng chốc nổi đóa lên: Dụ dỗ nàng ta thì thôi đi, nàng ta được hưởng chùa phóng túng một đêm cũng chẳng chịu thiệt. Nhưng hắn ta dám có ý với Lâm Nhiên nhà nàng ta… Cái thằng trơ tráo không biết xấu hổ kia!

“Làm cô nương sợ rồi, Tự vốn dĩ có tính hiếu kỳ, chuyện gì cũng thích hóng hớt. Thuật hợp hoan là do trước đây tình cờ có được một quyển bí pháp thượng cổ không trọn vẹn, bỗng chốc nảy sinh ý nghĩ muốn tu bổ cho nó hoàn thiện, thế là học được một số thứ vặt vãnh. Nhưng sau này không mấy hứng thú nữa nên đã ném nó đi rồi, không đến mức gọi là thông thạo.”

Ôn Tự không có bất kỳ phản ứng gì với vẻ mặt đột ngột trở nên hung dữ của Hầu Mạn Nga, vẫn mỉm cười hòa nhã rồi giải thích: “Hầu cô nương đừng lo lắng, Tự chưa bao giờ dùng thủ đoạn này với người khác.”

Hầu Mạn Nga không hề cảm thấy được xoa dịu chút nào: Thằng dở người, một gã nam nhân nhặt được bí pháp thượng cổ mà dám có suy nghĩ tu bổ cho nó, tu bổ mãi rồi lại chê nó không thú vị, có thể tiện tay ném nó đi thì phải là loại biến thái bất bình thường đến mức nào?

Hầu Mạn Nga nghiêng đầu nhìn Lâm Nhiên: “Ngươi thấy sao?” Nếu cảm thấy nguy hiểm thì họ cứ bỏ hắn ta lại mà chạy là xong.

Lâm Nhiên thầm nghĩ, nàng còn thấy thế nào được nữa, đối với một nam nhân bụng đói vơ quàng đến mức ra tay với cả quả óc chó thì nàng còn dám thấy thế nào!

Lâm Nhiên thương xót cho Thiên Nhất: “Để ngươi phải chịu ấm ức rồi.”

“… Không…” Thiên Nhất tỏ ra hết sức đau đớn: “Nỗi ấm ức này ta không chịu đựng được!!”

Lâm Nhiên giả vờ như không nghe thấy gì, kiên quyết đưa quả óc chó đang giãy giụa không ngừng cho Ôn Tự: “Sờ lần nữa đi.”

Ôn Tự nhận lấy quả óc chó, nàng cố ý nhấn mạnh: “Sờ cho tử tế vào, đừng có giở trò bừa bãi.”

Ôn Tự khựng lại, nhìn nàng, chợt mỉm cười: “Lâm cô nương, cô hung dữ quá à.”

Âm cuối của hắn ta vừa nhẹ vừa kéo dài, giọng điệu mềm nhũn, không giống như đang trách móc mà giống như đang ve vãn vậy.

Hầu Mạn Nga nghe mà muốn phát điên: Aaa thằng trơ tráo này làm nũng cái mẹ gì thế, còn dám quyến rũ Lâm Nhiên nhà nàng ta nữa chứ!

Hầu Mạn Nga đang định bảo Lâm Nhiên đừng mắc lừa tên cẩu nam nhân này thì Lâm Nhiên lại bình thản gật đầu: “Ừ, ta hung dữ vậy đấy, ngươi bớt nói nhảm đi được không.”

Ôn Tự: “…”

Ôn Tự bị nghẹn họng.

“Kkkk…”

Hầu Mạn Nga ngay lập tức như được hồi máu sống lại, ôm lấy cánh tay Lâm Nhiên, liếc xéo Ôn Tự, dáng vẻ trông rất giống một quý phi lẳng lơ nham hiểm vừa giành được sự sủng ái.

Ôn Tự chạm nhẹ lên khóe môi, liếc nhìn Lâm Nhiên đang dán mắt vào quả óc chó trong tay hắn ta, nở nụ cười, sau đó nắm chặt quả óc chó kia.

Lần này quả óc chó không có bất kỳ biến đổi gì.

Ôn Tự thả tay ra, trả nó cho nàng, vẫn hết sức nhã nhặn: “Lâm cô nương, giờ thì cô yên tâm rồi chứ?”

