Lâm Nhiên bị Hầu Mạn Nga đẩy đến hàng đầu của đội ngũ rồi bị lôi xềnh xệch vào trong bí cảnh Vân Thiên trước những ánh mắt sáng rực và nhiệt tình nhún nhường của tất cả sư đệ, sư muội.

Xuyên qua màng chắn trong suốt như sóng nước, chỉ nhoáng cái, những âm thanh ở phía sau lưng đều đã biến mất, Lâm Nhiên nhắm mắt lại, có thể cảm nhận được không gian đang bị bóp méo một cách rõ ràng. Đợi đến khi mở mắt ra, nàng phát hiện mình đã đứng trên một ngọn đồi nhỏ.

Lâm Nhiên cúi đầu xuống nhìn lệnh bài vừa được phát đang cầm trong tay.

Sau khi thỏa thuận, các môn phái đã quyết định dùng bí cảnh Vân Thiên làm địa điểm chuyên dùng để tiến hành sát hạch cho các đệ tử dưới Kim Đan kỳ. Mức độ nguy hiểm ở trong này còn kém xa với mức độ thập tử nhất sinh trong bí cảnh Thượng Cổ, thế nên thường được gọi là “tiểu bí cảnh”.

Nhưng mức độ nguy hiểm có thấp đến thế nào thì dù sao đây vẫn là bí cảnh, bên trong này có sản sinh ra thứ kỳ quái gì cũng không biết chắc được. Những người vào trong này đều là các đệ tử tinh anh của các môn phái, là những trụ cột tương lai của các nhà, đương nhiên các môn phái sẽ không tùy tiện ném người vào trong này, thế nên đã đặc biệt làm ra lệnh bài này, khi gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng thì chỉ cần bóp vỡ lệnh bài này là có thể thoát ra khỏi đây… Tuy rằng sẽ bị các sư trưởng túm tai xách lên, chửi là thứ kém cỏi rồi bị lôi về bế quan cạp đất, nhưng cũng còn hơn là bị mất mạng.

Lâm Nhiên cất lệnh bài đi, đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy cây cỏ xung quanh hoang vu, ngay loại cỏ có sức sống ngoan cường nhất cũng đã vàng khô, cứ từng đám từng đám ngắc ngoải rũ rượi ở đó.

Mũi giày của Lâm Nhiên đạp nhẹ nhẹ lớp đất ở dưới chân, phát hiện ra chất đất ở nơi này rất tơi xốp, cứ như là chỉ cần dùng sức đạp một cái là sẽ lún xuống luôn.

Lâm Nhiên cũng không hiểu tình hình ở nơi này ra sao, nhớ lại Hầu Mạn Nga có nói là sẽ đến tìm nàng, thế là nàng đi tìm một chỗ cao hơn ở ngay gần đó rồi ngồi xuống, tay ôm kiếm mắt nhìn trời thừ người ra.

Chẳng bao lâu sau nàng đã nhìn thấy Hầu Mạn Nga hùng hổ chạy đến, bèn đứng dậy vẫy tay: “Ở đây này.”

Hầu Mạn Nga chạy về phía nàng: “Chúng ta cũng may phết, không bị tách ra quá xa nhau… Hừm, đây đều là công lao của ‘Nhất Tuyến khiên’ của ta, nếu không thì chẳng biết ngươi đã bị ném đến chỗ hoang vu hẻo lánh nào rồi.”

Lâm Nhiên thì nghĩ thầm trong lòng: Thế ngươi mau nhìn xuống dưới chân ngươi đi, thế này còn không đủ được gọi là núi hoang sao? Đến cỏ còn sắp chết hết rồi còn đâu, hoang đến nỗi chỉ còn mỗi núi thôi.

Lâm Nhiên cắt ngang việc tự đánh trống tự thổi kèn của nàng ta: “Ngươi xem bản đồ trước đi, chúng ta đã đến chỗ nào rồi, giờ thì phải đi về hướng nào?”

“Chuyện này còn cần phải nói sao, đương nhiên là đi về phía thâm hiệp Vân Thiên*, nơi sâu nhất của bí cảnh rồi, động phủ của các đại năng đều ở bên đó.”

