Lâm Nhiên ngơ ngác thẫn thờ, bị hiện thực thảm khốc này làm cho đơ người ra đó, mãi một lúc sau mới hoàn hồn được.
Hầu Mạn Nga đã lôi nàng quay người lại, chỉ trong nháy mắt đã đổi sang một bộ mặt khác, kéo ống tay áo của nàng, vẻ mặt rất khó xử và dè dặt: “Sư tỷ, Ôn công tử lợi hại lắm, lại có thể bảo vệ chúng ta nữa, chúng ta đi chung với nhau đi, có được không vậy?”
Lâm Nhiên: “...”
Hầu Mạn Nga ngấm ngầm kéo Lâm Nhiên một cái thật mạnh.
Lâm Nhiên bị ép phải “hành nghề”: “... Thôi không cần đâu, chúng ta không tiện đi cùng với Ôn công tử.”
Hầu Mạn Nga lập tức hai mắt đẫm lệ, dáng vẻ rất đáng thương, nũng nịu giậm chân một cái: “Có gì mà không tiện chứ, người ta thấy là rất tiện là khác. Sư tỷ tốt của ta, để cho Ôn công tử đi cùng đi mà~”
Lâm Nhiên: Khóc một dòng sông.
Trước đó ngươi cũng đâu nói là còn phải bịa lý do đâu!
“Bởi vì… à… ờm…”
Sự việc xảy ra khiến cho Lâm Nhiên không kịp chuẩn bị, nàng có vắt óc ra nghĩ nhưng nhất thời lại không bịa ra được lý do nào cả.
Hầu Mạn Nga thấy vậy rất sốt ruột, lại kéo nàng thêm cái nữa.
“Bởi vì…” Lâm Nhiên bị nàng ta giục ghê quá, bỗng dưng nhanh trí nảy ra một lý do, khoái trí nói: “À đúng rồi, bởi vì sư tỷ sợ nam nhân!”
Hầu Mạn Nga: “...”
Ôn Tự: “...”
Hầu Mạn Nga há hốc mồm: Phải là một kẻ thiên tài đến mức nào mới có thể nghĩ ra một lý do não tàn thế này chứ!
Nếu như không phải vì có Ôn Tự ở đây, Hầu Mạn Nga rất muốn túm lấy cổ áo Lâm Nhiên mà gào lên, có phải não nàng bị chập mạch ở đâu không!
Ôn Tự đột nhiên ho sặc sụa, hắn ta đưa ống tay áo rộng lên che miệng, dường như có thể nhìn thấy cặp mắt thanh tú đang uốn cong lên, giống như là đang cười vậy.
Lâm Nhiên thì vẫn rất bình tĩnh, nàng không hề cảm thấy mất mặt, mà hoàn toàn ngược lại, nàng cảm thấy bản thân rất lanh trí: Còn có lý do nào có thể vững chắc và không cách nào bị vạch trần như lý do này không? Chỉ cần Ôn Tự không thể biến đổi giới tính ngay lập tức thì chắc chắn hắn ta không thể nào ở lỳ lại đây được.
Thật ra nếu Lâm Nhiên chỉ có một mình thì có khi nàng sẽ đi cùng với Ôn Tự. Nàng cứ luôn thấy hắn ta có gì đó là lạ, đi cùng với hắn thì có thể xem hắn rốt cuộc hắn ta muốn làm gì, cũng là một lựa chọn không tồi.
Nhưng hiện giờ bên cạnh nàng còn có Hầu Mạn Nga, cô nương này tuy rất tinh ranh, nhìn thì có vẻ sẽ không bị thiệt, nhưng dù sao nàng vẫn chưa mò ra đường bước của Ôn Tự là thế nào, cho nên cẩn thận vẫn hơn.
Tuy rằng lý do của Lâm Nhiên hơi ngớ ngẩn, nhưng dù sao vẫn từ chối được người ta rồi, Hầu Mạn Nga miễn cưỡng hài lòng, còn mặt ngoài thì vẫn đứng bên cạnh hậm hực: “Trời ơi, sư tỷ, sao tỷ lại có thể như thế chứ! Người ta đau lòng quá đi, vậy thì chúng ta chỉ còn cách tự lên đường thôi, ai bảo tỷ là sư tỷ, ta phải nghe theo tỷ cơ chứ…” Rồi lại tỏ ra rất miễn cưỡng kéo Lâm Nhiên chuồn đi rất nhanh.