Lâm Nhiên lấy lại quả óc chó, đúng là không hề biến đổi, còn những ký ức vụn vặt của Ôn Tự mà nàng có được trong chốc lát đó cũng toàn là về chuyện cũ của Ôn gia, không thấy có gì bất thường.

Nàng lại liếc qua Ôn Tự, mặc dù vẫn không tin tưởng hắn ta cho lắm nhưng nàng đành phải đè nén sự nghi ngờ xuống, vì dù gì Ôn Tự cũng không phải là người được chọn, vậy thì tin tức về cỏ Thanh Tâm rất có thể là thật…

Lâm Nhiên hỏi: “Ôn công tử tìm được cỏ Thanh Tâm ở đâu vậy?”

Ôn Tự chỉ chỉ về phía Tây: “Đi về hướng đó, với tu vi của Lâm cô nương thì ước chừng mất bảy tám ngày sẽ đến nơi.”

Bảy tám ngày, hơi lâu đấy.

Nhưng nàng phải lấy được cỏ Thanh Tâm. Yến Lăng cần có nó, nếu không thì nguy cơ trùng đồng tử bị bại lộ sẽ là quả bom hẹn giờ lớn nhất đối với hắn ta, sẽ dồn ép hắn ta đến mức không thở nổi, vậy nên cho dù chỉ có một phần khả năng, nàng cũng phải tận mắt nhìn thấy nó.

Lâm Nhiên thấy Ôn Tự không có ý định đi cùng nàng, cũng sợ hắn ta đến đó sẽ giở trò xấu. Nhưng suy nghĩ lại, nàng cũng không yên tâm để Hầu Mạn Nga ở bên cạnh Ôn Tự, bèn quay sang nói với nàng ta: “Ngươi đi cùng ta đi.”

Hầu Mạn Nga không muốn nhúc nhích: “Đi đi về về phải mất gần mười ngày, ta mệt lắm rồi, không đi nữa đâu. Ta ở đây chờ ngươi.”

Lâm Nhiên hơi bất lực, nhưng thấy Hầu Mạn Nga thật sự đã thấm mệt, nàng cũng không ép buộc nữa.

Dẫu sao giữa Hầu Mạn Nga và Ôn Tự không thù không oán, Lâm Nhiên đoán Ôn Tự sẽ không ngu ngốc đến nỗi biết nàng cảnh cáo hắn ta như vậy mà còn ra tay với Hầu Mạn Nga. Nàng ngẫm nghĩ một lát, sau đó vì để tránh nguy hiểm, nàng điểm nhẹ một vết kiếm khí lên giữa trán Hầu Mạn Nga: “Vậy ngươi ở đây chờ ta, đừng đi lung tung, cũng đừng gây chuyện. Nếu có người dám làm hại ngươi thì kiếm khí này sẽ nổ tung, đệ tử trong phạm vi ngàn dặm xung quanh đều sẽ nhìn thấy. Dấu vết này nằm trên người hắn ta, dù có chạy đến chân trời góc bể cũng không thoát được.”

Ôn Tự biết Lâm Nhiên nói như vậy là đang cảnh cáo mình. Hắn ta chỉ cười mà không nói gì, tỏ vẻ vô tội.

“Ta biết rồi, ta biết rồi, nhiều lời quá đấy.”

Hầu Mạn Nga sờ sờ vòng xoáy nhỏ màu xanh trên ấn đường, trong lòng sung sướng vô cùng, nhưng lại đẩy bả vai nàng: “Ta rất ổn, đi tìm cây hoa nát của ngươi đi.”

Lâm Nhiên biết nàng ta không ngốc, thấy nàng ta đáp lại, nàng cũng yên tâm phần nào. Nàng gật đầu, nhìn thoáng qua Ôn Tự, sau đó cầm Phong Trúc kiếm đứng lên, đạp nhẹ mũi giày, chẳng mấy chốc đã biến mất như làn khói trong bóng đêm.

Ôn Tự nhìn bóng dáng mảnh mai của nàng biến mất, lại bất giác nhớ tới cái liếc mắt nhàn nhạt khi nãy của nàng.

