…
Lâm Nhiên chưa bao giờ dùng những ấn tượng ban đầu từ một góc nhìn nào đó để định nghĩa một người.
Bản chất con người vốn rất phức tạp. Con người sẽ phản ứng khác nhau trước những tình huống khác nhau, có khi chỉ cần là một suy nghĩ sai lầm sẽ dẫn đến những lựa chọn khác nhau một trời một vực. Đó chính là bản chất đa diện của con người.
Công việc mà nàng làm có thể được coi là có tính khảo nghiệm công bằng chính trực nhất trên đời. Chỉ một chút thành kiến nhỏ của nàng là có thể ảnh hưởng đến số phận cuộc sống của một người. Nàng cũng có thất tình lục dục, cũng có hỉ ác, chắc chắn không thể hoàn toàn công bằng, cho nên nàng càng quen với việc kiềm chế bản thân, cố gắng đối xử với mọi người một cách khách quan.
… Nhưng dù khách quan thế nào đi nữa thì nàng vẫn cảm thấy Ôn Tự có vấn đề.
“...” Lâm Nhiên lo lắng mất mấy ngày, lo lắng đến nỗi ngày nào tóc nàng cũng rụng nhiều hơn mấy sợi. Nàng ngồi khoanh chân ở mũi thuyền, túm tóc hỏi Thiên Nhất: “Làm sao bây giờ? Rốt cuộc là hắn ta có vấn đề, hay là những người khác có vấn đề ảnh hưởng đến hắn ta? Hắn ta có vấn đề gì không? Hắn ta sẽ không làm gì cả, đúng chứ? Hắn ta sẽ không làm chuyện gì lớn, phải không?”
“...” Thiên Nhất bội phục: “Ngươi đã cằn nhằn bao lâu rồi hả.”
Từ ngày phát hiện Lâm Nhiên muốn sửa đổi cốt truyện, nó không những khuyên can không thành mà ngược lại còn bị nhốt trong phòng tối. Từ đó tới giờ nó vẫn cáu bẳn bực bội, giọng điệu hiện tại cũng rất hung dữ: “Nếu ngươi thật sự lo lắng thì nghĩ cách giết chết hắn ta trước đi, dù sao cũng chỉ là một tên Trúc Cơ đỉnh phong, cẩn thận một chút thì sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.”
Lâm Nhiên lắc đầu: “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, Thiên Nhất, chúng ta không thể giết người lung tung.”
Quy tắc đã đề ra rồi, hạn chế người làm nhiệm vụ ra tay với các nhân vật trong thế giới cốt truyện, chỉ khi tính mạng của người làm nhiệm vụ bị đe dọa, hoặc tình tiết quan trọng, các nhân vật quan trọng trong cốt truyện bị người từ bên ngoài đến quấy nhiễu thay đổi thì họ mới có thể ra tay.
Tất nhiên, mặc dù các quy tắc có điểm hạn chế như thế nhưng những người làm nhiệm vụ vẫn nắm giữ quyền sinh sát rất lớn trong thế giới cốt truyện. Họ có hàng nghìn phương pháp luồn lách bên rìa quy tắc để huỷ diệt một người, dễ dàng đơn giản hóa nhiệm vụ của mình mà không phải chịu bất kỳ trừng phạt nào... hoặc là tạm thời không bị trừng phạt.
Nhưng Lâm Nhiên chưa bao giờ giết người tuỳ tiện.
Nàng có thể giết người, nàng có thể vì bảo vệ bản thân mà giết người, có thể vì bảo vệ những điều tốt đẹp vô tội khỏi bị tổn thương mà giết người, nhưng nàng không thể chỉ vì “nghi ngờ” và “có khả năng nguy hiểm” mà giết người.
… Hôm nay nàng vì “nghi ngờ” mà giết một người, ngày mai có thể buông thả bản thân mình vì một chút nghi kỵ mà giết hết hàng nghìn vạn người.
Lâm Nhiên rất thích một từ xuất hiện trong một thế giới mà nàng từng đi qua: hiệu ứng cánh bướm.
Một con bướm trong một khu rừng mưa nhiệt đới Nam Mỹ vỗ cánh, sau hai tuần, dòng khí được tác động ra có thể gây ra một cơn lốc xoáy khổng lồ ở phía bên kia đại dương. Nếu như nàng vì muốn bớt việc cho nhẹ người mà dễ dàng giết chết một người… Cho dù tương lai người đó có khả năng sẽ là một vai phản diện, thì thứ nàng huỷ diệt cũng sẽ không chỉ là một người.
Số phận là một mạng lưới khổng lồ, mỗi một người xâu chuỗi lại thành đường nối với nhau, chỉ cần kéo một sợi tóc là sẽ động đến cả cơ thể. Nàng chặt đứt một cái cây trong tương lai có thể sẽ thối rữa ngay từ ban đầu, nhìn qua thì tưởng là chuyện tốt, nhưng thực chất nàng đã cắt đứt khả năng chuyển biến tốt đẹp hơn của nó, thậm chí lớn hơn là khiến mạng lưới khổng lồ vì thiếu đi sức kéo của cái cây này mà sớm sụp đổ tan nát: Cái chết của một người sẽ lan rộng ra, sẽ đẩy số phận của rất nhiều người theo hướng không ai lường trước được, tới khi số phận phản phệ đáp trả ào ạt như nước lũ, khả năng cao sẽ có càng nhiều người vì vậy mà bỏ mạng.
Cho nên trước khi xác định một người hoàn toàn hết thuốc chữa, trước khi cân nhắc đầy đủ hậu quả lợi hại, nàng sẽ không, cũng không có quyền chặt đứt bất kỳ một sợi dây nào, từ bỏ bất kỳ một người nào.
