Đợi đến khi họ rời khỏi được Hỏa Diệm cốc thì đã là chuyện của năm ngày sau.
Những ngày tháng ở Hỏa Diệm cốc tuy có linh khí hộ thân, nhưng Lâm Nhiên vẫn cảm thấy mình sắp bị nướng cháy một lớp da. Cho nên, khi có thể được chạm vào nước hồ mát lạnh, nàng liền thở phào sung sướng.
“… Sướng quá đi!”
Hầu Mạn Nga đột nhiên chui lên khỏi mặt nước, ra sức lúc lắc cái đầu khiến nước bắn tung tóe ướt đẫm mặt của Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên bị sặc một phát, đưa tay lên lau mặt, khi mở mắt ra nhìn thì thấy Hầu Mạn Nga đang nhìn mình chằm chặp.
“Uầy…”
Hầu Mạn Nga nói đầy ẩn ý: “Còn tưởng nhỏ lắm cơ, ai ngờ cũng chẳng nhỏ bé gì…”
Lâm Nhiên: “...”
Cái gì to cái gì nhỏ cơ, nàng nghe không hiểu, nàng không hiểu cái gì hết!
Lâm Nhiên dùng hai tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé và bất lực của mình, im lặng chìm dần xuống nước, co rúm người lại, chỉ thò cái đầu ra khỏi mặt nước.
“Ngươi trốn cái gì chứ, lẽ nào ta còn có thể ăn thịt ngươi chắc?”
Hầu Mạn Nga cười hì hì sán đến gần, bơi vòng quanh nàng như một con cá vậy, hai mắt nàng ta lén lút liếc nhìn nơi không thể miêu tả ở phía dưới cổ nàng: “Chẳng phải ngươi nói chúng ta là tỷ muội tốt của nhau còn gì. Đã là tỷ muội tốt thì đương nhiên cái gì cũng phải chia sẻ cho nhau chứ. Nhìn một cái thì đã làm sao, ta cũng có, của ta còn to hơn ngươi nữa cơ, không tin thì ngươi nhìn đi!”
Nói xong, nàng ta liền đứng dậy, kiêu ngạo ưỡn ngực mình ra: “Có muốn sờ một cái không, thích tay lắm… Đương nhiên, ngươi cũng phải cho ta sờ một cái.”
Lâm Nhiên: “...”
Không! Đây không phải xe lái tới trường mẫu giáo rồi, mau thả nàng xuống đi!
Lâm Nhiên gặp nhiều sóng to gió lớn rồi nên cũng không đến mức bị trêu cho mặt biến sắc, nhưng thấy cái vuốt chó của Hầu Mạn Ngã đang vươn tới luôn rồi, nàng thật sự không muốn bàn luận với nàng ta về vấn đề to hay nhỏ, vội vàng leo lên bờ mặc quần áo đàng hoàng, sau đó mới quay lại hỏi nàng ta: “Về chưa vậy?”
Thấy nàng kéo cổ áo che lại thật chặt, Hầu Mạn Nga bĩu môi, làu bàu một câu “đồ cổ hủ” rồi ngửa người ngã vào hồ: “Không về, ta đã tắm sạch sẽ đâu.”
Lâm Nhiên: “Ngươi đã tắm cả một canh giờ rồi đấy.”
Hầu Mạn Nga nói rất hiển nhiên: “Ta còn có thể tắm thêm một canh giờ nữa. Mà ta còn chưa dưỡng da, chưa làm bảo dưỡng nữa, mấy hôm nay ở cái sơn cốc chết tiệt kia hứng nắng gắt như thế, làm ta phơi nắng gần chết. Nếu không bảo dưỡng cho hẳn hoi thì hắc sắc tố sẽ đọng lại mất!”
Lâm Nhiên: “… Thôi được rồi, vậy ngươi cứ từ từ mà tắm.”
Lâm Nhiên cầm Phong Trúc kiếm đi về, họ tìm được nơi để nghỉ qua đêm là một khu núi rừng với cảnh đẹp thơ mộng, cây cỏ xanh mướt, hiu hiu gió mát, so với Hỏa Diệm cốc thì đúng là đối lập hoàn toàn, khiến cho tâm trạng con người cũng vì thế mà dễ chịu hơn rất nhiều.
Sắc trời đã dần tối lại, trên mặt đất trống đã được nhóm một đống lửa, hơi lửa ấm áp chiếu rọi lên nửa gương mặt thanh tú dịu dàng của chàng thanh niên.