Đôi mắt ấy, ánh mắt ấy… thật sự đẹp đến không thể tả nổi.

Hắn ta bóp nhẹ vào lòng bàn tay ngứa ngáy tê dại của mình, bỗng nhiên nở nụ cười.



Ngay sau khi khuất khỏi tầm mắt của Hầu Mạn Nga và Ôn Tự, Lâm Nhiên lập tức giải phóng tu vi.

Tu vi của Trúc Cơ hậu kỳ cuồn cuộn dâng lên như mây bay nước chảy, chưa đầy mấy canh giờ, sau một tiếng động cực khẽ không thể phát hiện, tu vi của Lâm Nhiên đã tăng tới Trúc Cơ đỉnh phong, tốc độ của nàng cũng gia tăng theo.

Giới hạn của bí cảnh Vân Thiên là từ Kim Đan kỳ trở xuống, Lâm Nhiên sợ tu vi cao quá sẽ bị bí cảnh tống ra ngoài nên đành áp chế tu vi ở Trúc Cơ đỉnh phong. Tốc độ như hiện tại của nàng cũng đã đủ rồi, chặng đường kéo dài bảy tám ngày nhưng nàng chỉ cần chưa đầy ba ngày là đã đến băng nguyên mà Ôn Tự nói.

Tuyết rơi trắng xóa, ngàn dặm đóng băng. Khí lạnh ập đến bất ngờ khiến Lâm Nhiên lạnh đến nỗi hắt xì hơi một cái. Nàng che mũi, ngự kiếm mà đi, thoải mái phóng ra thần thức, quét mắt qua từng tấc băng nguyên.

Tìm một gốc cỏ Thanh Tâm trong băng nguyên khó khăn chẳng khác nào mò kim dưới đáy bể.

Sau khi lục tung kỹ càng hết một lượt, Lâm Nhiên có cảm giác mình sắp mắc chứng quáng tuyết đến nơi.

Thiên Nhất không chịu nổi nữa: “Nghỉ ngơi đi, ngươi đã tìm hai ngày rồi. Còn tìm nữa là sẽ mù luôn đấy.”

“Không. Ta có thể tìm được.” Lâm Nhiên kiên quyết nói: “Đây chỉ là chuyện nhỏ, ta không sao… để, ngươi biến thành màu trắng từ bao giờ thế? Óc chó mà cũng nạp tiền đổi skin được ư?”

Thiên Nhất: “… Tiên sư nhà ngươi! Ông đây màu nâu, màu nâu đấy!” Đúng là vẫn chưa mù, chí ít còn nhận ra nó là một quả óc chó. Nó mừng rớt nước mắt!

“Ta sai rồi, di chứng sau khi đột phá tu vi ấy mà, đầu óc lúc nào cũng không tỉnh táo cho lắm.”

Lâm Nhiên vội dỗ dành. Nàng dụi mắt, tìm đại một tảng đá rồi ngồi xuống, thở dài thườn thượt: “Tại sao không tìm thấy nhỉ? Thị lực hoàn hảo 5.3 của ta đi đâu mất rồi?!”

Thiên Nhất hết nói nổi: “Hay là vốn dĩ đã không có. Tên Ôn Tự đó không giống người tử tế, có khi hắn ta đang lừa ngươi đấy.”

“Nhưng hắn ta lừa ta thì được lợi lộc gì, chẳng lẽ chỉ để thấy ta mất công đi một chuyến ư? Ta thật sự không hiểu hắn ta muốn làm gì.”

Lâm Nhiên xoa xoa thái dương rồi đứng phắt dậy: “Thôi bỏ đi, ta sẽ xới tung mặt đất lên tìm kiếm lần nữa. Ta không tin lần này vẫn không tìm…”

Đang nói nửa chừng thì trái tim nàng bỗng dưng bị xáo động.

Nàng chợt quay phắt người lại, ngay lập tức đưa đôi mắt sắc bén nhìn về phía xa xa.

Ở đó không có gì bất thường, ấn ký kiếm khí nàng để lại cũng không có phản ứng gì.

Nhưng óc chó đã bắt đầu run rẩy, nhuốm từng sợi từng sợi tơ máu, sóng gợn mờ nhạt lan ra.

Hầu Mạn Nga gặp chuyện rồi.