Thiên Nhất bĩu môi, cũng không phản bác.
Nó thích Lâm Nhiên chính là vì nàng biết kiềm chế, khiêm tốn và bao dung. Nếu như không giữ vững nguyên tắc, nếu như tùy ý phán xét số phận của người khác, vậy thì đó không phải Lâm Nhiên nữa rồi.
Sau khi nghiêm túc phản bác Thiên Nhất, Lâm Nhiên sầu lo trở lại, thở dài: “Tám mươi phần trăm là hắn ta có vấn đề, ta nên làm gì bây giờ?”
“... Không sao đâu.”
Dù sao Thiên Nhất cũng là hệ thống mà nàng thật lòng yêu thích nhất, nó không nỡ nhìn nàng phiền lòng, bèn an ủi nàng: “Dù sao chỉ cần bên cạnh ngươi thì sẽ không có vấn đề gì, ngươi cứ ngẫm lại Hề Tân, ngẫm lại Hầu Mạn Nga đi, chẳng sao hết, vẫn miễn cưỡng dùng được đó thôi.”
Lâm Nhiên: “...”
Lâm Nhiên: “Cảm ơn, ta thấy dễ chịu hơn rồi.”
Có điều, Lâm Nhiên ngẫm lại thấy cũng đúng. Sóng to gió lớn mà nàng từng gặp còn chưa đủ nhiều sao? Những thứ kì lạ nàng gặp còn thiếu sao? Ôn Tự này dù có kỳ lạ đến đâu cũng không thể thoát khỏi phép tắc cơ bản, cảm giác hắn ta cũng không phải loại khó đối phó như xuyên không, trùng sinh gì đó. Chỉ là một thanh niên chừng hai mươi tuổi vốn sinh sống trong thế giới này, cùng lắm thì nàng chú ý nhiều hơn một chút là được rồi.
Nhìn xem, chẳng phải bây giờ Hầu Mạn Nga vẫn rất ổn áp đấy ư? Ôn Tự chỉ là một tên nhóc còn nhỏ tuổi, cho dù giấu chút tâm tư thì có lẽ cũng không đến mức quá hung dữ đâu… nhỉ?
Nghĩ vậy xong, Lâm Nhiên lại trở lại bình thường như ban đầu.
Nắng ban mai phá vỡ sương mù, rắc từng mảng sáng lên boong tàu ở mũi thuyền. Lâm Nhiên bị bao phủ trong ánh nắng tinh mơ, linh khí ấm áp tràn đầy tinh khiết dạo chơi trong cơ thể, toàn thân nàng ấm áp, phơi nắng rất thoải mái… Thoải mái đến mức nàng lại thấy buồn ngủ rồi.
Lâm Nhiên đứng lên, đang muốn duỗi lưng thật xinh đẹp rồi trở về ngủ một giấc thì chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười của Phương Du Thành:
“Trùng hợp quá, Lâm sư muội cũng ở đây hấp thu không khí của mặt trời sáng chói à.”
Cái eo lười biếng của Lâm Nhiên bỗng chốc không duỗi được nữa.
Nàng quay đầu, chỉ thấy Phương Du Thành và Sở Như Dao sóng vai đi tới, phía sau là Yến Lăng, sau đó lại là Hầu Mạn Nga cùng Ôn Tự.
Đừng nhìn chỉ có năm người, thật ra có nhiều “cảnh” lắm...
Phương Du Thành ân cần nói chuyện cùng Sở Như Dao, Sở Như Dao thỉnh thoảng gật đầu một cái, nghe có vẻ rất chăm chú, nhưng thái độ trước sau vẫn thanh lãnh, thản nhiên, còn luôn quay đầu lại nghiêm túc dò hỏi ý kiến của Yến Lăng.
Yến Lăng hờ hững đi ở giữa, ngoại trừ đôi lúc đáp lại Sở Như Dao vài câu thì phần lớn hắn ta đều yên lặng không nói gì. Còn Hầu Mạn Nga ở phía sau lại cười đến chói lọi, bước đi mà cứ thấp thoáng dán vào người Ôn Tự, nở nụ cười yêu kiều nói chuyện với hắn ta. Tiếng cười khanh khách nhẹ nhàng thanh thúy, dễ dàng làm cho người ta có ý muốn tới gần.
Mà Phương Du Thành tuy đang cười tủm tỉm trò chuyện với Sở Như Dao, phong độ nhẹ nhàng, săn sóc hài hước, nhưng khóe mắt thỉnh thoảng sẽ liếc về Hầu Mạn Nga ở phía sau một chút, thấy nàng ta chỉ lo quấn lấy Ôn Tự, thần sắc hắn ta hơi khác thường.
Vẻ mặt Ôn Tự ôn hoà, cũng không rõ rốt cuộc hắn ta có nhìn thấu được tâm tư của Hầu Mạn Nga và sự không cam lòng của Phương Du Thành hay không, chỉ thấy hắn ta vẫn ôn hòa đáp lời như bình thường. Hầu Mạn Nga nói một câu thì hắn ta đáp một câu, trả lời khách sáo nhưng lại không mất phong độ. Đôi lúc hắn ta sẽ che môi ho nhẹ vài tiếng, ho đến mức màu môi tái nhợt, khí chất thanh quý tuấn tú tăng thêm vài phần yếu ớt, ngược lại càng để lộ vẻ cao quý xa hoa của công tử như ngọc.
Lâm Nhiên cảm giác xem vậy là đủ rồi.
Chỉ với năm người này mà lăn đi lộn lại là có thể phổ ra một hồi kịch dài tám mươi tập!