Hắn ta ngồi dựa nửa người, bàn tay thon dài trắng nõn cầm một cuộn trúc thư đọc rất chăm chú, chỉ thỉnh thoảng nhẹ nhàng khều củi trong đống lửa. Ánh lửa bập bùng ấy lại càng tôn lên dáng người như noãn ngọc, phong thái nhanh nhẹn của hắn ta, làm người ta có cảm giác năm tháng yên bình.
Mà đây cũng chính là điểm rất kỳ ảo mà Lâm Nhiên cảm nhận được ở Ôn Tự: Hoàn toàn không nhìn thấy chút mục đích nào trên người hắn ta.
Nàng có thể nhìn ra hắn ta không phải kẻ đơn giản, cũng có thể nhìn ra hắn ta vào bí cảnh Vân Thiên là có mưu đồ riêng, nhưng nàng lại không thể đoán ra được mục đích của hắn ta, bởi vì trông hắn ta không hề có chút dục vọng nào hết… Suốt cả chặng đường này, hắn ta không hề thu thập các kỳ trân dị bảo, cũng chẳng phải đi để rèn luyện tu vi. Kể cả khi Hầu Mạn Nga có quấn lấy hắn ta đến mức Lâm Nhiên ở ngoài nhìn cũng thấy nhức răng thì từ đầu đến cuối hắn ta vẫn luôn chậm rãi khoan thai, ôn hòa từ tốn, không hề cáu kỉnh khó chịu, cũng chẳng hùa theo. Cần làm gì thì làm đó, ung dung tự tại cứ như đến đây để ngao du ngắm cảnh núi non sông nước vậy.
Dường như hắn ta chỉ đến đây để vui chơi thôi.
Một con người chỉ làm theo ý muốn thì người khác sẽ không thể đoán được hắn ta sẽ làm gì, bởi vì có khi chính hắn cũng chẳng biết chính xác tiếp theo mình sẽ làm gì.
… Loại người thế này, thông thường được gọi là bệnh thần kinh.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn, mỉm cười chào nàng: “Lâm cô nương.”
Lâm Nhiên “ừm” một tiếng, đến trước đống lửa ngồi khoanh chân lại, đặt Phong Trúc kiếm lên trên đầu gối rồi lấy một chiếc khăn mềm ra, thấm đẫm Kim Ngọc lộ lên đó rồi bắt đầu nhẹ nhàng lau kiếm.
Ôn Tự chống một tay lên trán, mỉm cười nhìn nàng.
Tóc nàng vẫn chưa khô, để buông xõa tự nhiên ở sau lưng, từng giọt nước phía đuôi tóc đã thấm ướt lớp áo ngoài. Trường bào vừa to vừa rộng che kín thân hình mảnh mai của nàng, không để lộ chút gì hết, chỉ có chiếc vòng tay nhỏ nhắn bằng bạc được đeo trên cổ tay yếu ớt và nhỏ bé của nàng, không hiểu sao lại thấp thoáng vài phần kiều diễm.
Ôn Tự hơi ngước mắt lên, nhìn thấy nửa gương mặt xinh đẹp của nàng, sống mũi cao thẳng, đầu mũi nhỏ nhắn và tròn trịa, dưới đôi lông mày dịu dàng là cặp mắt hạnh hơi dài, đuôi mắt nhẹ nhàng rủ xuống, là dung mạo ôn hòa với bản tính trời sinh dễ tính.
Ôn Tự từng gặp rất nhiều cô nương dịu dàng. Trong số họ có nhiều người tính tình dịu dàng hiền lành chỉ là giả tạo, dùng vẻ nhu mì để che đậy lòng dạ tham lam đầy dục vọng. Cũng có người là thật, họ sống trong sự yêu chiều bao bọc, ngây thơ hồn nhiên nên nhìn đời thấy cái gì cũng đẹp cả, nhưng sự dịu dàng đó quá ngắn ngủi, quá yếu đuối, có lẽ chỉ cần một chút gió mưa là sẽ khiến nó úa tàn, thậm chí là thối nát.
Nhưng còn nàng thì hoàn toàn không giống vậy.
Sự dịu dàng của nàng giống như là viên ngọc trai ở nơi sâu nhất dưới đáy biển vậy, bị dòng nước biển đen tối nhất ăn mòn qua nghìn vạn năm, thế nên có lẽ không được sáng chói, nhưng lại càng nhu mì hơn, càng ôn hòa, càng bền bỉ hơn, đến khi có thể phát sáng thì toàn bộ biển cả mênh mông đều phải cúi đầu trước nàng.