Sắc mặt Lâm Nhiên dần dần lạnh đi.



Bóng đêm ảm đạm, ánh trăng trên cao chiếu xuống rừng cây tạo ra những đốm đen loang lổ.

Đống lửa cháy bập bùng, bên cạnh đống lửa, nam nhân trẻ tuổi cao lớn chầm chậm đứng dậy, ánh mắt quét qua thiếu nữ xinh đẹp đang cuộn mình cách đó không xa. Thấy nàng ta đang ngủ say, hắn ta cũng không để ý nữa, xoay người chậm rãi đi vào rừng sâu.

Bên đống lửa, thiếu nữ đang quay lưng với Ôn Tự tựa như đang ngủ say thì bỗng nhiên tỉnh dậy.

Hầu Mạn Nga khẽ trở mình, nhìn thấy bóng lưng Ôn Tự ở đằng xa, bèn âm thầm chế giễu: Giả vờ giả vịt suốt năm ngày, cuối cùng cũng lộ đuôi cáo rồi.

Nàng ta đã cảm thấy nam nhân này không phải người tốt từ lâu, nếu không thì Lâm Nhiên sẽ không đến mức nhất quyết giữ hắn ta bên mình, chắc chắn vì sợ hắn ta đi gây chuyện.

Lâm Nhiên tin lời hắn ta, đến băng nguyên gì đó tìm cỏ Thanh Tâm quái quỷ gì đó, nhưng nàng ta thì không. Ngược lại nàng ta còn có cảm giác loại cỏ này đang nằm trong tay hắn ta, chỉ không biết hắn ta đang giấu ở đâu.

Hầu Mạn Nga biết Lâm Nhiên là người rất có nguyên tắc, lắm câu nệ, còn bảo thủ cố chấp, cho dù thứ đó có nằm trong tay Ôn Tự thật thì có lẽ nàng cũng sẽ không giành giật. Nhưng Hầu Mạn Nga không hơi đâu mà bận tâm nhiều đến thế, nàng ta định nhân lúc Lâm Nhiên không có ở đây sẽ cướp lấy cỏ. Đằng nào thì đến khi thứ đó về tay nàng ta, tên họ Ôn này có nói chính nàng ta đã lấy thì cũng sẽ chẳng ai thèm tin… Nàng ta sẽ nói là mình nhặt được! Nàng ta cố gắng biết bao để kiếm danh tiếng xây dựng hình tượng cũng chẳng phải để trưng, đến lúc đó đệ tử các tông phái chắc chắn sẽ tin nàng ta hơn.

Hầu Mạn Nga nắm chắc Xích Liên kiếm rồi ngồi dậy, rón rén đi theo Ôn Tự.

Dường như Ôn Tự không phát giác ra điều bất thường, chỉ ung dung đi vào trong rừng sâu. Hầu Mạn Nga nhẹ bước theo sau, đi khoảng chừng nửa canh giờ, cho đến khi nàng ta sắp mất kiên nhẫn nữa thì trước mặt chợt mở ra một khung cảnh sáng tỏ.

Hầu Mạn Nga bỗng trợn tròn hai mắt.

Phía sau nàng ta là ranh giới với khu rừng rậm rạp, còn trước mặt nàng ta lại là một biển hoa kéo dài vô tận nở rộ trong bóng đêm.

Trong màn đêm tối đen như mực lại có một dải băng rực rỡ tuyệt đẹp hệt như dải ngân hà vắt ngang. Dải băng ấy giống như nối liền thiên địa, vô số ánh sáng đom đóm sặc sỡ chiếu rọi xuống mặt đất. Từng khóm từng khóm hoa với đủ màu sắc và hình dạng khác nhau dần dần bung nở, tạo thành một biển hoa, được ánh sáng đom đóm phủ lên những tầng sáng chói lọi, giống như hư ảnh của chim huyền điểu hồng hoang đang giang rộng đôi cánh rực rỡ, trong phút chốc bao trùm khắp đất trời.

Hầu Mạn Nga nhìn cảnh tượng huy hoàng tráng lệ mà gần như không thốt nên lời.

Trong mắt nàng ta phản chiếu ánh sáng đom đóm rợp trời, ánh sáng ấy cực kỳ đẹp đẽ, dần dần che lấp đi mọi thần thái vốn có trong mắt nàng ta.