Cái gì mà ngược luyến tình thâm, cái gì mà tấu hài ngọt sủng, cái gì mà tình tay ba ngươi yêu ta, ta không yêu ngươi mà ngươi lại yêu nàng đầy cẩu huyết, cái gì mà truy thê hoả táng tràng hôm nay ngươi lạnh lùng với ta, ngày sau ta ở trên cao ngươi trèo không nổi…
Trong đầu Lâm Nhiên ngập tràn mấy tài liệu thực tế kỳ quái, không kìm được mà suy nghĩ lung tung, vẻ mặt cũng hơi thơ thẩn.
Mỹ nhân Hầu Mạn Nga đang vui vẻ theo đuổi mỹ nhân bệnh tật, chỉ cảm thấy mị lực của mình lại tăng vọt lên đỉnh điểm một lần nữa. Đang lúc xuân phong đắc ý thì chợt nhìn thấy Lâm Nhiên, tức tốc muốn khoe khoang với nàng, kết quả là thấy ánh mắt của Lâm Nhiên lơ lửng không biết thất thần đi đâu, bỗng chốc làm cho nàng ta sôi máu!
Tiên sư nhà ngươi nữa! Ả họ Lâm này không thể phối hợp với nàng ta trong lúc nàng ta đang “thể hiện” ư?! Tức chết mất thôi áaaaa…
Ôn Tự chú ý thấy thiếu nữ xinh đẹp ban nãy còn hao tổn tâm cơ ở bên cạnh trêu chọc hắn ta nhưng lại cố làm ra vẻ tỉnh bơ, lúc này nhoáng cái mặt đã biến sắc: không còn vẻ nũng nịu nữa, phong tình cũng mất sạch, hai mắt rực lửa, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn người đối diện.
Ôn Tự nhìn theo thì nhìn thấy tiểu cô nương áo xanh kia đang đứng ở mũi thuyền cách đó không xa. Nàng đứng dưới ánh sáng mặt trời đầy chói lọi, vẻ mặt thẫn thờ như đang ngao du chốn thần tiên, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì mà nghiêm trang ngẩn người.
Nàng rất gầy, dáng người vừa thon thả lại vừa dong dỏng cao, thanh sam rộng thùng thình khẽ bay lất phất trong gió. Nàng thanh cao thẳng tắp đứng ở nơi đó khiến người ta có một khoảnh khắc bỗng thấy không thể dung hợp, tựa như thứ họ nhìn thấy không phải người mà là một cây trúc xanh cao vút bên hồ.
Nhưng dù sao nàng cũng là một cô nương, hơn nữa còn là một cô nương rất thanh tú. Làn da nàng trắng trẻo đến lạ, cũng không phải trắng như tuyết mà là kiểu trắng ấm áp như ngọc mỡ dê, làn da tinh tế, ngũ quan không thuộc dạng kiều diễm nghiêng nước nghiêng thành, nhưng nàng lại có một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp.
… Giống như mặt hồ ban đêm phản chiếu ánh trăng lấp lánh, mềm mại, nhẹ nhàng, sáng ngời... nhưng lại sạch sẽ ngoài dự đoán.
Đã quá nhiều năm rồi hắn ta không nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp đến vậy.
Ôn Tự nhìn nàng, chậm rãi nở nụ cười, hiếm khi cảm thấy hứng thú như vậy.
Hắn ta lại có chút muốn thử sờ vào mắt của nàng, liệu cảm giác có giống với vẻ đẹp của nó hay không… Một vẻ đẹp động lòng người.
“Lâm sư muội, bọn ta đang định đến đài tỷ thí để luận bàn, muội có muốn đi cùng bọn ta không?”
Giọng nói của Sở Như Dao đánh thức Lâm Nhiên từ trong cơn mơ màng, nàng hoàn hồn lại, đối diện với đôi mắt đang hung tợn nhìn mình của Hầu Mạn Nga.
Lâm Nhiên: “...?” Đang yên đang lành, trừng mắt nhìn nàng làm gì thế?
Lâm Nhiên nhìn lại nàng ta bằng ánh mắt ngơ ngác, vẻ mặt của Hầu Mạn Nga càng thêm dữ tợn. Lâm Nhiên dời tầm mắt sang thì thấy Ôn Tự, Ôn Tự khẽ cười với nàng, hệt như một quân tử khiêm tốn, thanh tuấn nho nhã.
Tuy rằng nàng cảm giác hắn ta có điểm đáng ngờ, nhưng dù sao bây giờ hắn ta vẫn chưa làm gì cả, biết đâu chỉ là do người ta có chút mưu đồ, suy nghĩ hơi nhiều thôi thì sao. Lâm Nhiên cũng không đến mức so đo với hắn ta ngay lúc này, nàng nhìn hắn ta một lúc rồi cũng thân thiện gật đầu.
Hầu Mạn Nga liếc nhìn Ôn Tự, sau đó quay ra nhìn Lâm Nhiên không hiểu sao lại nhìn Ôn Tự hơi nhiều. Bỗng chốc, da đầu nàng ta lập tức nổ tung!
Cái đệch! Thứ gái tệ bạc này, lại đi rắc thính tán trai rồi đấy!
Ở nhà bên kiếm các kia có hai người rồi mà còn chưa đủ, lại còn dám nhập nhèm với nam nhân khác ngay trước mặt nàng ta, coi nàng ta là người chết sao?!
Vẻ mặt Hầu Mạn Nga trừng Lâm Nhiên càng thêm hung dữ, cứ như thể ngay giây sau sẽ nhào tới cào rách mặt nàng, mắng chửi nàng không tuân thủ nữ tắc vậy.
Lâm Nhiên: “...”
Nàng thật sự không muốn tranh nam nhân với nàng ta, một kẻ độc thân từ trong bụng mẹ như nàng lại có bản lĩnh đi tranh nam nhân chắc?! Có cần phải bảo vệ con mồi hung dữ thế không hả.