(*: hiệp là chỗ eo sông được hai ngọn núi kẹp giữa)

Hầu Mạn Nga lôi tấm bản đồ bằng da dê ra, vừa rũ ra vừa không ngừng làu bàu: “Chúng ta phải nhanh lên mới được, tuyệt đối không thể để Sở Như Dao tiếp tục cướp mất trước… Tiên sư nhà nó, ta không tin vòng hào quang của nhân vật chính lại lợi hại đến như thế! Cứ ngồi xem bà đây dựa vào sự trợ giúp mà ông trời ban cho nhân vật nữ phụ để lội ngược dòng, thu gom toàn bộ hậu cung, lấy về tất cả các pháp bảo rồi đạp hết nam nữ nhân vật chính và nhân vật phản diện xuống dưới chân đi…”

Lâm Nhiên: “…” Không hổ danh là xuất thân từ diễn viên, suy nghĩ cũng “drama” lắm.

Hầu Mạn Nga sớm đã đánh dấu kín cả tấm bản đồ, lúc này nàng ta đang so sánh cảnh tượng xung quanh để tìm vị trí hiện tại trên bản đồ, chẳng mấy chốc đã tìm thấy rồi: “Ở đây chắc là phía Tây của thâm hiệp Vân Thiên. Ở đây cây cỏ đều khô héo, đồi núi nhấp nhô, vậy chắc được gọi là đồi Khô Xám rồi…”

Lâm Nhiên cúi đầu nhìn xuống mặt đất đen xám, gật đầu: “Đúng là sát nghĩa thật.”

“Ta còn chưa nói xong mà?”

Hầu Mạn Nga bất mãn vỗ nàng một cái, tiếp tục đọc: “Ở trên này đánh dấu đồi Khô Xám rất nguy hiểm… Nói bằng thừa đấy à, ở trong bí cảnh này có chỗ nào là không nguy hiểm! Lại còn nói ở trong này có côn trùng gì đó, huyết khảm trùng là cái quái quỷ gì… Á á á!”

Những lời phàn nàn của Hầu Mạn Nga đột nhiên im bặt, bỗng dưng biến mất ngay tại chỗ.

“…” Đến Lâm Nhiên cũng thấy sững người.

Nàng nhìn vào cái hố sâu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, ngớ người ra mất hai giây rồi định xách kiếm nhảy xuống dưới: “Mạn Nga!”

“Đệch, ngươi nhảy xuống làm cái quái gì thế! Đập vỡ đầu ta rồi!”

Hầu Mạn Nga bỗng dưng lại bò ra khỏi hố. Dưới tác dụng của lực tương hỗ, đầu của Hầu Mạn Nga và cằm của Lâm Nhiên vừa hay va vào nhau.

Lâm Nhiên cảm thấy răng của mình sắp văng ra ngoài mất rồi, nàng ôm lấy cằm mình, rưng rưng nước mắt nhìn cái đầu cứng ngắc đến mức phản khoa học của Hầu Mạn Nga.

Hầu Mạn Nga cũng đau đến tắt thở, ôm lấy đỉnh đầu, dùng ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Nhiên. Đang định lớn tiếng chửi bới thì từ trong hố lại đột nhiên thò ra một con sâu cực dài màu huyết xám, to như một cây cổ thụ trăm năm đang há cái mồm còn to hơn mặt Hầu Mạn Nga định cắn nàng ta.

Sắc mặt của Hầu Mạn Nga trở nên lạnh lùng, rút thẳng Xích Liên kiếm ra, ánh hào quang sáng rực như lửa đỏ lóe lên, kiếm phong cực bá đạo ngay lập tức chém con huyết khảm trùng ra làm đôi.

Sáng rực đúng là sáng rực, nhưng kết quả thì lại rất thảm hại… Dòng máu hôi rình của con trùng kia bắn đầy người nàng ta.

Hầu Mạn Nga cúi đầu nhìn bộ quần áo mới đẹp đẽ của mình đã bị vấy bẩn, cả người nàng ta lập tức bị luồng khí đen bao quanh, nhưng nàng ta còn chưa kịp phát điên lên thì mặt đất ở xung quanh đột nhiên bị lún xuống một mảng rất lớn, vô số huyết khảm trùng đang vặn vẹo bắn lên khỏi lòng đất, đan vào nhau như một tấm lưới màu xám bao trùm lấy họ từ bốn phương tám hướng.

“Đây là nơi quỷ quái gì thế này, là ổ của bọn trùng tử này chắc!”

Hầu Mạn Nga lại dùng một đường kiếm chém đứt mấy con huyết khảm trùng, tạo ra một đường trống làm lối thoát, lôi theo Lâm Nhiên bỏ chạy: “Còn đứng đực ra đấy làm cái khỉ gì, còn không mau chạy đi…”

Lâm Nhiên bị nàng ta túm tay phải kéo đi, chỉ có thể cầm Phong Trúc kiếm bằng tay trái.