Nàng ta như bị thứ gì đó mê hoặc, bước từng bước trong vô thức, lập tức đi vào thiên địa huyền ảo này.

Ngay sau đó, thế giới của nàng ta ầm ầm sụp đổ.

“Sao vẫn chưa cho gà ăn hả? Thức ăn cho heo cũng chưa trộn nữa! Mày dám làm biếng hả! Con nhỏ ngu đần chết tiệt, nhân nhượng cho mày rồi mà mày còn dám làm biếng! Xem bà mày có đánh chết mày không! Trước sau gì tao cũng kiếm người bán quách mày đi…”

“Tiền đâu? Không có tiền á? Làm gì có chuyện đấy! Chắc chắn con mẹ xấu xa của mày giấu đi rồi! Giấu ở đâu hả? Nôn tiền ra đây… A… tổ sư con nhỏ chết giẫm này mày dám cắn tao hả! Bố mày đánh chết mày!”

“Lại còn muốn đi học á? Mày là cái thá gì mà dám nghĩ đến việc đi học? So với tụi tao ấy à, tụi tao là con trai! Là người nối dõi tông đường của nhà họ Lý. Một con nhỏ ngu ngốc như mày mà cũng có cửa so với tụi tao? Đi học không cần tiền chắc, mày lấy đâu ra tiền? Mày đi bán thân xem có kiếm được đồng nào không… Ha ha biết đâu lại kiếm được thật, nếu kiếm được thì cho anh mượn với nhé ha ha…”

“Ha ha! Ha ha! Chị gái đền tiền! Chị gái đền tiền làm ngựa cho người ta cưỡi… Đi! Đi nào ngựa*!”

(*: Nguyên văn là từ tượng thanh “Chá” khi người cưỡi giục ngựa chạy)

Sắc mặt Hầu Mạn Nga bỗng chốc trắng bệch.

“Này, biết cái cô họ Lý kia không, chỉ là một kẻ hết thời bước ra từ nhóm nữ thất bại mà lại có suất đóng bộ phim này, không biết đã lên giường với bao nhiêu ông lớn rồi, có khi một đêm còn qua lại mấy người ấy chứ.”

“Đúng đấy, còn ở đó mà giả vờ đọc thoại, tỏ ra chăm chỉ cho ai xem thế. Được đạo diễn Vương khen lấy khen để như thế, không biết đã ngấm ngầm nịnh nọt đạo diễn Vương thế nào.”

“Kể ra cô ta cũng chẳng phải hạng vừa, sếp Từ nổi tiếng thích hành hạ người khác đến chết, vậy mà cô ta còn dám bám lấy. Cô thấy mặt cô ta xinh xắn tươi tỉnh thế thôi, có khi da dẻ dưới lớp quần áo kia đều bầm tím hết cả đấy. Đúng là vì để nổi tiếng mà bất chấp tính mạng, thứ hèn hạ thế này tụi mình không so được đâu ha ha…”

Toàn thân Hầu Mạn Nga bắt đầu run rẩy, càng lúc càng run dữ dội, cơ thể lảo đảo như sắp ngã xuống.

Từ sâu trong biển hoa lộng lẫy kỳ ảo, một thanh niên nho nhã tuấn tú nghiêng người sang, đôi mắt vừa dịu dàng vừa hờ hững như màn sương mù. Hắn ta khẽ mỉm cười, nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp dường như không thể chịu đựng nổi đang dần dần cúi người xuống.

Hầu Mạn Nga không ngừng phát run, nàng ta cắn chặt môi, răng nanh cứa vào môi khiến máu thịt trồi ra ngoài lớp da mỏng manh nhất. Nàng ta cắn đến mức máu tươi tràn lan nhưng vẫn không kiềm chế được đôi môi đang run run.

Ánh sáng sặc sỡ đầy màu sắc kia như ruồi bọ, như ác mộng quanh quẩn bên nàng ta. Vô số những gương mặt dữ tợn, vô số lời mắng chửi và nguyền rủa ác độc giống như vô số những cánh tay thò ra từ vũng bùn hôi thối níu lấy nàng ta không buông, sống chết muốn nhấn chìm nàng ta xuống bùn lầy.