Lâm Nhiên cảm thấy không thể ở lại nơi này được nữa, nhưng cũng không muốn đi theo các nhân vật chính để luận bàn... Luận bàn là không thể đâu, đời này cũng không có khả năng luận bàn.
Lâm Nhiên vẫn quyết định trở về ngủ.
Lâm Nhiên nghiêm túc nói với Sở Như Dao: “Thôi ta không đi đâu, đa tạ Sở sư tỷ. Mà ban nãy ta hấp thụ linh khí sớm ban mai, dường như có chút giác ngộ, muốn trở về bế quan cảm ngộ lại.”
Sở Như Dao gật đầu: “Được, vậy muội về đi, nếu như đến bình cảnh, có yêu cầu gì thì cứ việc tới tìm ta, ta nhất định sẽ tận lực giúp đỡ muội.”
Lâm Nhiên nở nụ cười, Sở Như Dao quả là một cô nương tốt.
“Đa tạ sư tỷ.”
Lâm Nhiên chắp tay, rồi lại quay sang nói lời từ biệt với đám Phương Du Thành và Yến Lăng: “Lâm Nhiên đi đây, tạm biệt mọi người.”
Phương Du Thành cười gật đầu, Ôn Tự cũng cười mỉm, mọi người cùng nhìn theo Lâm Nhiên rời đi. Riêng Yến Lăng lại im lặng nhìn theo bóng lưng nàng, lúc mọi người muốn đi tới đài tỷ thí thì hắn ta đột nhiên lên tiếng: “Ta nhớ ra còn có chút việc, hôm nay tạm thời không so tài được, mọi người đi đi.”
Mọi người sửng sốt, Sở Như Dao ngạc nhiên quay đầu lại: “Sư huynh, sao huynh lại đột nhiên có việc?”
“Chút chuyện riêng tư ấy mà.”
Yến Lăng nhẹ giọng nói một câu, không đợi mọi người phản ứng, hắn ta đã cầm Long Uyên kiếm xoay người rời đi.
Ôn Tự để ý thấy phương hướng mà hắn ta rời đi chính là đường mà tiểu cô nương mặc áo xanh kia vừa rời khỏi.
Khóe môi hắn ta cong cong, bọn trẻ bây giờ đúng là vô cùng thú vị.
Sở Như Dao biết sư huynh nhà mình vốn không phải là người tùy ý hủy hẹn, nên thấy hắn ta cứ bỏ đi như vậy làm nàng ấy rất kinh ngạc. Nhưng nàng ấy cũng cho rằng hắn ta thật sự có việc nên chẳng nghĩ nhiều nữa, nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Lâm Nhiên đi rồi, Hầu Mạn Nga chẳng còn khoe khoang được với ai nữa, cứ như bị một chậu nước lạnh hắt xuống, tưới cho toàn thân nàng ta không còn sợi lông tóc nào nguyên vẹn. Trong nháy mắt, tâm tư giả vờ đắc ý của nàng ta cũng không còn.
Hầu Mạn Nga mang theo vẻ mặt mây mù giăng lối quay đầu lại, nhìn Ôn Tự quân tử khiêm tốn bên cạnh, chỉ cảm thấy mình cởi cả quần luôn rồi mà vẫn bị tưới ướt nhẹp, lòng nhiệt huyết cứ thế dập tắt. Thế là ngay cả mỹ nhân bệnh vừa rồi mình thèm muốn cũng không còn ngon miệng nữa.
Mặt Hầu Mạn Nga đen như mực, bỗng chốc chẳng còn hứng thú. Nghe Sở Như Dao nói chuyện phía trước, tròng mắt nàng ta xoay chuyển, ngẫm lại có lẽ nàng ta nên lân la làm quen với nữ chính, vậy thì khi tiến vào tiểu bí cảnh Vân Thiên mới dễ hưởng sái chút may mắn của nàng ấy, thu thập thêm vài món bảo bối. Thế là nàng ta liền cười khanh khách đi đến, thân thiết kéo cánh tay Sở Như Dao: “Sư tỷ, vậy chúng ta đi mau đi, đúng lúc sư muội có vài chuyện liên quan đến tu luyện muốn thỉnh giáo tỷ.”
Sở Như Dao không quen bị người ta dí sát vào người. Bị Hầu Mạn Nga kéo cánh tay như vậy, cơ thể nàng ấy cứng đờ, nhưng Hầu Mạn Nga lại đang tươi cười rạng rỡ, lúc trước họ cũng đã giải quyết mâu thuẫn trong hòa bình, Sở Như Dao không tiện từ chối: “Được chứ, đi thôi.”
Hầu Mạn Nga nói cười sôi nổi, nhưng khóe mắt vẫn lẳng lặng liếc thấy vẻ mặt của Sở Như Dao không được tự nhiên, trong lòng “hừ” nhẹ một tiếng.
Đừng tưởng nàng ta không phát hiện ra. Tuy Lâm Nhiên không nói chuyện với Sở Như Dao nhưng thực ra có để ý đến Sở Như Dao, cũng rất thương yêu nàng ấy, lại còn khen người ta siêng năng, trung dũng, kiếm pháp tốt... Hứ, ai mà không siêng năng, nàng ta cũng siêng năng lắm đấy chứ! Chỉ trong mấy tháng nàng ta đã phải học cấp tốc Đốt Thiên kiếm pháp để ra vẻ cho giỏi giang. Ai ai cũng khen nàng ta là thiên tài, nào có ai biết được sau lưng nàng ta… Bà cụ nó chứ, ngày nào cũng phải trốn trong phòng luyện kiếm, luyện đến mức hộc máu, rồi tới ban ngày vẫn phải ra vẻ hoa hòe lộng lẫy, làm bộ như không có gì to tát cả. Nàng ta chịu khổ thì biết than vãn với ai? Nàng ta còn đã từng chết rồi đấy! Không phải nàng ta cũng phải tự mình nhẫn nhịn sao!