Nàng ta xuất chiêu thì không hoa lệ bằng Hầu Mạn Nga, bên sườn có một đám huyết khảm trùng đang nhảy lên cao lao về phía họ, Lâm Nhiên liền trở tay chém một đường, đường kiếm màu xanh nhạt như làn gió mát lướt qua nhẹ nhàng, mấy con huyết khảm trùng đã nặng nề rơi xuống đất không còn động tĩnh gì.

Hầu Mạn Nga chú ý đến, khịt mũi một tiếng: “Không ngờ ngày nào ngươi cũng lười chảy thây mà thực lực thì cũng tạm được đấy chứ.”

Vừa mới nói xong, nàng ta lại cảm thấy mình không nên khen ngợi Lâm Nhiên, lỡ như Lâm Nhiên lại kênh kiệu thì sao? Thế là vội vàng khịt mũi một tiếng mạnh hơn nữa, hung dữ nói: “Ngươi đừng có mà đắc ý, đây cũng chỉ là trình độ bình thường thôi. Ngươi mà tệ hại quá thì ta sẽ ném ngươi ra cho bọn trùng tử đó ăn, một mình ta chạy sẽ càng nhanh hơn.”

Lâm Nhiên tự giác chặn việc nói chuyện khó ưa của nàng ta lại, chỉ đáp lại một câu: “Cũng tạm được thôi.”

Lâm Nhiên thật lòng không hề cảm thấy có gì đáng kiêu ngạo cả, dù sao thì tu vi này cũng không phải là do tự nàng thực sự tu luyện cả mấy chục năm, mấy trăm năm như nước nhỏ thủng đá mà ra. Bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống trúng đầu thì cứ ăn thôi, chứ đem ra để đi khoe khoang thì trơ tráo quá.

Hầu Mạn Nga nhìn thấy nàng thản nhiên như thế lại càng tức giận hơn: “Thiên tài thì ghê gớm lắm hả.”

“Ta không phải là thiên tài, nhưng ta đã gặp rất nhiều thiên tài rồi. Có điều, ta chẳng thấy thiên tài thì có gì ghê gớm hết.”

Lâm Nhiên lại làm tiếp một đường kiếm chém bay lũ huyết khảm trùng đang đuổi theo, nói rất nghiêm túc: “Một người luôn kiên định với mục tiêu, kiên trì vì mục tiêu mà chăm chỉ phấn đấu, mỗi ngày đều dốc hết sức chuẩn bị tất cả để nỗ lực phát triển bản thân như ngươi mới gọi là tài ba.”

Cơn uất ức trong lòng Hầu Mạn Nga vì thế mà bị nghẹn cứng lại, nghẹn đến mức khiến mặt nàng ta đỏ bừng lên.

Lần nào cũng thế, cứ sểnh ra một cái là bị giội lên đầu một đống triết lý dạy đời, đáng ghét chết đi được!

Hầu Mạn Nga quay người đi không nhìn nàng nữa, chỉ vài nhát đã chém cho bọn trùng đang đuổi theo thành bốn năm khúc, nói với giọng điệu cố tình tỏ ra vừa hung hãn vừa khó chịu: “Còn cần ngươi phải nói sao! Đương nhiên là ta tài giỏi rồi! Ta là người tài giỏi nhất.”

Lâm Nhiên gật đầu tỏ ý ủng hộ: “Thế nên ngươi phải tiếp tục cố gắng, tiếp tục tiến lên, nói không chừng một ngày nào đó sẽ thật sự trở thành người tài giỏi nhất.”

Hầu Mạn Nga: “…”

Mẹ kiếp! Câm mồm lại đi! Tiên sư nhà ngươi, cái đồ phóng hỏa đốt lương tâm kia!

Hai người họ chạy như điên trong vòng vây truy đuổi của bọn trùng, giết đến mức trời đã tối mịt, để lại vô số xác của bọn chúng trên mặt đất thì mới chạy ra khỏi được đồi Xám Khô.

Đứng từ xa nhìn đám trùng màu xám nhung nhúc, dày đặc ở biên giới đồi Xám Khô vẫn còn đang bò vật lộn, đến cuối cùng cũng chỉ còn cách tiếp tục chui xuống lòng đất, mặt đất khôi phục lại vẻ hoang vu tĩnh lặng, Lâm Nhiên và Hầu Mạn Nga đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Nhiên nhẹ nhàng xoa cái cằm vẫn còn râm ran đau của mình, nàng dựng thanh Phong Trúc kiếm lên, dựa vào hình ảnh phản chiếu trên lưỡi kiếm để ngắm nghía kỹ lưỡng hàm răng của mình xem có còn được nguyên vẹn hay không. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hầu Mạn Nga thì thở không ra hơi, cắm thanh Xích Liên kiếm xuống đất để chống đỡ cơ thể của mình, khom người há miệng thở lấy thở để. Nhưng còn chưa kịp thở lấy hai hơi, chưa đợi Xích Liên kiếm kịp vang lên tiếng keng để thể hiện sự bất mãn của nó khi bị cắm xuống đất, thì nàng ta đã vội vàng rút kiếm lên, ôm luôn vào trong lòng như gà mẹ ấp con với dáng vẻ rất tự nhiên.