Đó là một sức mạnh cực lớn không có lấy một góc nhọn, trơn nhẵn không chút âm thanh.
Ôn Tự mỉm cười, nhìn nàng lau xong Phong Trúc kiếm rồi lại cầm một chiếc khăn mới, thấm ướt, cẩn thận lau cho vỏ kiếm.
Ôn Tự: “Cô rất trân trọng cái vỏ kiếm này nhỉ?”
Lâm Nhiên gật đầu: “Sư phụ đẽo cho ta đấy, ta rất thích nó.”
Vỏ kiếm do Giang Vô Nhai đẽo?
Lông mày của Ôn Tự khẽ nhướng lên.
Giang Vô Nhai đường đường là Vô Tình kiếm chủ, là kiếm đạo chí tôn, những báu vật quý giá nhất trên đời này hắn có được dễ như trở bàn tay, nhưng hắn lại không hề màng tới, tự tay cầm một khúc tre dùng dao đẽo từng nhát một để làm vỏ kiếm cho đồ đệ.
Đây rốt cuộc chỉ là cưng chiều đồ đệ, hay là còn có dụng tâm khác?
“Đúng là rất thanh tao.”
Ôn Tự lại liếc mắt nhìn bông hoa đào nở rất rực rỡ được khảm trên vỏ kiếm của bằng trúc, cười khẽ: “Sư phụ của cô còn tặng cô cả hoa đào sao?”
Lâm Nhiên cẩn thận lau bông hoa đào đó, cánh hoa nhìn thì có vẻ mỏng manh mềm mại nhưng lại không nhuốm chút vết bẩn nào, cũng không thấy có chút hư hại gì, lúc này nàng mới yên tâm, giải thích: “Không phải sư phụ ta tặng, đệ đệ của ta tặng đấy.”
“… Đệ đệ?”
Giọng điệu của Ôn Tự như có ẩn ý sâu xa khác, ý cười càng đậm hơn: “Đệ đệ của cô lại tặng hoa đào cho cô?”
“Ừm.” Lâm Nhiên gật đầu: “Trước giờ đệ ấy vẫn luôn lãng mạn, không cẩu thả luộm thuộm như ta. Đệ ấy là một cậu bé rất tinh tế.”
“...” Ôn Tự bị làm cho nghẹn họng, dùng tay che miệng ho khan vài tiếng mới nói: “Thế vẫn còn một nam nhân mà cô trả giá mọi thứ vì hắn đúng không?”
Lâm Nhiên lại gật đầu, bố Mã đó, nàng đã vì lão ta mà trả cái giá không thể đắt hơn… Không chỉ từng phải sống bờ sống bụi ở gầm cầu, bán nghệ ở đầu đường, mà còn suýt chút nữa nghĩ quẩn mà đi bán thận nữa chứ.
Ôn Tự bị sự thẳng thắn vô tư của nàng chặn họng, ánh mắt hắn ta nhìn nàng hơi kỳ lạ.
Tiểu cô nương đúng là lợi hại, mới tí tuổi đầu mà đời sống tình cảm đã phong phú rắc rối đến thế rồi.
Ôn Tự đột nhiên lại thấy có hứng thú: “Vậy nam nhân khiến cô phải khắc cốt ghi tâm đến như thế là ai vậy? Hắn ta làm cô đau lòng như thế, sư phụ của cô có biết không? Sư phụ của cô không tới tính sổ với hắn à?”
Giang Vô Nhai cưng chiều nàng đến vậy, thật sự xem nàng chẳng khác gì bảo bối nâng niu trong tay, Ôn Tự không tin hắn có thể nhẫn nhịn được việc nàng bị người khác bắt nạt.
Lâm Nhiên lắc đầu: “Không, sư phụ cũng không thể đi tới tính sổ với người này được đâu.”
Ôn Tự: “Tại sao vậy?”
Lâm Nhiên nghĩ thầm trong lòng: Đương nhiên là vì người ta ở hai thế giới khác nhau chứ sao. Nhưng mà có nói thì người này cũng nghe không hiểu, thế là nàng chỉ đành súc tích lại, lời ít ý nhiều: “Bởi vì người đó chính là bố của ta.”
Ôn Tự: “... Bố? Là… cha?”