Nàng ta ra sức vùng vẫy, ra sức vùng vẫy, ra sức muốn thoát khỏi.

Nàng ta không thể rơi xuống đó được, khó khăn lắm nàng ta mới leo lên từ vũng bùn, làm sao nàng ta có thể ngã xuống lần nữa chứ?!

Đột nhiên có một bàn tay kéo nàng ta lại.

Nàng ta ngơ ngác ngẩng đầu lên, trông thấy một gương mặt cười ngọt ngào đầy sức sống.

“Ui chà! Từ giờ mọi người đều là chị em trong nhóm cả. Chị là nhóm trưởng của nhóm, mọi người cứ xem chị như chị gái, có vấn đề hay khó khăn gì thì đến tìm chị nhé.”

“Ha ha vậy mình lớn tuổi thứ hai, mình là chị hai nhé.”

“Vậy em là em út nhỉ? Các chị xinh đẹp thế này, phải yêu thương em gái đó nha.”

“Màu son này hợp với em ghê… Uầy! Quán này siêu đỉnh luôn, lần sau phải đi cùng nhau mới được… Để chị sửa cho em động tác này, chân phải đá cao lên chút nữa…”

“Mạn Nga, ba mẹ em thật xấu xa, tội nghiệp cho em quá. Nhưng mà từ giờ đã có các chị em rồi, các chị em sẽ bảo vệ em.”

“Cậu Tôn đó là một tên lắm của mê rượu chè, háo sắc lắm, không thật lòng với em đâu. Mạn Nga, em đừng bao giờ đáp lại hắn ta.”

“Chúng ta phải cùng nhau cố gắng, cùng nhau nỗ lực. Chúng ta nhất định sẽ thành công! Chúng ta sẽ trở thành nhóm nhạc nữ hàng đầu trong nước, à không, hàng đầu thế giới luôn!”



Tiếng cười đùa vang lên không ngớt, những gương mặt vui vẻ, những giọt mồ hôi rơi xuống khi họ ở xuyên đêm trong phòng tập, họ trốn ra ngoài công ty đi ăn lẩu giữa đêm khuya, họ mừng rỡ ôm lấy nhau sau lần đầu tiên trình diễn thành công, họ cười ha hả như lũ trẻ ngốc nghếch khi gục xuống ở sau khán đài, người ướt đẫm mồ hôi sau ba tiếng đồng hồ hát và nhảy liên tục, họ tha hồ tưởng tượng đến ngày quảng cáo của nhóm họ sẽ được chiếu trên khắp các màn hình LED của các tòa nhà chọc trời ở Lục Gia Chủy.

Đó từng là giấc mơ đẹp nhất trong đời nàng ta.

Nếu cứ mơ mãi mà không tỉnh lại thì tốt biết bao.

Nếu ngày hôm nó nàng ta không tình cờ đi ngang qua hành lang công ty, nhìn thấy họ đứng tụ tập nơi cầu thang tối om, nhóm trưởng giơ điện thoại lên, che miệng thì thầm bàn bạc.

“Vậy là được rồi, tách ra hoạt động riêng, mọi người đường ai nấy đi.”

“Ừ, nhưng không thể giải tán trong im lặng thế được. Chúng ta phải tìm cơ hội để nổi một lần, nếu không thì lấy đâu ra chỗ cho mình hoạt động. Tôi phải đánh bóng tên tuổi để còn chuyển sang đóng phim nữa.”

“Làm tăng độ nổi tiếng không phải là chuyện dễ, ghép đôi tạo tin cũng dễ bị chửi là flop, hay là dìm ai đó xuống đi.”

“Dìm ai bây giờ?”

Họ im lặng mất một lúc, sau đó có người nói khẽ: “Dìm Mạn Nga đi, con bé đó xuất thân thấp kém, đến từ vùng nông thôn, không có hậu thuẫn gì cả.”

Câu nói này như mở ra chủ đề bàn tán, họ thi nhau lên tiếng: “Đúng rồi, nhìn nhà Mạn Nga mà xem, mấy hôm trước ba nó còn đến đòi tiền nó nữa. Nói thật nhé, có những người nhà giống như con quỷ hút máu thế kia, nó cũng khó mà lăn lộn trong giới giải trí. Thà ra ngoài xã hội tìm một công việc tử tế còn hơn.”