Lâm Nhiên: “…” Bị dạy dỗ tới nỗi thế này thì cũng thật là…

Lâm Nhiên không khỏi than thở cho thói đời người còn chẳng bằng kiếm. Xích Liên kiếm lạnh lùng cao quý được Hầu Mạn Nga coi như bảo bối mà cưng nựng, còn nàng hết lời khuyên bảo thì ngày nào cũng bị khịa bị mắng. Công bằng nơi đâu!

Nghĩ đến đây, Lâm Nhiên cũng rất tự nhiên rút một chiếc khăn tay ra, không phải để lau mặt hay lau tay mà để lau các vết máu bị dính trên thân kiếm của Phong Trúc kiếm một lượt trước.

Dù sao vợ nhà mình thì tự mình thương chứ, giờ nàng đã là một kiếm tu rất ưu tú rồi.

Phong Trúc chậm chạp lóe sáng lên hai lần, vừa lười nhác vừa chậm rãi vừa điềm đạm, cực kỳ dễ thương, so với bé Xích Liên ở bên cạnh tuổi trẻ cáu kỉnh động một tí là lên cơn hung hăng đánh cả kiếm chủ, cứ phát sáng là sáng đến lòe mù mắt người khác luôn, thì đúng là không giống nhau chút nào.

Ờm, nói đến lóe sáng…

Lâm Nhiên nghi hoặc quay đầu lại, nhìn Xích Liên kiếm đang sáng vàng lấp lánh như muốn lòe mù cặp mắt của mấy kẻ bị kinh ngạc vì luồng sáng kia, ngập ngừng hỏi: “Ngay từ ban đầu kiếm của ngươi… đã có thể phát sáng như vậy rồi ư?”

Hầu Mạn Nga vẫn ôm kiếm với tư thế như gà mẹ ôm con, kiêu ngạo đáp: “Đương nhiên không phải rồi! Lúc về ta đã cố tình thay lớp da mới cho Xích Liên kiếm của ta đó! Đây là hiệu quả được ngâm vào Tử Kim Linh Phách, Thái Canh Thạch, Kim Ngọc Tinh… Ít nhất hơn một trăm loại nguyên liệu quý giá, sau đó còn nâng cấp lên nữa.”

Lâm Nhiên đột nhiên thấy rất kính trọng nàng ta… Dù sao thì ít nhất hơn một nửa số nguyên liệu đó nàng chưa từng nghe tới.

Nhưng có cái nàng cũng từng nghe nói rồi, chẳng hạn như Tử Kim Linh Phách kia, A Tân thường thường sẽ thích cho thêm vào trong cơm, nói là có thể rửa sạch tạp chất. Hắn ta còn từng phàn nàn là Tử Kim Linh Phách lại tăng giá tiếp rồi, lúc đó đã bán với giá ba trăm viên linh thạch thượng phẩm một giọt.

Đương nhiên, lời nói nguyên văn của hắn ta là: Tử Kim Linh Phách lại tăng giá tiếp rồi, chúng ta lại sắp hết tiền rồi, à đúng rồi, ta nghe nói kho của Bắc Thần pháp tông và Huyền Thiên Tông giàu đến nứt đố đổ vách…

“…” Lúc đó biểu cảm của Lâm Nhiên và Giang Vô Nhai: Nước mắt đầy mặt!

Đến cuối cùng Giang Vô Nhai đành bất chấp sự ám chỉ rất rõ ràng của Hề Tân mà từ chối, Hề Tân không được vui bèn làm liền một tháng trời món dưa chuột xào rau cải, kiểu xào mà không cho mỡ ấy, khiến cho Lâm Nhiên ăn đến xanh mét mặt luôn…

Hồi tưởng lại chuyện trước đây, Lâm Nhiên không kìm lòng được mà khóc than cho sự nghèo khổ của mình: “Đỉnh thật, thế thì chắc phải tiêu rất nhiều, rất nhiều tiền đúng không?”

“Cũng tàm tạm, chỉ tiêu hết có bảy tám nghìn viên linh thạch thượng phẩm thôi mà.”