Lâm Nhiên: “Ơi, ngoan lắm.”
Ôn Tự: “...”
Ôn Tự: “??!”
Ôn Tự không nhịn được mà ngồi thẳng người lên, nghi ngờ tai của mình bị hỏng mất rồi: “Cô vừa nói gì cơ?”
“Ngươi lắm lời quá đấy.”
Ánh mắt trong veo của Lâm Nhiên nhìn về phía hắn ta, giọng điệu vừa nghiêm túc lại vừa lịch sự: “Nãy giờ ngươi cứ tìm đường hỏi về ta, còn có mưu đồ ly gián nữa, ta thấy ngươi phiền quá, không muốn nói chuyện với ngươi nữa, thế được chưa?”
Ôn Tự: “...”
Sau đó, Lâm Nhiên lại cúi đầu xuống tiếp tục lau vỏ kiếm.
Ôn Tự nhìn nàng, còn nàng thì đến mí mắt cũng không buồn ngước lên, chỉ nhìn chằm chằm vỏ kiếm rồi lau, cứ như đang kỳ lưng cho người tình kiếp trước vậy, vừa nghiêm túc vừa chăm chú.
Ôn Tự: “...”
Ôn Tự ôm lấy lá gan không hiểu sao lại bỗng dưng phát đau của mình, ho khù khụ vài tiếng.
“Áaaa! Đã tắm rồi mà vẫn nóng quá!”
Lúc này, Hầu Mạn Nga nhún nhảy chạy về, nhào đến sau lưng Lâm Nhiên, dựa thẳng cái đầu còn ướt nhẹp của nàng ta vào vai nàng, gương mặt thì ủ rũ không có chút tinh thần nào, miệng lầm bà lầm bầm: “Hừm, ta mệt quá đi, khắp người ta nhức mỏi, đến bây giờ mà vẫn còn cảm thấy nóng…”
Ban đầu Hầu Mạn Nga ở Hỏa Diệm cốc rất hưng phấn, chẳng khác gì con chó husky được xổng ra chạy tung tăng khắp nơi. Ỷ vào ưu thế thuộc tính mà thả sức chém giết. Nhưng dù có được tung tăng thoải mái đến thế nào thì liên tục mấy ngày như thế cũng không chịu nổi, giờ thì di chứng đã phát tác rồi, cả người nàng ta héo quắt luôn.
Lâm Nhiên bị nàng ta húc đến mức phải nghiêng đầu đi, tiện tay nhặt một cái quạt lên quạt chút gió mát cho Hầu Mạn Nga, tỏ ra hơi bất lực: “Ai bảo ngươi ở trong Hỏa Diệm cốc đi khắp nơi nghênh ngang thế, ta đã bảo với ngươi rồi, để kiếm khí hao tổn mà không kịp phục hồi như thế thì sẽ rất mệt.”
Hầu Mạn Nga bĩu môi, ai mà không biết sẽ bị mệt. Nhưng chỉ khi cạn kiệt hao tổn hết lần này đến lần khác thì tu vi mới có thể đột phá được giới hạn, thực lực mới có thể được nâng lên nhanh chóng chứ. Không thì tại sao nàng ta lại đi giày vò bản thân đến mức thế này, nàng ta cũng đâu phải là loại người cuồng bị ngược đãi đâu.
“Biết rồi, biết rồi, ngươi nói lắm quá.”
Hầu Mạn Nga làu bàu rồi hất mái tóc, được Lâm Nhiên quạt mát cảm thấy rất dễ chịu, không khỏi tít mắt lại: “Vẫn là ở bên ngoài này dễ chịu hơn, gió nhẹ mát mẻ… Nhưng mà từ bao giờ ngươi lại cầm cái quạt hương bồ thế này?”
Lâm Nhiên cũng ngớ người ra, lúc này mới phát hiện lúc nãy chiếc quạt mình nhặt được không phải quạt gấp mà lại là một cái quạt hương bồ.
Quan trọng là cái quạt hương bồ này không phải cái mới, hình như đã được dùng nhiều năm rồi, rìa quạt cũng đã hơi cong, chỗ tay cầm còn hơi ấm nữa.