Hầu Mạn Nga ấm ức không phục, được làm nữ chính thì giỏi lắm à! Chuyện gì tốt, cái gì tốt cũng đều là của nữ chính, ngay cả Lâm Nhiên cũng nhìn Sở Như Dao với cái nhìn khác, dựa vào cái gì chứ!
Bảo bối cơ duyên trong thiên hạ đều thuộc về người có năng lực, Phượng Minh kiếm thì thôi không nói làm gì, nàng ta còn chẳng thèm liếc nhìn tẹo nào, Xích Liên của nàng ta tốt hơn nhiều! Nhưng khi bước vào tiểu bí cảnh Vân Thiên thì lại không giống vậy. Ông trời đã lót sẵn đường gian lận cho nàng ta rồi, mấy bảo bối và truyền thừa ở phủ đệ đại năng kia, nàng ta nhất định sẽ giành lấy. Nàng ta chắc chắn phải để cho mọi người nhìn rõ, nàng ta mới là người lợi hại nhất!
Nghĩ đến lúc đó Lâm Nhiên sẽ mang vẻ mặt kinh ngạc mà sùng bái nhìn mình, Hầu Mạn Nga chợt cảm thấy như được uống một ngụm Coca mát rượi trong mùa hè nóng như lửa đốt, cơn sảng khoái leo từ bàn chân lên đến đỉnh đầu.
Hầu Mạn Nga càng nhiệt tình lôi kéo Sở Như Dao hơn: “Đi, đi mau thôi! Sư tỷ, chúng ta mau đi giao lưu nào!”
Sở Như Dao: “...”
Phương Du Thành nhìn Sở Như Dao bị Hầu Mạn Nga kéo đi, hai tuyệt đại mỹ nhân một băng một hỏa đứng cùng với nhau, đúng là bổ mắt cho người nhìn.
Hắn ta cũng đi theo, nhưng lại hờ hững đi sau mấy bước, đứng sóng vai cùng Ôn Tự. Nhìn bóng lưng Hầu Mạn Nga vài lần, hắn ta ra vẻ tiêu sái nói với Ôn Tự: “Ôn đệ thật có diễm phúc, Hầu muội trước giờ vẫn luôn thẳng thắn, nghiêm khắc với nam nhân, không ngờ lại nói chuyện rất vui vẻ với Ôn đệ.”
Ôn Tự nhìn ra được sự thấy ghen tị nơi đáy mắt hắn ta, cười nhạt: “Phương huynh cứ nói đùa, Hầu cô nương ngây thơ hồn nhiên, chắc là thấy thân thể Tự không được tốt, trong lòng sinh thương hại nên mới nói thêm vài câu với Tự thôi... Vừa rồi Hầu cô nương còn nhắc tới Phương huynh, có thể thấy được sự thân thiết của nàng ấy với Phương huynh. Nhưng có lẽ do nàng ấy thấy Phương huynh và Sở cô nương nói chuyện vui vẻ nên mới không qua đó, chỉ đành miễn cưỡng làm bạn với Tự.”
Lời này quả thực rất thuận tai, chỉ vài câu nhẹ nhàng đã thật sự nâng Phương Du Thành lên tới vị trí được hai vị mỹ nhân ghen tuông tranh giành, khiến Phương Du Thành nghe được mà mặt rạng rỡ hẳn ra, nụ cười nơi khóe miệng không thể nào che giấu được. Hắn ta vội vàng khoát tay áo: “Ôi trời, Ôn đệ cứ nói đùa, Sở sư muội và Hầu muội đều là sư muội của ta, vi huynh đối xử bình đẳng, đối xử bình đẳng mà.”
Ôn Tự mỉm cười không nói gì.
Phương Du Thành được Ôn Tự khen đến mức mặt mày sáng láng thoải mái vô cùng, chút thành kiến đối với Ôn Tự lúc nãy cũng bỗng chốc tan thành mây khói, ngược lại còn an ủi hắn ta: “Hiền đệ, đệ đừng tự coi thường mình như thế, thiên phú của đệ không tầm thường, tương lai tu luyện đến cảnh ngộ cao thâm thì cơ thể tự khắc sẽ tốt lên thôi.”
“Cảm ơn Phương huynh đã an ủi. Chỉ là Tự đã bị bệnh quấn thân nhiều năm, vốn không nên cưỡng cầu...”
Ôn Tự nói xong thì chợt cúi đầu mỉm cười, rồi không hiểu sao lại hỏi: “... Lúc trước Phương huynh có quen biết Lâm cô nương kia sao?”
Phương Du Thành ngây ngốc một hồi mới nhận ra “Lâm cô nương” này là đang chỉ Lâm Nhiên.
Đang yên đang lành sao lại đột nhiên nhắc tới nàng?
Phương Du Thành khó hiểu nhìn về phía Ôn Tự, Ôn Tự lại khẽ mỉm cười, giọng điệu rất thâm sâu: “Chỉ là Tự cảm thấy... khí độ của Lâm cô nương rất không tầm thường.”
Lúc này Phương Du Thành mới sực tỉnh: Không ngờ Ôn Tự lại có hảo cảm với Lâm Nhiên.
Phương Du Thành hồi tưởng lại vị Lâm sư muội kia. Tuy cũng là một cô nương thanh tú, nhưng khí chất và tính tình thật sự rất trầm tĩnh vô vị. Cũng không biết ánh mắt của vị Ôn hiền đệ này kiểu gì mà không ưng Hầu Mạn Nga nhiệt tình như lửa và Sở Như Dao thanh lãnh tựa băng, lại đi thích Lâm sư muội bình thường không có gì nổi bật như nước sôi để nguội kia.