Hầu Mạn Nga âu yếm vuốt ve đại bảo bối – đánh người siêu đau - Xích Liên kiếm nhà mình, nói bằng giọng nhẹ tênh: “Cũng chỉ bằng mười năm tiền bổng lộc của Nguyên Anh trưởng lão ở kiếm các bọn ngươi thôi. Nhưng mà ai bảo cha mẹ ta có tiền cơ, để cho Xích Liên kiếm nhà ta được ăn ngon một chút cũng là chuyện đương nhiên, chỉ cần Xích Liên nhà ta được vui vẻ thì ta cũng thấy vui.”

Bài phát biểu nịnh lên tận trời này khiến cho Xích Liên kiếm được nịnh tới mức sướng từ trong ra ngoài. Lâm Nhiên nhìn thấy ánh sáng đỏ của Xích Liên kiếm ngày càng rực rỡ hơn, còn dè dặt hích khẽ vào cánh tay của Hầu Mạn Nga nữa. Hầu Mạn Nga cứ như đang đăng bài lên trang cá nhân vì được nữ thần của mình nhấn nút thích vậy, mặt mày hớn hở, sắc mặt tươi vui, sướng đến mức sắp không biết mình mang họ gì nữa rồi.

“…” Lâm Nhiên cúi đầu nhìn Phong Trúc, một người một kiếm im lặng nhìn nhau một hồi, sau đấy Lâm Nhiên lại lấy ra một cái khăn tay mới: “Để ta lau cả vỏ kiếm cho ngươi luôn nhé.”

Phong Trúc cảm thấy như vậy rất tốt, nó đã già cả có tuổi rồi, bị nịnh ghê gớm quá thì e là bộ xương già cỗi này không chịu nổi. Cứ thế này thôi là tốt rồi, thỉnh thoảng bảo dưỡng một chút, ngày thường thì lười biếng trốn việc với kiếm chủ, thế mới thực sự là hạnh phúc.

Lâm Nhiên bắt đầu lau vỏ kiếm, Hầu Mạn Nga không còn ai để khoe mẽ nữa đành thôi, bĩu môi rồi lôi bản đồ ra xem.

Trên vỏ kiếm cũng bị dính rất nhiều chất nhầy, Lâm Nhiên đang lau cẩn thận dọc theo đường vân của vỏ trúc thì sau lưng chợt vang lên một giọng nói gượng gạo: “Vừa rồi ngươi… nhảy xuống dưới làm gì vậy?”

Lâm Nhiên ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy Hầu Mạn Nga đang quay lưng về phía nàng nhìn bản đồ, cứ như vừa rồi chỉ là tiện miệng hỏi vậy thôi.

Lâm Nhiên quay đầu lại, tiếp tục lau vỏ kiếm rồi trả lời: “Vì muốn xuống cứu ngươi đó.”

Hầu Mạn Nga siết chặt bàn tay đang cầm bản đồ: “Hừ, cứu cái con khỉ… Ngươi không biết động não à, không biết rõ tình hình ở bên dưới là như thế nào mà cứ ngu xuẩn nhảy xuống theo, lỡ như bên dưới đó rất nguy hiểm thì sao? Hoặc là thực ra chẳng có gì hết, chẳng mấy chốc ta có thể tự mình leo lên được…”

“Không cần biết nguy hiểm hay là không nguy hiểm, không cần biết là ngươi có thể tự mình leo lên hay không, ta cũng đều phải xuống xem sao chứ.”

Lâm Nhiên nói bằng giọng cực bình thản: “Ta là bạn của ngươi, thế nên ta cũng phải xuống xem sao, không có gì mà phải đắn đo cả.”

Hầu Mạn Nga: “…”

Nàng ta quay phắt đầu lại, nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của Lâm Nhiên. Nàng đang cúi đầu lau thanh kiếm rất kỹ lưỡng, kỹ lưỡng đến mức như một con ngốc vậy.

Hầu Mạn Nga không muốn tin, nàng ta có cả một vạn lý do thầm cười nhạo nàng đang chém gió, cười nhạo nàng tùy tiện nói ra lời hứa hẹn, mua chuộc lòng người, nhưng mà trong khoảnh khắc đó, nàng ta lại không thể nào kiềm chế được cảm giác nghẹn ngào đang dâng lên từ tận đáy lòng mình: Lâm Nhiên nói thật lòng.

… Kể cả khi đó không phải là động của huyết khảm trùng đi nữa, kể cả khi đó là núi đao biển lửa, hay là đường cùng ngõ cụt thì nàng cũng sẽ đi với nàng ta đến cùng.