Hầu Mạn Nga nhìn cái quạt hương bồ mang phong cách của mấy cụ già, khựng lại mất hai giây rồi đột nhiên cười rú lên móc mỉa: “Ha ha ha, vãi chưởng, ngươi lấy đâu ra cái quạt quê mùa này thế! Ta chỉ thấy mấy ông lão mặc quần áo cộc ở ngoài ruộng dùng cái thứ này thôi! Rốt cuộc thẩm mỹ của ngươi là kiểu hương vị quê hương gì thế! Ha ha ha cười chết ta mất thôi!”
Lâm Nhiên: “Không phải của ta!”
Hầu Mạn Nga cười đến mức nước mắt sắp chảy ra rồi: “Thế còn có thể là của ai? Chẳng lẽ của ta chắc? Người đừng cố giải thích nữa, ta hiểu mà, ai mà chẳng có vài sở thích…”
Ôn Tự: “Là của ta.”
“Đặc biệt… Ợ.”
Hầu Mạn Nga bị nghẹn họng lại nấc ợ một cái, gương mặt nàng ta ngơ ngác: “Ai vừa nói thế? Là ngươi vừa nói đấy à?”
Lâm Nhiên im lặng quay sang nhìn Ôn Tự.
Ôn Tự thì thản nhiên lấy lại cái quạt, động tác dùng quạt rất thành thạo: “Ta dùng quen cái quạt này rồi, quạt ra gió to nhỏ rất vừa tầm, vừa rồi lấy ra để quạt lửa, khiến Hầu cô nương chê cười rồi.”
Hắn ta nói rất thản nhiên ung dung, tư thế cầm quạt thì rất nho nhã, vừa nói vừa mỉm cười.
Lâm Nhiên và Hầu Mạn Nga chỉ im lặng nhìn cái cánh quạt còn to hơn cả gương mặt hắn, rồi lại lặng lẽ nhìn hắn ta cứ như đang nhìn một kẻ thiểu năng vậy.
“Phải làm sao đây?” Hầu Mạn Nga đột nhiên thì thầm vào tai của Lâm Nhiên: “Bỗng dưng ta lại thấy muốn ngủ với hắn rồi. Một quý công tử thanh cao dáng vẻ ốm yếu thế này lại dùng cái quạt hương bồ, kiểu trái ngược đáng yêu thế này thích thật đấy! Phong cách thẩm mỹ của hắn đáng yêu quá, đúng là một nam nhân thú vị.”
Lâm Nhiên: “... Ban nãy ngươi tưởng cái quạt hương bồ đó là của ta, còn nói ta quê mùa nữa đấy.”
“Ừ đúng.”
Hầu Mạn Nga nói rất thản nhiên: “Ta là người có tiêu chuẩn kép mà, cũng đâu phải đến giờ ngươi mới biết đâu.”
Lâm Nhiên: QAQ
Lúc Hầu Mạn Nga quay đầu lại thì đã đổi vẻ mặt khác, cười hì hì nhìn Ôn Tự, to gan lớn mật lên tiếng tán tỉnh: “Quạt hương bồ này của Ôn công tử chắc chắn không phải một chiếc quạt bình thường đúng không? Cho ta mượn xem được chứ?”
“Chỉ là một chiếc quạt tầm thường thôi, Hầu cô nương nghĩ nhiều quá rồi.”
Ôn Tự mỉm cười nói, nhẹ nhàng từ chối nhưng lại lấy ra một chiếc lá thon dài rất kỳ dị có màu xanh lam như băng vậy, dịu dàng nói: “Vừa rồi nghe Hầu cô nương nói bức bối trong người, mấy ngày trước ta vô tình có được một phiến lá của cỏ Thanh Tâm, giờ tặng cho Hầu cô nương, chắc có thể giúp Hầu cô nương thấy dễ chịu hơn đôi chút.”
Hầu Mạn Nga không hề nghĩ nhiều, chỉ coi hắn ta đang muốn lấy lòng nàng ta, thế là bày ra dáng vẻ kiêu căng nghiện lại còn ngại, đưa tay ra nhận rồi nói: “Làm thế này thì ngại quá…”
Còn Lâm Nhiên thì lại ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào phiến lá nhỏ màu lam ấy: “Cỏ Thanh Tâm?”
Nụ cười của Ôn Tự không hề thay đổi: “Đúng thế, xem ra Lâm cô nương cũng đã từng nghe qua?”
Lâm Nhiên nhón lấy chiếc lá mỏng manh ấy từ tay hắn ta, phiến lá nhỏ dài phát ra ánh sáng màu xanh lam, gân lá trong như dòng suối, đúng là cỏ Thanh Tâm.