Lâm Nhiên bị nàng ta kéo đến nỗi loạng choạng, lúc quay người đi thì hình như nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Ôn Tự vang lên từ phía sau lưng.
Hắn ta cười rất khẽ, giống như chỉ là tiếng thở vô tình thôi, rất dễ nghe, nhưng cũng rất hờ hững.
Lâm Nhiên khựng lại, có một dự cảm rất khó hiểu khiến cho nàng quay đầu lại nhìn hắn ta.
Ôn Tự im lặng đứng ở đó nhìn họ, tay áo rộng hơi thu về, dáng người đứng thẳng, đôi mắt như mang ý cười thoang thoảng, giống như là đang đứng ngắm cảnh đẹp vậy.
Chỉ là, ánh mắt dịu dàng đến thản nhiên đó…
… Cứ như đang nhìn những con cờ bằng ngọc trắng đang bị hắn ta nắm trong tay vậy, là đẹp đẽ, là quý giá, nhưng cũng là có thể sử dụng tùy ý, mặc hắn ta sắp đặt, sống chết đều trong tầm tay.
Hắn ta đột nhiên quay mặt sang, đôi mắt vì có đường cong mềm mại nên luôn có vẻ anh tuấn vô hại đó nhìn nàng chằm chằm.
Lâm Nhiên có thể nhìn thấy từ trong đáy đôi mắt ấy đang dần dần dâng lên một làn sương dày đặc.
Hắn ta ung dung nhìn nàng, đôi mày thanh mảnh bỗng dưng khẽ nhướng lên, mỉm cười giống như đang hỏi nàng: Ngươi nghĩ kỹ thật chưa, không muốn cùng đi với ta ư?
Lâm Nhiên hơi cau mày lại.
“Đúng là hắn ta hơi bất thường thật.”
Thiên Nhất thình lình lên tiếng: “Có lẽ chúng ta đã đánh giá thấp hắn ta rồi. Trông hắn ta có vẻ không chỉ là một tay công tử thế tộc đầy mưu mô thôi đâu.”
Lâm Nhiên: “Ta cảm thấy hắn ta không được bình thường.”
“Ta cũng thấy thế.”
Thiên Nhất quả quyết nói: “Đi theo hắn ta đi, giám sát hắn ta thật kỹ, không được để hắn ta giở trò gì.”
Lâm Nhiên cũng có suy nghĩ như thế.
Với tu vi Trúc Cơ đỉnh phong thì không đáng để nàng phải cảnh giác, nhưng nếu như nam nhân rất có thực lực này lại có thêm cả dụng tâm xấu thì nàng phải để tâm đến.
Trước đây Lâm Nhiên cũng từng gặp rất nhiều người có đầu óc thông minh, nhưng họ không dùng nó vào chuyện chính đáng mà lại thích chọc ngoáy cho mọi chuyện loạn cào cào hết lên. Nếu thế thật thì sẽ khiến người ta vò đầu bứt tai đến hói đầu mất.
Lâm Nhiên chợt đứng lại.
Hầu Mạn Nga kéo nàng nhưng kéo không được nữa, thấy quái lạ nên quay đầu lại nhìn, dùng ánh mắt dò hỏi: Có chuyện gì thế?
Lâm Nhiên quay đầu lại nhìn Ôn Tự, sau đó lại nhìn Hầu Mạn Nga, bình tĩnh nói: “Sư muội, ta nghĩ lại rồi, hay là chúng ta cứ đi cùng với Ôn công tử đi.”
Hầu Mạn Nga: “??!”