Bởi vì nàng chính là một kẻ ngốc nghếch nói ra được thì sẽ làm được như thế, đúng là kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ này mà!

Ngón tay Hầu Mạn Nga không khống chế được mà run rẩy, nàng ta vội vàng rụt vào trong tay áo, thô bạo lau hai mắt mình, vì lau quá mạnh nên hai mắt đều đỏ ửng. Nàng ta ra sức đè nén lại cảm giác nghẹn ngào trong họng mình xuống rồi mới nói: “Ngươi đừng tưởng nói với ra như thế thì ta sẽ cảm kích ngươi. Ngươi còn đập vào đầu ta nữa đấy, đau chết đi được, ta tức chết mất thôi! Ta, ta… hừm! Ta mà bị chấn thương sọ não thì đều tại ngươi hết!”

Câu nói này lập tức nhắc nhở Lâm Nhiên. Lâm Nhiên vội vàng dựng ngược thanh kiếm lên, dựa vào hình ảnh phản chiếu trên kiếm để quan sát mấy cái răng ở sâu trong miệng mình: Dù sao thì chấn thương sọ não vẫn có thể chữa được, chứ răng mà nứt thì chỉ còn cách nhổ bỏ thôi. Ở cái thế giới đồ ngon vô vàn dạ dày có hạn này, nàng bắt buộc phải yêu thương trân trọng hàm răng mình giống như yêu quả thận của mình vậy.

Hầu Mạn Nga không nghe thấy câu trả lời, bỗng dưng cảm thấy hơi thấp thỏm, bèn quay đầu lại nhìn nàng: “Sao... Sao ngươi không nói gì. Ta chỉ nói vậy thôi, ngươi không được tức giận, ngươi không được nhỏ nhen…”

Lâm Nhiên quan sát rất kỹ, sau khi chắc chắn mỗi cái răng của mình đều vừa trắng vừa sáng thì mới thỏa mãn ôm kiếm đứng dậy: “Nghe thấy rồi, ta không tức giận đâu. Nghỉ ngơi xong rồi, chúng ta xuất phát thôi.”

Càng lề mề thì sẽ càng xảy ra nhiều chuyện, đến được chỗ kia càng sớm thì sẽ được cùng với các nhân vật chính chạy theo tình tiết cốt truyện nhanh hơn. Xong việc là có thể ra khỏi đây rồi… Ôi, nàng bắt đầu nhớ món sườn lợn sốt đỏ mà A Tân làm rồi đấy.

Hầu Mạn Nga thấy Lâm Nhiên không hề tức giận thì thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng ôm Xích Liên đứng dậy, lấy lại tinh thần ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến bên cạnh nàng, vừa đi vừa nhìn bản đồ.

Lâm Nhiên vừa đi vừa hỏi: “Chúng ta đi về hướng nào bây giờ?”

“Đi về hướng Đông Bắc, là hướng này nè…”

Hầu Mạn Nga đột nhiên nói một câu: “Trước đây ta lừa ngươi thôi, dù ngươi có gây cản trở cho ta thì ta cũng sẽ không ném ngươi cho bọn trùng tử ăn đâu.”

Lâm Nhiên hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn nàng ta.

Hầu Mạn Nga cúi đầu nhìn bản đồ, ánh mắt sáng quắc, vẻ mặt rất nghiêm túc, cứ như nhìn chằm chằm bản đồ là có thể nở ra hoa vậy.

Lâm Nhiên đột nhiên bật cười.

Nàng không biết Lý Mạn Nga ở kiếp trước lăn lộn trong giới giải trí mười mấy năm liệu có từ bỏ đồng đội gây trở ngại cho mình hay không, nàng cũng không biết, nếu có cơ hội làm lại lần nữa, đứng trước chiếc xe hơi đang phóng như điên tới thì Lý Mạn Nga vẫn sẽ lựa chọn đẩy cô bé đó ra hay không.

Nhưng nàng biết, bất luận xảy ra chuyện gì thì Hầu Mạn Nga của hiện giờ cũng sẽ không từ bỏ mình.

Ai mà không có ác niệm? Ai mà không có đen tối? Ai có thể vĩnh viễn vô tư? Không có ai cả.

Nhưng cái “thiện” thì có thể được nuôi dưỡng. Một người luôn được ánh nắng chiếu rọi, hoa thơm vây quanh thì cũng sẽ trở nên càng ngày càng ấm áp, học được cách chịu trách nhiệm, khoan dung và tin tưởng. Thậm chí, đến cuối cùng sẽ có một ngày, tất cả những gì gọi là tham lam, âm u, ích kỷ, bệnh hoạn đều sẽ bị cái thiện và tình yêu vĩnh viễn áp chế, không còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

… Đây cũng chính là ý nghĩa của việc mà nàng đang nỗ lực!