“Thì thế, chưa kể trông nó đã lẳng lơ lại còn xuất thân từ gia đình kiểu đó, trông không giống người đàng hoàng chút nào, tương lai cũng rất khó được lòng khán giả và người qua đường, dám chắc không trụ được lâu đâu.”

“Tính cách nó cũng rất chảnh chọe, miệng thì đanh đá, lúc nào cũng nói xấu sau lưng người khác. Hơn nữa, mặc dù người nhà chả ra làm sao nhưng đó cũng là ba mẹ mình, nó lại đối xử lạnh nhạt với ba mẹ như thế, chậc chậc, thật ra tôi muốn nói từ lâu lắm rồi… Thỉnh thoảng tôi còn thấy ghét nó nữa cơ.”

“Chuẩn luôn…”

Họ thì thầm bàn tán, càng nói càng ăn ý, càng nói càng tung hứng cho nhau, càng nói càng như thể làm vậy là chuyện bình thường, không có gì phải hổ thẹn.

Nàng ta không có hậu thuẫn, ba mẹ là quỷ hút máu, nàng ta trông lẳng lơ, độc mồm độc miệng, vậy nên nàng ta đáng bị họ chơi xấu, đáng bị những người chị em tốt đẩy xuống bùn lầy để giúp họ có được tương lai rộng mở?!

Nàng ta trốn sau cửa, nghe mà run rẩy cả người, nước mắt giàn giụa. Nàng ta cắn chặt mu bàn tay, chờ đợi dù chỉ một người sẵn sàng nói tốt cho mình.

Sau đó nàng ta đợi được…

“Thôi thôi, đừng nói nữa.”

Nhóm trưởng cuối cùng cũng lên tiếng ngăn họ lại, giọng điệu vẫn dịu dàng mềm mỏng như mọi ngày. Cô ta làm như thể phải đưa ra một lựa chọn bắt buộc, cực kỳ bất đắc dĩ vậy: “Thế thì là Mạn Nga nhé, có thể tiết lộ chuyện nhà nó, vả lại… cậu Tôn đang theo đuổi nó đúng không? Dựa vào kim chủ để bay cao một mình gì gì đó, cứ bịa ra mấy bài bôi nhọ rồi tuồn ra luôn một thể.”

Cô ta thở dài: “Nếu đã làm đến nước này rồi thì nên dìm đến cùng đi, dù sao Mạn Nga cũng là người chấp nhặt thù dai, nên là đừng… đừng để nó có cơ hội ngóc đầu lên…”

“Keng…”

Xích Liên kiếm rơi xuống, vang lên tiếng leng keng nặng nề rồi nghiêng ngả đáp đất.

Hầu Mạn Nga lảo đảo như chú chim bị gãy cánh, bỗng nhiên ngất đi.

Nàng ta nằm trên bùn đất ẩm ướt, mơ màng mở mắt ra, sau đó nhìn thấy dải ngân hà rực rỡ trên bầu trời và những khóm hoa nở rộ đẹp như trong mơ.

Đồ lừa đảo.

Khóe mắt có thứ gì đó vừa ấm nóng vừa lạnh giá chảy xuống, trái tim nàng ta đau thắt lại, đau đến mức gần như chết lặng.

Mi mắt run rẩy một cách yếu ớt, nàng ta rất mệt mỏi, từ từ nhắm đôi mắt lại.

Những điều đẹp đẽ và những lòng tốt ấy đều là lừa dối, tất cả đều bịp bợm hết thôi.

Nàng ta sẽ không bao giờ… không bao giờ tin bất cứ ai nữa.

“Mới có thế mà đã bỏ cuộc rồi à?”

Tiếng thở dài nhè nhẹ vang lên, nghe có vẻ ấm áp nhưng lại lạnh lùng hơn cả làn gió đêm.

Nam nhân chậm rãi đi đến, ống tay áo rộng hơi trượt xuống, cổ tay mảnh khảnh khẽ nâng lên, cả người Hầu Mạn Nga bay lơ lửng trên không trung. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Vô số ánh sáng bay ra từ trong biển hoa, lượn lờ quanh nàng ta như bướm vờn quanh hoa, sau đó… một hư ảnh của nữ tử dần dần bị đưa ra khỏi cơ thể của “Hầu Mạn Nga”.