Nhưng dù sao thì Ôn Tự đã không có tình cảm với Hầu Mạn Nga, Phương Du Thành cũng vui vẻ thành toàn, cười nói: “Lâm sư muội quanh năm ẩn cư trên đỉnh Vô Tình, không gặp người khác. Vi huynh cũng không thân thiết với muội ấy lắm, cũng chỉ biết chút ít thôi… Vào tám năm trước, Lâm sư muội cùng với Sở sư muội, Yến sư đệ cùng bái nhập Vạn Nhận kiếm các, là thủ đồ của Vô Tình kiếm chủ - Giang trưởng lão. Hơn nửa năm trước, muội ấy lấy được Phong Trúc thần kiếm ở trong Vạn Kiếm lâm, hiện giờ đã là Trúc Cơ hậu kỳ, Lần này muội ấy cùng chúng ta đi đến tiểu bí cảnh Vân Thiên tìm kiếm cơ duyên kết đan.”
Đúng là Phương Du Thành không biết gì nhiều về Lâm Nhiên thật, tin tức nói ra đều là thứ mà mọi người đều biết.
Ôn Tự: “Không ngờ lại là Giang kiếm chủ sao? Ta vẫn luôn nghe đồn Giang kiếm chủ là người không để ý tới thế sự, không ngờ lại thu nhận đồ đệ? Chẳng lẽ Lâm sư muội có thiên phú vô cùng trác tuyệt?”
“Cái này thì không đâu.”
Phương Du Thành ngẫm nghĩ một lát: “Mấy năm nay thanh danh của Lâm sư muội không nổi lên, chắc chắn thiên phú không sánh bằng Sở sư muội được. Năm đó Giang kiếm chủ chọn muội ấy làm đệ tử, chắc là… chắc là do nhìn thuận mắt đấy.”
Do nhìn thuận mắt?
Giang Vô Nhai, một vị kiếm chủ lấy Vô Tình làm hiệu mà cũng sẽ chú ý đến thuận mắt hay không sao? Mà người hợp mắt này lại còn là một thiếu nữ thú vị đến như vậy.
Ôn Tự cười hỏi: “Cho dù là nhìn thuận mắt thì Lâm cô nương có thể bái sư dưới trướng Giang kiếm chủ, tất nhiên sẽ có thiên phú không tầm thường, chắc hẳn là nàng ấy sẽ được truyền thừa y bát là Vô Tình kiếm pháp của kiếm chủ.”
Phương Du Thành lại lắc đầu: “Cái này thì đệ đoán sai rồi, theo ta được biết, Lâm sư muội không tu tập Vô Tình kiếm pháp, mà tu tập kiếm pháp cơ sở của kiếm các.”
Ôn Tự ra vẻ kinh ngạc: “Sao lại như vậy? Vô Tình kiếm pháp là mật pháp tối cao trong thiên hạ. Năm đó Giang kiếm chủ chỉ với một thân kiếm pháp có một không hai trong thiên hạ mà thu được uy danh hiển hách. Sao Lâm sư muội lại không học Vô Tình kiếm pháp mà đi học cái khác?”
“Ta cũng không biết.”
Phương Du Thành ngập ngừng một thoáng rồi đè giọng xuống: “Nhưng trước giờ có tin đồn Giang kiếm chủ bị tổn hại kiếm tâm, tu vi giảm mạnh, hiện giờ yêu rượu như mạng... Có lẽ không dạy được đồ đệ nên Lâm sư muội mới đành phải đi học kiếm pháp bình thường.”
Dứt lời, Phương Du Thành cũng có chút thổn thức.
Ưu thế lớn nhất của đệ tử thân truyền chính là có thể đi theo sư tôn Nguyên Anh để học mật pháp cao cấp nhất. Ví dụ như Quân Tử kiếm pháp của Yến Lăng, Băng Tâm kiếm pháp của Sở Như Dao... Vô Tình kiếm pháp là mật pháp trấn tông của Vạn Nhận kiếm các, mấy đời Vô Tình kiếm chủ trước đây đều là một trong những cường giả đứng đầu kiếm các, thậm chí là cả Thương Lan giới. Theo lý, uy lực của Vô Tình kiếm pháp còn sâu hơn cả Quân Tử kiếm pháp và Băng Tâm kiếm pháp. Thế nhưng Giang kiếm chủ đời này lại trụy lạc, suy sút, không dạy dỗ được đệ tử. Lâm Nhiên cũng bị để lỡ một cách vô ích, đường đường là một đệ tử thân truyền mà lại rơi vào kết cục phải học kiếm pháp bình thường.
“Thì ra là vậy...”
Ôn Tự tựa như tiếc nuối mà khẽ thở dài một tiếng, nhưng đáy mắt thì lại mang theo ý cười kỳ diệu.
Đương nhiên hắn ta sẽ không tin mấy lời đồn đại Giang Vô Nhai suy sụp, mất tinh thần, tu vi tụt giảm nhiều đến mức không dạy được đồ đệ.
Mặc dù chưa từng giao thủ, nhưng hắn ta đã từng nhìn thấy dáng vẻ Giang Vô Nhai xuất kiếm.
Đó là một khoảng thời gian rất dài trở về trước.
Tựa nước Vong Xuyên, Thái thượng vô tình, phong mang của một kiếm kia lẫm liệt đến mức như có thể đâm thủng toàn bộ bầu trời quang đãng.
Kiếm ví như người. Đó là một nam nhân tuyệt đối lạnh lùng nhưng lại chính trực, đương nhiên cũng chỉ có người như vậy mới có thể khống chế được sự lạnh nhạt và ôn hoà của Thái Thượng Vong Xuyên kiếm.