Cỏ Thanh Tâm không phải là kỳ thảo có thể nâng cao tu vi, thế nên danh tiếng không hề hiển hách, nhưng nó có một công dụng mà có ít người biết: đấy chính là áp chế tâm ma, thanh lọc linh đài, rất có lợi trong việc hỗ trợ tu luyện. ( truyện trên app T Y T )
Nhưng điều khiến cho Lâm Nhiên kinh ngạc không phải là mấy chuyện này, mà là… cỏ Thanh Tâm chính là kỳ thảo có thể áp chế được trùng đồng tử mà Yến Lăng ăn được lúc nhập môn vào kiếm các trong tình tiết truyện gốc.
Tám năm trước Lâm Nhiên đã thấy ngờ ngợ rồi, không hiểu sao Yến Lăng lại không tìm thấy cỏ Thanh Tâm, nàng còn suy nghĩ có sai sót ở đâu, kết quả lúc này lại nhìn thấy ở đây.
Tuy cỏ Thanh Tâm không có tiếng tăm hiển hách nhưng lại rất hiếm gặp, hầu như chỉ sinh trưởng ở vùng núi băng tuyết của phương Bắc, trăm nghìn năm cũng chưa chắc có thể có một cây. Trong bí cảnh Vân Thiên này lại có ư?
Lâm Nhiên nhẹ nhàng sờ vào vết bị chém đứt trên phiến lá, chậm rãi quay đầu lại nhìn Ôn Tự vẫn đang mỉm cười: “Ôn công tử tìm thấy ở đâu vậy?”
“Phía Tây.”
Ôn Tự còn thoải mái giải thích thêm: “Sau khi vào bí cảnh, trước khi gặp hai cô nương thì ta từng vô tình đi ngang qua một vùng băng tuyết. Ở đó băng tuyết phủ kín nghìn dặm, xung quanh đều lặng ngắt, chỉ có duy nhất một cây kỳ thảo với sáu phiến lá màu xanh làm là sống được ở đó, lúc đến gần thì chợt thấy tâm trạng bình yên hẳn, thế là ta biết ngay đó là cỏ Thanh Tâm. Thấy nó sinh trưởng cũng chẳng dễ dàng gì nên không nhẫn tâm bẻ hết, chỉ hái xuống một phiến này thôi.”
Lâm Nhiên không nói gì cả.
“Ơ này, khoan đã, chẳng phải chỉ là một phiến lá màu xanh lam thôi sao.”
Đương nhiên Hầu Mạn Nga sẽ không nhớ một nam phụ như Yến Lăng đã ăn thứ cỏ gì. Lúc này nàng ta đang ngơ ngác nhìn hai người họ đang nhìn nhau đắm đuối: “Hai người đang nói lập lờ ẩn ý gì thế?”
Với lại, nếu nàng ta nhớ không lầm thì… cọng cỏ này tặng cho nàng ta cơ mà? Từ lúc nào hai người họ lại dấm dúi thân quen như vậy, cmn chứ, còn nói cả tiếng lóng nữa!
Lâm Nhiên ngó lơ Hầu Mạn Nga, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Ôn Tự, Ôn Tự cũng đang đàng hoàng nhìn lại nàng, đuôi mắt như nhuốm ý cười, ánh mắt dịu dàng vô hại.
Một lúc lâu sau, Lâm Nhiên mới thở dài một tiếng, lôi quả óc chó ra, thành thạo nói: “Nào, đến đây sờ quả quả óc chó này một cái đi.”
Ôn Tự sững sờ, còn chưa kịp lên tiếng thắc mắc thì Hầu Mạn Nga đã gào lên: “Cái gì? Ban đầu đã bảo chỉ có ta là người có duyên với ngươi thôi cơ mà! Giờ sao đây? Dựa vào cái gì mà ngươi cũng để hắn sờ vào quả óc chó hả? Ta không đồng ý!”
Thứ gái đểu này lại dám công khai muốn nuôi thêm con cún khác ngay trước mặt nàng ta! Nàng ta phải cắn chết đồ đểu cáng này áaaa……
Hầu Mạn Nga nhào đến kéo lấy tai của Lâm Nhiên mà gào, Lâm Nhiên thật sự sắp bị nàng ta gào thủng lỗ tai luôn rồi, đau khổ nói: “Sờ một cái thôi, chỉ sờ một cái thôi! Biết đâu lại có duyên thì sao, với lại kể cả có duyên thì cũng chắc gì có duyên được bằng ngươi.”