Hư ảnh ấy nhắm nghiền hai mắt, nhan sắc xinh đẹp, vệt nước mắt đọng lại lấp lánh, nhưng lại là một gương mặt khác hoàn toàn với “Hầu Mạn Nga”.

Người đó là Lý Mạn Nga chân thực nhất, yếu đuối nhất.

“Quả nhiên… ban đầu ta đã thấy kỳ lạ rồi, bí cảnh Vân Thiên trong cuốn sách đó đâu có Hầu cô nương của Bắc Thần pháp tông.”

Ôn Tự nhìn hư ảnh của Lý Mạn Nga rồi nở nụ cười, nói một sự thật phũ phàng nhất bằng chất giọng dịu dàng nhất trần đời: “Vậy ra là một người… không nên tồn tại, đúng chứ?”

Đương nhiên không có ai trả lời, hắn ta cười khẽ: “Nếu đã như vậy thì ta… sẽ không khách khí nữa.”

Hắn ta phất tay áo một cái, càng có thêm nhiều đom đóm bay ra từ biển hoa, lũ lượt lao về phía Hầu Mạn Nga đang ngủ say trong cơn ác mộng. Chúng lởn vởn quanh nàng ta, vô số ánh sáng rải trên cơ thể nàng ta. Hầu Mạn Nga dường như bị thứ gì đó điều khiển, chầm chậm đưa lên tay, hai tay từ từ bóp cổ mình.

Vòng xoáy màu xanh giữa ấn đường của nàng ta không hề có phản ứng, nó có thể ngăn cản bất kỳ người nào khác nhưng lại không thể ngăn cản chính chủ nhân của nó tự làm hại mình.

Ôn Tự cười mỉm, giống như đang chứng kiến sự nở rộ rồi héo tàn của một nhành hoa.

Đom đóm lượn quanh như trong giấc mộng, Hầu Mạn Nga đang nhắm mắt rơi lệ, khóc trong âm thầm và tuyệt vọng nhưng lại không thể ngăn chặn đôi tay của mình càng lúc càng bóp chặt, đến mức in dấu tay tím bầm trên cổ nàng ta, móng tay rạch ra một vết máu chói mắt. Sau đó đom đóm đầy trời bỗng nhiên tản ra, chúng hoảng sợ bay tán loạn, nhưng từng đám từng đám vẫn bị nghiền nát thành bụi, phiêu dạt trong không trung.

Đôi tay đang siết cổ mình của Hầu Mạn Nga bỗng mất hết sức lực, hồn phách đã sắp bay vào lòng bàn tay Ôn Tự chợt quay về với cơ thể ban đầu. Nàng ta như cảm nhận được một hơi thở quen thuộc, ngay cả cơ thể căng thẳng và run rẩy của nàng ta cũng trở nên thả lỏng.

Ý cười trong mắt Ôn Tự đột nhiên ngưng lại.

Hắn ta chậm rãi ngoảnh đầu, nhìn thấy thiếu nữ thanh y mảnh mai đang lẳng lặng đứng bên bờ biển hoa.

Thanh y rộng của nàng lay động theo gió đêm, mái tóc đen như mực được buộc bằng sợi vải trắng, khí chất yêu kiều, bên hông đeo Thanh Trúc trường kiếm.

Nàng thong thả bước từng bước về phía hắn ta, nàng đi đến đâu, từng vùng hoa rực rỡ kỳ ảo lần lượt khô héo đến đó, phơi bày đống hài cốt dưới đất bùn.

Những ngón tay thon dài cầm lấy chuôi kiếm một cách chậm rãi nhưng lại rất vững vàng, nàng ngẩng đầu lên.

Đứng ở khoảng cách rất xa, Ôn Tự trông thấy một đôi mắt sáng trong còn hơn cả ánh trăng.

“Ôn Tự.”

Nàng nói rành mạch từng chữ, vừa nhẹ nhàng vừa thong thả nhưng lại lắng đọng như mặt biển: “Ta không cho phép bất cứ ai đụng vào nàng ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play