Hầu Mạn Nga nhìn nàng với ánh mắt không thể tin nổi, quay lưng về phía Ôn Tự rồi nhe răng trợn mắt với nàng, miệng thì õng ẹo nói: “Ôi chao sư tỷ, không phải tỷ nói sợ nam nhân sao? Tỷ không cần phải miễn cưỡng bản thân vậy đâu, nếu không thì trong lòng ta và cả Ôn công tử đều sẽ cảm thấy khó xử lắm.”
“Không sao.”
Lâm Nhiên nói với dáng vẻ rất nghiêm túc: “Ta đột nhiên nhớ ra hình như bệnh của ta đã khỏi rồi, đi cùng với nhau không có vấn đề gì đâu.”
Hầu Mạn Nga: “...”
Mới qua ba giây mà chứng sợ đàn ông đã khỏi rồi à? Ngươi có điên không thế? Ngươi nói cho ta biết, cmn có phải ngươi bị điên rồi không?!
Hầu Mạn Nga cũng không nhịn được nữa, kéo lấy Lâm Nhiên, đè thấp giọng mắng nàng: “Ngươi còn dám nói ra thứ gì nhảm nhí hơn nữa không! Bịa cái cớ sợ nam nhân đã ngớ ngẩn lắm rồi, giờ ngươi lại nói đổi ý là đổi ý được ngay, thế có khác gì vả thẳng vào mặt hắn không? Vả mặt thì vả mặt thôi, cùng lắm thì sau này coi như không quen biết, nhưng chẳng ta đã nói là phải tống cổ hắn đi sao? Sao ngươi lại muốn đi cùng với hắn thế hả!”
Lâm Nhiên nghĩ thầm trong lòng, vả mặt đã là gì, dù đầu có phải rơi thì cũng phải đặt hắn trong tầm mắt mà theo dõi.
“Ta chỉ cảm thấy là… thực lực của hắn cũng tốt, có thể giúp đỡ chúng ta.”
Lâm Nhiên không thể giải thích về kinh nghiệm quan sát mấy tên lập dị rất huyền học của mình, chỉ đành gắng gượng bịa lý do: “Hơn nữa Ôn gia có quan hệ rất tốt với Bắc Thần các ngươi còn gì? Mọi người đi cùng nhau thì cũng…”
“Ngươi đừng nói mấy thứ linh tinh này với ta.”
Hầu Mạn Nga thô bạo xua tay, nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt đầy nghi ngờ cứ như đang nhìn một anh bạn trai có khả năng đã cắm sừng mình vậy: “Ngươi khai thật cho ta, có phải ngươi cũng thích hắn ta rồi không?!”
“...!” Lâm Nhiên: “Ta không có!”
Hầu Mạn Nga: “Vậy tại sao ngươi lại nằng nặc đòi đi cùng với hắn? Cmn, đến một kẻ thèm muốn thân xác hắn như ta cũng chỉ muốn hắn cút đi nữa là! Ngươi nói với ta đây không phải tình yêu, coi ta là con ngu thật chắc?!”
Lâm Nhiên: “...”
Một nhát chí mạng, khiến con người phải tỉnh ngộ.
Lâm Nhiên há miệng, ngớ người ra không nói được câu nào, không kìm được mà rơi giọt nước mắt bi thương nhất của một kẻ độc thân từ trong bụng mẹ: “Ta không có thật mà…”
“Hừm, ta nhìn rõ ngay từ đầu rồi. Ngay từ lần đầu tiên thấy hắn ta là ngươi đã nhìn hắn ta chằm chằm, sau đó mỗi lần gặp hắn ta là ngươi cứ nhìn hắn ta mãi, còn nhìn nhiều hơn cả ta!”
Hầu Mạn Nga đã thành công tiến hóa từ một “bạn gái nghi ngờ bị bạn trai cắm sừng” thành một “người phụ nữ ghen tuông chốn thâm khuê với cái đầu đã được chứng thực là cắm cả rừng sừng chia chỉa”, nỗi căm hờn cao ngút trời xanh, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đáng lẽ ta phải nhìn ra từ sớm mới đúng! Thứ lẳng lơ mặt dày trơ trẽn kia, lúc này cũng mang dáng vẻ bệnh hoạn đó ra giả vờ làm chính nhân quân tử, không ngờ lại dám lén lút quyến rũ ngươi sau lưng ta…”
Lâm Nhiên nghe xong thì đờ người ra đó..