Một nam nhân như vậy không thể nào rơi vào kết cục chật vật nghèo túng như thế. Giang Vô Nhai không dạy Vô Tình kiếm pháp cho Lâm Nhiên chỉ là vì hắn không muốn dạy thôi!
Nhưng nếu hắn đã phá lệ nhận người đệ tử này, vì sao lại không muốn dạy chứ?
Hoặc là hắn không thích Lâm Nhiên, hoặc là có mưu đồ khác với nàng, cho nên chỉ qua loa cho có lệ với người đồ đệ này, hoàn toàn không muốn phí tâm dạy dỗ.
Hoặc là... ngược lại hoàn toàn.
Giang Vô Nhai cực kỳ yêu thương nữ đệ tử này, thế nên dù có phải mạo hiểm đi ngược lại với tất cả người trong thiên hạ, dù có bị người đời chỉ trích thì hắn cũng không muốn để cho nàng luyện Vô Tình kiếm.
Vậy thì... sao lại như thế?
Ngàn vạn suy nghĩ thoáng qua trong giây lát, ý cười càng thêm nồng đậm lan tràn trong đáy mắt Ôn Tự, có sương mù bắt đầu khởi động.
Rồi hắn ta sẽ biết thôi.
Trên đời này, sẽ không có bí mật nào mà hắn ta không biết cả.
...
Lâm Nhiên đi trên hành lang lê thê của chiếc thuyền, ngáp một cái thật dài, đang định mở cửa phòng mình ra thì chợt nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi phía sau.
Người tới không có ý định che giấu hành tung của mình, tiếng bước chân rất rõ ràng, mỗi bước đi đều vừa kiên định lại vừa trầm ổn, trầm ổn đến mức thậm chí không giống người trẻ tuổi vốn nên khinh cuồng khí phách ở tuổi này.
Lâm Nhiên xoay người, nhìn thanh niên cao ráo chậm rãi đi từ cuối hành lang tới.
Hắn ta chỉ mặc lam sam đơn giản, thân không có trang sức bên ngoài, bên sườn chỉ treo trường kiếm Long Uyên lại càng làm nổi bật lên đường cong nơi vòng eo vô cùng mảnh khảnh, xinh đẹp. Gương mặt hắn ta thanh tú, rõ ràng còn mang theo chút vẻ ngây ngô nhưng bên trong lại nghiễm nhiên trầm tĩnh như biển.
“Đại sư huynh?”
Lâm Nhiên nhìn thấy hắn ta, chưa nói đã cười: “Đại sư huynh có chuyện gì tìm ta sao?”
Nàng thật sự hơi tò mò, hầu như Yến Lăng rất ít khi một mình đến tìm nàng. Lần trước họ nói chuyện cũng là ở dưới chân núi của đỉnh Vô Tình...
“Đúng rồi Đại sư huynh, hồi ở Vạn Kiếm lâm có nhiều người quá nên ta chưa kịp xin lỗi huynh vì chuyện lần trước.”
Lâm Nhiên ngượng ngùng gãi đầu: “A Tân không thường gặp người khác, tính cách tương đối hướng nội, nhưng thực ra bản chất không có gì xấu đâu. Nếu đệ ấy có nói lời gì kì quá thì mong sư huynh đừng để ở trong lòng, ta thay đệ ấy xin lỗi huynh.”
Yến Lăng đã sớm quên chuyện ở đỉnh Vô Tình rồi, bây giờ nghe Lâm Nhiên nhắc tới, hắn ta lại lập tức hồi tưởng lại thiếu niên xinh đẹp gần như dán lên người nàng, tươi cười quỷ dị kia, mím môi: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, ta đã quên rồi, muội không cần xin lỗi.”
Sau đó sư tôn cũng cố ý dặn dò hắn ta rằng thiếu niên kia không phải đệ tử cùng tuổi, phải xem đó như trưởng bối của hắn ta, hắn ta nên tôn kính. Huống hồ, dù sao cũng chỉ là vài câu từ chèn ép, hắn ta vốn không để ở trong lòng.
Vì vậy hắn ta không muốn nghe lời xin lỗi… càng không cần nàng thay người kia để xin lỗi hắn ta.
“Vậy thì tốt quá.”
Lâm Nhiên an tâm: “Cho nên sư huynh tới đây là vì...”
Yến Lăng đột nhiên nói: “Ôn Tự không phải người đơn giản đâu.”
Lâm Nhiên: “...?”
Lâm Nhiên sửng sốt mất hai giây, suy nghĩ đầu tiên không phải là “Sao hắn ta lại đột nhiên nhắc tới Ôn Tự”, mà là không hiểu sao nàng lại nhớ tới một chuyện khác.
Đây hình như là lần thứ hai Yến Lăng nói với nàng “Ai đó không đơn giản”.
Lần đầu tiên là Hầu Mạn Nga... Đúng, cô nương kia cực kỳ không đơn giản, hơn nữa còn chơi chiêu lật mặt rất thạo. Lúc thì không hiểu sao lại vui vẻ, xong chốc chốc lại không hiểu sao mà vui vẻ, thay tính đổi nết còn hơn thời tiết tháng sáu. Rõ ràng ngày nào nàng ta cũng ghét bỏ nàng cái này cái kia, nhưng nàng đi đến đâu cũng có thể “trùng hợp gặp phải nàng ta”, vừa nói chưa được hai câu đã bắt đầu tức giận... Sau đó lại lặp lại vòng tuần hoàn vô hạn, làm nàng đau đầu rụng hết cả tóc.