Hầu Mạn Nga bị nàng nhìn tới mức khắp người đều khó chịu, cảm thấy cứ như lớp vỏ bọc trên người đều bị lột hết sạch ra vậy, chỉ còn lớp thịt mềm lộ ra không chút phòng bị. Nàng ta lập tức thấy sôi máu, hung dữ cứ như muốn bổ nhào đến cào nàng vậy: “Nhìn cái gì mà nhìn! Phiền quá đấy, không cho ngươi nhìn nữa!”

Lâm Nhiên cười tít mắt, dễ tính ôn hòa quay đầu sang chỗ khác: “Thế tóm lại bây giờ chúng ta đi theo hướng này à?”

Lúc này Hầu Mạn Nga mới cảm thấy thoải mái hơn, đắc ý tới mức lông trên người cũng rung rinh: “Đúng thế, để ta xem nào, nếu chúng ta tiếp tục đi về phía trước thì sẽ phải đi qua Lẫm Phong cốc, Hỏa Diệm sơn, Túy Trường đình…”

Hầu Mạn Nga cố tình kéo Lâm Nhiên chọn con đường có ít người đi là vì để tránh gặp đám người không liên quan trong tương lai sẽ giành đồ với nàng ta kia. Nhưng dù đã cẩn thận đến thế, nàng ta vẫn rất xui xẻo gặp phải người khác.

“Lâm cô nương, Hầu cô nương.”

Giọng nói dịu dàng của nam nhân cứ như thể trời sinh đã mang ý cười vậy, âm thanh kéo dài thong thả và dễ chịu, khiến cho người nghe bất giác không còn phòng bị nữa.

Lúc này Lâm Nhiên và Hầu Mạn Nga vừa mới chạy tới Lẫm Phong cốc, vừa mới bị gió mạnh thổi tới mức nghi ngờ cuộc đời luôn. Đặc biệt là Hầu Mạn Nga, nàng ta đặt mông ngồi bệt xuống đất, không còn bận tâm đến bộ quần áo mới trên người đã bị rách tơi tả nữa, cầm gương trong tay ngắm nghía hai bên mặt rồi gào lên xé ruột xé gan: “Gương mặt của ta! Gương mặt của ta bị gió thổi nhăn hết rồi! Sư cha nó, dung nhan đẹp nhất đời của ta, hình ảnh đại tiểu thư tuyệt sắc của ta, lần này quay về nhất định ta phải bôi bao nhiêu trân châu biển sâu mới có thể dưỡng lại được đây…”

Lâm Nhiên thành thạo chặn đi tiếng gào thét thảm thiết ở bên cạnh, chăm chú vào việc ép chỏm tóc ngu ngốc trên đỉnh đầu bị thổi dựng ngược lên… Nhưng hiệu quả không được tốt, nó vẫn cứ bất khuất dựng đứng lên như thế, vui vẻ đong đưa trước gió.

Ngay lúc nàng đang giơ Phong Trúc lên ngẫm nghĩ xem nên dùng tư thế nào để có thể cắt cái lọn tóc ngu xuẩn đó xuống thì cả hai người đều nghe thấy giọng nói đấy.

Hầu Mạn Nga nhanh chóng đứng bật dậy, tay cầm Xích Liên cảnh giác nhìn về phía thanh niên đang chậm rãi đi đến gần. Lâm Nhiên quay người lại thì nhìn thấy gương mặt đẹp trai, ôn hòa, nhã nhặn của Ôn Tự.

Ôn Tự vẫn mặc bộ áo bào dài màu xanh nhạt đó, chỉ là chiếc áo choàng cổ lông bên ngoài đã được thay bằng áo choàng lông cáo dày hơn. Bởi vì thân hình cao gầy, khoác áo choàng trên người trông cứ như rỗng không, càng thể hiện rõ làn da trắng nhợt của hắn. Đôi mắt đen láy và đôi môi nhợt nhạt nhưng không hề khiến người khác cho rằng hắn ta yếu đuối mong manh, ngược lại chỉ thể hiện ra vẻ thanh mảnh thôi.

Lâm Nhiên chưa từng gặp nam nhân nào có thể diễn tả vẻ bệnh yếu một cách phong lưu không vướng bụi trần như thế này.

Đương nhiên là hiệu quả cũng rất rõ ràng.

Lâm Nhiên đã chú ý đến rồi, Hầu Mạn Nga ở bên cạnh nhìn thấy hắn ta, hai con mắt cũng đờ cả ra.