Đáng lẽ nàng ta phải túm lấy cổ áo nàng rồi phẫn nộ gào thét “Ngươi lại dám ngấp nghé nam nhân của ta ư! Có còn là tỷ muội với nhau nữa không?”, sau đó sẽ binh binh bốp bốp cấu xé nhau một trận với nàng chứ?
Chủ, vị, tân ngữ của câu nói này… có phải có chỗ nào đó không được đúng lắm không?
“Từ… Từ từ đã.”
Lâm Nhiên ngập ngừng: “Lúc này ngươi đang mắng ai vậy? Hình như không phải đang mắng ta…”
Hầu Mạn Nga: “...”
“Mắng ngươi đấy! Sư cha nhà ngươi, đương nhiên là đang mắng ngươi rồi!”
Hầu Mạn Nga sôi máu ngay tại chỗ, hung tợn chỉ vào nàng rồi cười khẩy: “Lâm Nhiên! Ta nói cho ngươi biết, ngươi có thích hắn ta thì cũng không có tác dụng gì hết, bà đây thích hắn ta trước rồi! Lát nữa ta sẽ cướp hắn lại, ai bảo ngươi dám lén lút làm bậy sau lưng ta…”
Cướp được người không thì cũng không quan trọng. Nhưng Lâm Nhiên ngẫm tới nụ cười ban nãy của Ôn Tự, cảm thấy không thể nhìn thấy được nam nhân này. Nếu Hầu Mạn Nga thích hắn ta thật, lỡ bị hắn ta bắt nạt thì hỏng mất: “Đừng làm thế, ta cảm thấy hắn có gì đó bất thường, ngươi đừng quá gần gũi với hắn ta.”
“Cái gì? Ngươi biết hắn có gì đó không bình thường mà vẫn muốn đi cùng với hắn? Là tự ngươi nóng lòng muốn đi cùng hắn, giờ lại còn nói ta tránh xa hắn ra nữa à?”
Lâm Nhiên thề thốt rằng bản thân mình thật lòng nghĩ cho nàng ta nhưng không hiểu sao Hầu Mạn Nga lại càng căm phẫn hơn, tức giận gào thét: “Ta thấy ngươi đã bị sắc đẹp làm cho mê muội rồi! Vì một người nam nhân mà ngươi lại… Á a a, ta tức chết mất thôi, ngươi là đồ ngu si… Ngươi chết chắc rồi! Ngươi đợi đấy, ngày mai bà đây sẽ biến hắn ta trở thành bạn trai của bà, xem ngươi có còn muốn ở bên hắn ta nữa không? Hừ, ngươi muốn cái khỉ ấy!”
“...” Lâm Nhiên vuốt gương mặt bị bắn đầy nước bọt, vẻ mặt vô cùng đờ đẫn.
Tại sao mỗi một chữ Hầu Mạn Nga nói nàng đều biết cả, nhưng ghép chúng vào nhau thì nàng lại không hiểu gì hết vậy?
Rõ ràng người thèm khát cơ thể người ta là Hầu Mạn Chứ, sao lại biến thành nàng bị mê muội đầu óc? Họ có đang thảo luận cùng một chuyện không vậy?
Lâm Nhiên rơi vào trầm tư.
Hầu Mạn Nga thấy Lâm Nhiên nói chuyện một hồi rồi lại bắt đầu ngớ người ra, còn chẳng thèm dỗ dành nàng ta lấy một cậu, lửa giận bỗng chốc xộc thẳng lên đỉnh đầu, tức đến mức gân xanh trên góc trán nàng giật đùng đùng.
Thứ ngu xuẩn, ngu xuẩn, quá ngu xuẩn! Tại sao ban đầu nàng ta lại mù mắt tới mức thấy ưng cái đồ ngớ ngẩn này vậy chứ!
Nàng ấy “hừ” một tiếng thật mạnh, đi vòng qua Lâm Nhiên, khí thế hung hăng đi về phía Ôn Tự.