Lúc này Hầu Mạn Nga mới chịu hạ thấp giọng xuống một chút, làu bàu nói: “Là chính miệng ngươi nói đấy nhé. Nếu hắn mà có duyên hơn ta thì ngươi không xong với ta đâu.”
Ôn Tự: “...”
Tình bạn của các tiểu cô nương bây giờ đều kỳ quặc thế.
Nhưng Hầu Mạn Nga làm ầm lên như vậy lại khiến Ôn Tự cảm thấy quả óc chó này cũng không có gì kỳ lạ cả, vừa cười vừa hỏi: “Lâm cô nương hay để người khác sờ vào quả óc chó để tìm người có duyên lắm à?”
Không đợi Lâm Nhiên trả lời, Hầu Mạn Nga đã khịt mũi một cái, nói với giọng điệu ghét cay ghét đắng, cứ như chuyện này đã trở nên rất quen thuộc vậy: “Lại chẳng thế ư! Nàng ta kỳ quặc vậy đấy, đi khắp nơi tìm người sờ óc chó, cứ như cả thiên hạ này đều là người quen của nàng ta vậy.”
Nhưng thực ra Lâm Nhiên mới chỉ bảo mỗi mình Hầu Mạn Nga sờ quả óc chó thôi.
Lâm Nhiên liếc nhìn nàng ta, đáy mắt tràn ngập ý cười, nàng biết Hầu Mạn Nga đang che giấu giúp mình.
Nàng ta càng làm ầm ĩ lên, càng kích động ngang ngược thì lại càng khiến người khác coi nhẹ, càng khiến người khác buông lỏng sự cảnh giác, để họ không coi trọng việc này.
… Đặc biệt là kiểu người ngạo mạn cứng rắn từ trong xương tủy như Ôn Tự.
Hầu Mạn Nga bực bội trợn ngược mắt, nhưng khóe môi thì lại nhếch lên.
Ôn Tự mỉm cười, giơ lòng bàn tay ra: “Vậy thì Tự cung kính không bằng tuân mệnh.”
Lâm Nhiên đặt quả óc chó vào lòng bàn tay hắn ta, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay hắn ta lại thanh mảnh gầy gò một cách đáng ngạc nhiên. Da tay trắng nõn, đường sinh mệnh trong lòng bàn tay trông mềm mại nhưng lại rất nhạt, phải nói là trông cực mờ, không nhìn kỹ thì còn tưởng là vốn dĩ không hề có.
Lâm Nhiên chớp chớp mắt.
Đầu ngón tay nàng đột nhiên cảm thấy ấm lên, bị một đầu ngón tay thon dài thấp thoáng hơi lạnh lướt khẽ qua. Lúc Lâm Nhiên định thần lại thì nghe thấy tiếng cười khe khẽ của hắn ta, cứ cảm giác như có ý gì đó vậy: “Lâm cô nương, nếu Tự là người có duyên của cô, cô định… đối xử với Tự như thế nào?”
Lâm Nhiên ngước mắt lên nhìn hắn ta, hắn ta đang mỉm cười nhìn nàng, đôi mắt phượng dịu dàng và mềm mại như đang ngủ, trong đáy mắt như có chút sương mù khiến người ta không cách nào nhìn thấu được.
Lâm Nhiên nhìn hắn ta, chỉ cảm thấy hắn ta nói nhảm nhiều quá: “Phải xem có đúng không rỗi hẵng nói sau, ngươi sờ trước đi đã.”
Ôn Tự nhìn nàng rồi bật cười, lòng bàn tay ôm gọn lấy quả óc chó nhỏ nhắn, chầm chậm nắm lại.
Lâm Nhiên nhìn chằm chằm quả óc chó, qua một lúc lâu mà quả óc chó vẫn không có thay đổi gì.
Lâm Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đó, nàng đã bảo mà, cái kiểu xuyên không hay sống lại này, dù có giả vờ thế nào cũng sẽ để lộ dấu vết nhỏ. Mà nàng lại không nhìn thấy những dấu vết nhỏ đấy trên người Ôn Tự, hiện giờ quả óc chó cũng không có phản ứng gì, chứng minh nàng đoán không sai, Ôn Tự quả thật là một người bản địa chính cống.