“Đúng là trùng hợp thật, có thể gặp được hai cô nương ở đây.”

Thấy hai người họ với dáng vẻ có thể dùng thảm hại để hình dung, Ôn Tự chỉ mỉm cười, chu đáo không hề hỏi han gì, nhưng hắn ta lại nói: “Trước đó gặp phải dị thú, Tự ở lại ngăn cản nên bị lạc với mấy đệ tử cùng tộc mất rồi. Nếu hai cô nương không thấy phiền thì có thể kết bạn đi đường cùng Tự được không?”

Ôn Tự là Trúc Cơ đỉnh phong, tuy sức khỏe hắn ta không được tốt thì năng lực chiến đấu theo lý vẫn sẽ mạnh hơn hai người họ. Lại kết hợp với hiện trạng thảm hại hiện giờ của họ, bất cứ ai nghe thấy lời mời này đều cho rằng hắn ta muốn giữ gìn lòng tự trọng của hai cô nương thôi, chứ thực ra muốn cùng đi để bảo vệ họ.

Lâm Nhiên nhìn thấy Hầu Mạn Nga cười tươi roi rói: “Mong Ôn công tử đợi một lát, ta và sư tỷ cần thương lượng với nhau.”

Lâm Nhiên thầm nghĩ, biểu cảm khi nãy của Hầu Mạn Nga rõ ràng là đang thèm thuồng cơ thể của người ta. Nàng tự giác hiểu ra, lúc bị Hầu Mạn Nga kéo qua một bên, chỉ dùng giọng nói rất nhỏ chỉ bảo: “Đi thì có thể đi cùng với nhau, nhưng cũng vẫn phải giữ thái độ cảnh giác, dù sao hắn ta cũng không phải đồng môn quen thuộc đâu, cẩn thận vẫn không thừa.”

“Cùng nhau cái gì mà cùng nhau?”

Ai ngờ Hầu Mạn Nga vừa quay lưng về phía Ôn Tự đã trở mặt ngay lập tức: “Hắn ta là ai mà đòi đi cùng. Bỗng dưng đến chia cơ duyên của chúng ta để kiếm hời à? Ở đấy mà nằm mơ, phiền chết đi được, mau chóng đuổi hắn ta đi đi, lát nữa ta sẽ đóng vai người tốt, còn ngươi vào vai người xấu, hai chúng ta phối hợp nhau, mau chóng đuổi hắn ta cút ngay!”

Lâm Nhiên: “…?”

Chuyện này không giống như trong tưởng tượng của nàng.

Lâm Nhiên: “Không phải ngươi rất có cảm tình với hắn ta sao?”

“Đúng là có cảm tình, ai bảo hắn ta lại đẹp trai thế kia.”

Hầu Mạn Nga nói với vẻ mặt hết sức hiển nhiên: “Nhưng thế cũng không thể để hắn lợi dụng ta được! Mọi người đều đã là người trưởng thành rồi, lúc chơi bời thì cứ chơi bời, nhưng đừng có lấy lợi ích ra làm trò đùa. Nam nhân là nam nhân, còn lợi ích là lợi ích, chuyện nào ra chuyện đó.”

Nàng ta biết rõ cốt truyện đấy nhé! Nhìn cả chặng đường này của họ đi, cũng nhờ biết cốt truyện mà thu hoạch về bao nhiêu là bảo bối. Bàn tay vàng to như thế này, nàng ta cũng chỉ để Lâm Nhiên được dùng ké thôi, sao có thể tùy tiện để cho một thằng đàn ông từ bên ngoài đến chiếm hời trắng trợn vậy được.

Lâm Nhiên bỗng ngớ người ra, lưỡng lự mất hai giây: “... Vậy tại sao vừa rồi ngươi không từ chối thẳng thừng luôn đi, lại còn cố tình để ta vào vai người xấu đi từ chối chứ?”

Hầu Mạn Nga liền lấy tay chống nạnh nói rất hùng hồn: “Bởi vì sau này ta còn muốn ngủ với hắn chứ sao! Đương nhiên ta sẽ không thể từ chối được rồi, ta còn phải lên tiếng nói đỡ cho hắn ta nữa kìa, để hắn thấy có cảm tình với ta hơn. Dù sao lợi ích là lợi ích, còn nam nhân là nam nhân, chuyện nào ra chuyện đó chứ.”

Lâm Nhiên: “...”

Lâm Nhiên ngẩn ngơ: Hóa ra đây chính là thế giới của người trưởng thành sao? Đáng sợ thế!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play