Lâm Nhiên cảm thấy trước mặt bỗng trống không, ngỡ ngàng nhìn xung quanh, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Hầu Mạn Nga vừa rồi còn với vẻ mặt dữ tợn ở trước mặt mình, không biết từ lúc nào đã đổi thành gương mặt xinh đẹp mỉm cười, nụ cười như hoa đứng cạnh Ôn Tự, vui vẻ nói: “Tốt quá rồi, Ôn công tử, đầu óc của sư tỷ của ta không có bệnh nữa, chúng ta có thể đi cùng nhau được rồi.”
Lâm Nhiên: “...”
Lâm Nhiên “đầu óc không có bệnh” chỉ đành lặng lẽ ôm lấy ngực tự an ủi bản thân. Tuy rằng vẫn không tránh khỏi việc trở thành câu chuyện máu chó “chị em cây khế vì đàn ông mà cấu xé nhau”, nhưng tốt xấu gì thì mục đích cũng đã đạt được rồi. Còn sau này… tạm thời cứ chịu đựng… chịu đựng như thế này đi.
Ôn Tự nhìn nụ cười tươi rói nhưng ánh mắt thì lại lạnh lùng cảnh giác của Hầu Mạn Nga, rồi lại nhìn Lâm Nhiên với gương mặt đầy bất lực bên này, ánh cười trong đôi mắt hắn ta lại càng đậm hơn, hơi chắp tay nói: “Vậy Tự xin được làm phiền rồi.”
Sau đó thì ba người họ, mỗi người mang một tâm tư riêng nhưng lại gắng gượng lên đường cùng nhau.
Hầu Mạn Nga nói được là làm được, nói là sẽ cướp đàn ông thì tuyệt đối không mập mờ. Gần như mỗi giây mỗi phút nàng ta đều bám dính lấy Ôn Tự, cứ luẩn quẩn bên cạnh hắn ta tươi cười rồi giả vờ hờn dỗi, liếc mắt đưa tình. Ôn Tự bị nàng ta quấn lấy như thế, chỉ có thể thỉnh thoảng nói được với Lâm Nhiên vài câu, đã thế còn chưa nói xong mấy lời lịch sự khách sáo thì đã bị Hầu Mạn Nga cắt ngang lôi về rồi.
Hầu Mạn Nga và Ôn Tự đi ở phía trước, Lâm Nhiên đi theo sau nhìn bóng dáng của họ, cả hai sóng vai đi với nhau, đằng trai thì cao ráo, đằng gái thì xinh đẹp. Nàng chỉ đành u sầu ngước nhìn trời, cảm thấy mình không khác nào một cái bóng đèn vừa lớn vừa sáng rực.
Họ đang đi xuyên qua Hỏa Diệm sơn, bốn bề xung quanh đều là những ngọn núi lửa lớn nhỏ. Bên trong núi lửa là các loại dị thú hung ác đang ẩn nấp. Vì hỏa linh quá dồi dào nên đến không khí cũng thoang thoảng một màu đỏ, nhìn lâu quá thì thỉnh thoảng tinh thần cũng trở nên ngẩn ngơ, đến lúc đó sẽ có dị thú không biết nấp ở đâu nhảy xổ ra, ngoác cái miệng rộng vồ đến người đó rồi nuốt chửng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lâm Nhiên và Ôn Tự đều không phải hỏa linh, chỉ có mỗi mình Hầu Mạn Nga là hỏa linh căn, lại còn cầm thần kiếm hành hỏa Xích Liên, cho nên nàng ta ở đây như cá gặp nước, chỉ vung một kiếm là có thể dễ dàng chém một con hổ răng nham bổ nhào đến thành hai mảnh. Mũi kiếm chỉ gẩy một cái là gẩy ra được nanh hổ, thứ quý giá nhất trên người nó, sau đó trở tay ném cho Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên đón lấy, tiện tay nhét luôn vào nhẫn trữ vật, sau đó vội vàng lên trước cùng sánh vai với Ôn Tự đã tự giác lùi ra sau. Hai người họ đi sau Hầu Mạn Nga vài bước, phối hợp ăn ý để bảo vệ hai bên trái phải của nàng ta, để mặc cho Hầu Mạn Nga tay cầm Xích Liên đi ở phía trước hăm hở mở đường.