Mà đã là người bản địa rồi thì không thể nào biết được tình tiết cốt truyện, không biết mối quan hệ của cỏ Thanh Tâm và Yến Lăng, cũng sẽ không có chuyện hắn ta lấy cỏ Thanh Tâm ra để thăm dò nàng.
Nhưng còn cảm giác kỳ lạ trên người hắn ta thì phải giải thích sao đây…
Ngay trong lúc Lâm Nhiên đang suy nghĩ thì quả óc chó đột nhiên đổi màu.
“Đệch, quả óc chó biến thành màu đỏ rồi kìa!”
Hầu Mạn Nga nhìn quả óc đỏ đã biến thành màu đỏ, cơn ghen trong lòng lập tức sôi lên sùng sục.
Hừm! Tên dặt dẹo ốm yếu này lại là người có duyên thật!
Lâm Nhiên cũng ngơ ngác, Ôn Tự nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng nàng thay đổi, bèn nhìn nàng với ánh mắt đầy hàm ý, giọng điệu cứ như đang trêu chọc: “Lâm cô nương, xem ra Tự nói đúng rồi, Tự thật sự là người có…”
Hầu Mạn Nga đột nhiên chỉ tay vào quả óc chó: “Nó lại đổi màu tiếp kìa!”
Giọng nói của Ôn Tự khựng lại, trước ánh mắt của hắn ta và Lâm Nhiên, màu đỏ của quả óc chó cứ như bị cái gì đó chặn lại vậy, càng lúc càng đậm hơn, càng lúc càng đậm hơn, rồi từ đỏ chuyển sang màu đen.
Lâm Nhiên kinh hãi vô cùng: “Màu đen?!”
Không phải chứ, lại là một Hầu Ellie nữa sao?
Hay là… Lâm Nhiên đột nhiên quay phắt sang nhìn trừng trừng về phía Ôn Tự. Ôn Thế Hiền, là ngươi sao, Ôn Thế Hiền?!
Quả óc chó bỗng dưng nhấp nháy điên cuồng, màu đen nhạt đi như nước sông vỡ đê, lại biến thành màu đỏ nhạt.
Lâm Nhiên sững sờ: “Màu, màu đỏ?”
Quả óc chó bắt đầu rung lắc điên cuồng, màu sắc lại tiếp tục đổi thành màu đen, sau đó lại cảm thấy là không đúng, lại giảm về thành màu nâu nhạt như bình thường trong chớp mắt, sau đó thì lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn như thế, tăng lên rồi lại giảm xuống, run rẩy và nhấp nháy. Nhấp nháy đến mức Lâm Nhiên cảm thấy mình sắp mù luôn rồi.
Lâm Nhiên thấy tim mình bắt đầu không ổn rồi, nàng ôm ngực, tức giận nói: “Rốt cuộc là thế nào hả, ngươi cho câu trả lời chắc chắn xem nào.”
Óc chó: “...”
Quả óc chó đột ngột rung mạnh một cái, sau đó thì trở thành màu nâu nhạt như ban đầu, chứ như một quả óc chó đã không còn sinh cơ nào nằm trong tay nàng vậy.
Lâm Nhiên: “...”
Cả ba người họ đều nhìn tới mức ngơ ngác.
Hầu Mạn Nga nghi hoặc: “Cái này đã biến màu lại còn rung nữa? Thế rốt cuộc là có ý gì? Hỏng rồi à?”
Ôn Tự hoàn hồn lại, mỉm cười nói: “Cũng có thể là ta và Lâm cô nương quá có duyên với nhau, vượt quá phạm vi kiểm chứng của quả óc chó này rồi chăng?”
“...” Lâm Nhiên nhìn hắn ta với ánh mắt cạn lời, sau đấy lại nhìn về phía quả óc chó: “Thiên Nhất, là thật ư?”
Thiên Nhất gật đầu: “Đúng…”
Lâm Nhiên thở dài một hơi: “Sao lại vậy chứ? Hầy, thật ra ta đâu muốn có duyên…”
“… Đúng cái rắm!”
Lâm Nhiên: “Với hắn ta… hả?”
“Có duyên cái rắm ấy!”
Thiên Nhất đột nhiên nổi giận bừng bừng: “Đcm!! Hắn ta lại dám mê hoặc óc chó! Mê hoặc óc chó? Đm cái thứ trơ tráo không biết xấu hổ nhà ngươi, để ông đây đập chết nó…”
Lâm Nhiên: “...” Biểu cảm dần trở nên kinh hoàng.jpg