Chiêu thuật của Hầu Mạn Nga hoa lệ bao nhiêu thì kiếm pháp của Lâm Nhiên giản dị bấy nhiêu, ánh sáng màu xanh nhạt lướt qua, giống như hòa làm một với không khí, im hơi lặng tiếng không có chút cảm giác tồn tại nào.
Lâm Nhiên vừa mới moi được một quả mật rắn từ con mãng xà hỏa ảnh ra thì nghe thấy Ôn Tự ở bên cạnh cười khẽ: “Lâm cô nương quả nhiên có kiếm pháp rất tốt.”
Lâm Nhiên liếc nhìn hắn ta, hắn ta cứ ung dung đứng bên cạnh nàng, tay không một tấc sắt, chỉ có phía trước người đang lơ lửng một mặt pháp ấn với lưu quang phức tạp.
Có dị thú hung hăng lao đến cắn xé, hắn ta chỉ ho khẽ hai tiếng, nhẹ nhàng phất nhẹ ống tay áo rộng, pháp ấn phản chiếu linh quang lấp lánh, thân hình gớm ghiếc đáng sợ của dị thú lập tức bị đông cứng lại, vài giây sau thì đột nhiên tan ra thành những mảnh linh hồn vụn vỡ, chớp mắt đã biến mất giữa không trung, đến chút tro cốt cũng chẳng để lại cho người ta.
Vào lúc làm chuyện cực kỳ thảm khốc như thế, quý công tử được xem là đất thiêng nảy sinh hiền tài này lại không thèm chớp mắt lấy một cái, thậm chí vẫn mang dáng vẻ bệnh tật ở đó ho khù khụ…
Lâm Nhiên im lặng, cất mật rắn đi: “Ôn công tử khen ngợi quá lời rồi, công tử mới thật sự là tu vi không tầm thường.”
“Lâm cô nương luôn rất khiêm tốn.”
Ôn Tự vừa cười vừa nói: “Rõ ràng là một người bất phàm như vậy, nhưng lại luôn bằng lòng ẩn nấp phía sau lưng người khác, để nhường rất nhiều cơ hội và vinh quang cho những người khác…”
Giống như người đời đều biết kiếm các có song tuyệt, nhưng không hề biết đồ đệ của Vô tình kiếm chủ là Lâm Nhiên, giống như mọi người đều hướng đến uy danh của thần kiếm nhưng lại vô thức không để ý đến Phong Trúc cũng là thần kiếm vậy, giống như hiện giờ Hầu Mạn Nga ở phía trước chém giết tứ phía, còn nàng thì chuyên tâm ở phía sau chặn đường và dọn dẹp, thật thà không ngừng gom nhặt nhét đồ vào trong nhẫn trữ vật.
Lâm Nhiên luôn cảm thấy giọng điệu của hắn ta có gì đó khó hiểu, lắc đầu nói: “Ta chẳng có gì là bất phàm cả, cũng không hề ẩn nấp sau lưng người khác. Ta cần làm gì thì làm đó thôi. Mọi cơ hội và những lời tán thưởng mọi người nhận được đều là những thứ họ xứng đáng, không liên quan gì tới ta hết.”
Nàng chỉ có cơ duyên may mắn được chọn trở thành người làm nhiệm vụ thôi, mọi đặc quyền nàng được ban tặng đều là để làm nhiệm vụ. Nếu lột bỏ hết mọi thứ trông có vẻ tươi đẹp rực rỡ đó đi thì thực chất nàng chỉ là một con người cực tầm thường: Tư chất xoàng xoàng, không được lanh lợi, tham ăn, có chút cợt nhả, thỉnh thoảng thích hớt chuyện, lại còn rất lười nữa.
Nàng nói rất bình thản, nhưng cũng vô cùng nghiêm túc. (đọc truyện trên app tyt góp phần ủng hộ chi phí duy trì các team dịch trên tyt)
… Những lời này là suy nghĩ thật của nàng.
Ôn Tự nhìn nàng, đột nhiên bật cười.
Đúng là một tiểu cô nương rất thú vị.
Hầu Mạn Nga đang đánh rất hưng phấn, vừa quay đầu thì thấy Lâm Nhiên lại tiếp tục nói chuyện với Ôn Tự nữa rồi, hồi chuông cảnh báo trong đầu nàng ta lập tức réo lên, nàng ta lại gào lên cứ như giục hồn vậy: “Sao hai người chậm thế hả? Lâm sư tỷ, Lâm sư tỷ, tỷ qua đây đi, ta có chuyện muốn nói với tỷ.”
Lâm Nhiên: “... Ơi.” Đúng là không trêu vào được mấy cô nàng “thần giữ của” mà.
Lâm Nhiên đành phải đi về phía Hầu Mạn Nga, Ôn Tự ở phía sau cũng chậm rãi đi theo, đột nhiên bật cười: “Hình như Lâm cô nương không thích Tự lắm nhỉ?”
Lâm Nhiên nghĩ thầm trong lòng, ta mà thích ngươi là ta toi mạng luôn, cướp đàn ông của đả nữ… Dũng cảm hùng hồn ghê, Hầu Mạn Nga lại chẳng xé xác nàng luôn chắc?!
“Lâm cô nương không phản bác, vậy xem ra là thật rồi.”
Ôn Tự khẽ thở dài: “Điều này thật khiến Tự đau lòng… Dù sao Tự cũng rất thích Lâm cô nương.”
Bất ngờ bày tỏ thế này, nhưng Lâm Nhiên lại hoàn toàn không hề có cảm giác được tỏ tình.
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn ta, chỉ nhìn thấy đôi mắt cứ như lúc nào cũng đang mỉm cười ấm áp vậy.
Lâm Nhiên: “Ta xin mạo muội hỏi một câu, Ôn công tử từng thích rất nhiều người đúng không?”
Đuôi mắt của Ôn Tự lại cong lên, hắn ta cũng không hề phủ nhận: “Chắc thế.”
Lâm Nhiên không hỏi hắn ta thích những người kiểu gì. Dù sao chắc chắn không phải mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt tình cảm nam nữ được đâu. Ngược lại rất có khả năng là phiên bản tiên hiệp của phim kinh dị lưỡi cưa điện… Ông cụ trọc đầu đang nằm trên giường bệnh, trìu mến nhìn màn hình, trong đó là hình ảnh các “bé cưng” của lão đang kích động đâm nhau tới mức máu thịt be bét.
Ai dám nói không thích nào? Thích đến mức muốn hại chết người ta luôn, đúng là tình yêu đích thực!
Nàng lại tiếp tục hỏi: “Vậy hiện giờ bọn họ thế nào rồi.”
Ôn Tự phì cười, giọng nói lại thấp thoáng vẻ hờn dỗi ranh ma của con nít: “Ta cũng đâu phải bọn họ, sao ta biết được chứ?”
Lâm Nhiên im lặng hai giây, cũng không hỏi tới tận ngọn ngành nữa, chỉ nghiêm túc nói: “Tóm lại mọi chuyện là thế đấy. Không phải ta không thích ngươi, nhưng đương nhiên, ta cũng không hề thích ngươi. Ôn công tử, ngươi là một người rất phiền toái, còn ta thì vừa hay là một kẻ cực lười. Nếu không phải vì bắt buộc thì đừng dính vào nhau, phiền phức lắm.”
Giọng nói u ám của Hầu Mạn Nga vang lên thấp đi hẳn ba độ: “Lâm sư tỷ…”
“Đến rồi đây, đến rồi đây.”
Lâm Nhiên không còn để ý gì đến Ôn Tự nữa, nhanh chân bước mấy bước đuổi theo đại tiểu thư bạo lực và kiêu ngạo đã mài dao sáng quắc, nhưng Ôn Tự lại đột nhiên bật cười: “Lâm cô nương, thực ra cô không cần phải nghĩ phức tạp về ta vậy đâu… Ta chỉ là một người… làm ăn thích làm các giao dịch thôi.”
Bước chân của Lâm Nhiên bỗng khựng lại, nàng quay đầu lại nhìn hắn ta với vẻ dò xét.
“Ta không hề có ác ý gì đâu, Lâm cô nương.”
Hắn ta mỉm cười nhìn nàng, thái độ bình thản, có chút mê hoặc mà không cách nào nói rõ được: “Mong muốn của ta thì hoàn toàn ngược lại, ta rất hy vọng một ngày nào đó cô sẽ chấp nhận đến làm giao dịch với ta, một cuộc trao đổi tiền trao cháo múc mà đôi bên đều tình nguyện. Ta có để đáp ứng bất cứ kỳ vọng nào của cô.”
Lâm Nhiên vẫn nhìn chằm chằm hắn ta, rất lâu sau, nàng đột ngột lắc đầu: “Sẽ không có chuyện đó đâu.”
Nụ cười của Ôn Tự cứng đờ lại, không ngờ nàng sẽ từ chối một cách dứt khoát như thế. Hắn ta không khỏi mỉm cười, cứ như đang tưởng nàng chỉ già mồm thôi: “Kiên quyết như vậy không hay đâu, sao cô biết được sẽ không có một ngày như thế chứ?”
Đương nhiên là không rồi, Lâm Nhiên thầm nghĩ. Bởi vì trước đó cũng có một người muốn làm giao dịch với nàng, là một người đàn ông họ Mã, ông ta cũng từng nói với nàng như thế.
Lúc đó nàng vẫn còn trẻ tuổi, vừa mới xuyên đến thế giới hiện đại đầy phồn hoa. Cũng vì móng tay dài quá nên muốn mua một cái bấm móng tay, thế là nàng lên Taobao tìm rồi quen biết với bố Mã, bố Mã cổ vũ nàng, nói với nàng rằng con gái thì phải đối xử tốt với bản thân một chút, rồi sau đó giới thiệu cho nàng nào là sơn móng tay, bộ làm móng, kem dưỡng tay, nhẫn, vòng đeo tay, cốc móng vuốt mèo… Rồi sau đó nữa, đến cái ngày đông lạnh thấu xương 11 tháng 11 đó, nàng đã hoàn toàn mất đi cái tay của mình.
(*: Taobao là sàn thương mại điện tử bên Trung, 11 tháng 11 là ngày hội siêu sale)
Nàng muốn đi bán thận để trả nợ, nhưng vì tốc độ tái tạo lại của quả thận quá nhanh nên làm đội ngũ y tế của cái xưởng làm chui đó sợ chết khiếp, Lâm Nhiên nhìn họ sùi bọt mép được đưa lên xe cấp cứu, đành bi thương sụt sịt mũi rồi đi ngang qua mấy chú cảnh sát đến điều tra xưởng làm chui này. Đến cuối cùng, người anh hùng vô danh ôm gối ngủ trong gầm cầu bị hòa vào cùng màn đêm, tất cả mọi chuyện đều do một mình nàng phải gánh vác hết.
Nhớ lại ký ức ngày xưa, Lâm Nhiên không kìm được mà nước mắt ròng ròng.
“Ta đã vì một nam nhân mà mất đi tất cả rồi.”
Lâm Nhiên nghẹn ngào nói với Ôn Tự: “Vết thương ngày xưa phải chịu giờ đã lành, nhưng cái tay bị chặt ngày xưa, trái tim thuở ban đầu bị giằng xé hỗn loạn giữa lòng sục sôi và nỗi hối hận đã không thể quay về được nữa.”
Ôn Tự: “...?”
“Ngươi đến muộn rồi.”
Lâm Nhiên nhìn hắn đăm đăm, sau đó lập tức xoay người không chút do dự: “Lòng tin của ta chỉ có một lần thôi, các ngươi là lũ nam nhân miệng lưỡi ngọt ngào nhưng lòng dạ thì nham hiểm. Đều là lũ lừa đảo hết, ta sẽ không bao giờ tin các ngươi nữa!”
Ôn Tự: “...”