Yến Lăng thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng thì cho rằng nàng không tin, giọng điệu càng trầm hơn: “Trong cơ thể Ôn Tự bẩm sinh có thai độc, cơ thể suy yếu, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ rời khỏi Ôn gia. Nhưng mấy tháng trước, hắn ta biến mất khỏi Ôn gia một thời gian, không ai hay biết hắn ta đi đâu, nhưng đợi đến lúc hắn ta trở về, Ôn gia lại không có bất kỳ gợn sóng nào. Mà không bao lâu lại truyền ra tin tức Ôn gia gia nhập đội ngũ Bắc Thần pháp tông, sẽ cùng tham gia bí cảnh Vân Thiên lần này, còn Ôn Tự rõ ràng là người dẫn đầu trong đó.”
Lâm Nhiên rất kinh ngạc, thật sự kinh ngạc.
Nàng cũng đã suy đoán Ôn Tự có vấn đề, nhưng nàng là vì thông qua quan sát cái người tên Ôn Tự này, cùng với so sánh với cốt truyện ban đầu nên mới có thể đưa ra kết luận, còn Yến Lăng lại chỉ dựa vào những thứ này đã có suy đoán ra sao?
“Sao huynh lại biết được những tin tức này?”
Nàng không nhịn được mà hỏi: “Mà cũng chỉ vì những thứ đó mà huynh có suy đoán như vậy sao?”
Đương nhiên là vì hắn ta thấy nàng đặc biệt chú ý đến Ôn Tự nên mới cố ý đi điều tra.
Yến Lăng bình tĩnh nhìn nàng, lại nói tiếp: “Không chỉ có những thứ này, càng bởi vì ánh mắt của hắn ta nói cho ta biết, hắn ta không đáng tin cậy.”
Dưới vẻ ngoài ôn nhuận như ngọc đó là một đôi mắt hờ hững quá mức.
Ôn Tự cười rất ôn hòa, nói chuyện cũng rất ôn hòa, cử chỉ lại càng khiêm tốn ôn nhuận, nhưng ánh mắt của hắn ta lại lóe ra vài tia sáng kỳ dị.
Lúc hắn ta nhìn người khác không giống như đang nhìn con người mà như đang nhìn xem hoa cỏ, cây lá có xinh đẹp, mỹ lệ hay không, xem một món đồ chơi có thú vị hay không.
Nam nhân kia thậm chí còn không thèm che giấu ánh mắt của mình, có lẽ hắn ta đang mong đợi một người nào đó có thể nhìn thấu hắn ta, từ đó mang lại cho hắn ta càng nhiều niềm vui hơn.
Những người có đôi mắt như vậy, có thể tốt mà cũng có thể xấu. Nhưng bọn họ đều sẽ rất nguy hiểm, đều sẽ dễ dàng làm tổn thương những người gần gũi với họ.
Mà hắn ta... lại không muốn nàng bị thương.
Cho nên dù quá đường đột, dù bị coi là lo chuyện bao đồng, hắn ta cũng nhất định phải thuận theo ý muốn ban đầu của mình, đến đây nhắc nhở nàng một tiếng.
Lâm Nhiên nhìn Yến Lăng mang vẻ mặt nghiêm túc, trái tim đột nhiên mềm nhũn.
Yến Lăng quả thực là một người rất tốt.
Hắn ta không lạnh lùng, cũng không quái gở, hắn ta nhìn mọi thứ thấu triệt hơn so với bất kì ai khác, cũng thiện lương hơn so với bất kì ai khác.
Nhưng ngặt nỗi, một đứa trẻ tốt đến như vậy lại bị số phận trêu ngươi, đi nhầm đường, hỏng hết một đời.
Lâm Nhiên chớp chớp mắt, cười nói: “Được, cám ơn sư huynh đã nhắc nhở, thực ra ta cũng đã nhìn ra hắn có chỗ bất thường từ lâu rồi.”
Yến Lăng không ngờ nàng đã sớm biết, lông mày hắn ta nhíu lại, buột miệng thốt lên: “Muội biết hắn ta không ổn mà còn nhìn hắn ta mãi như thế à?”
Lâm Nhiên ngẩn người: “... Ờm, ta, ta nhìn nhiều lắm sao?”
Nàng cảm thấy nàng cũng đâu nhìn nhiều lắm đâu, dù sao đó cũng là nam nhân mà Hầu Mạn Nga chỉ đích danh coi trọng, dù Lâm Nhiên có hoài nghi đến đâu cũng rất chú ý giữ khoảng cách.
Nàng không hề muốn bị Hầu Mạn Nga hoài nghi muốn cướp nam nhân của nàng ta chút nào. Hội “người được chọn này” mấy ngày nay phần lớn đều có ý nghĩ kỳ quái, dù làm ra chuyện gì kỳ quái thì nàng cũng không thấy gì lạ. Lúc trước nàng cũng chỉ nhìn Ôn Tự vài lần mà Hầu Mạn Nga đã rất bảo vệ con mồi mà trừng nàng, trừng đến mức dữ dằn. Lỡ như Hầu Mạn Nga bị sao đó mà nghĩ quẩn trong lòng, tạo ra một cái cốt truyện tình yêu não tàn vì tranh nam nhân mà hắc hoá báo thù, đẻ thêm cho nàng ba tấn công việc thì nàng quả thực có thể khóc lóc nhảy xuống sông Hoàng Phố luôn mất.
Yến Lăng lập tức cứng đờ.
Lúc này hắn ta mới ý thức được mình vừa nói gì.
Ánh mắt hắn ta thay đổi, gượng gạo cụp mắt xuống, môi mím chặt.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp ngượng ngùng vì lời mình thốt ra thì đã nghe thấy Lâm Nhiên vô thức lẩm bẩm.
Lâm Nhiên đang thật lòng cảm khái.
Nhưng Yến Lăng lại hiểu lầm thành ý khác.
Trái tim hắn ta lập tức lạnh đi, bắt đầu vô thức dâng trào cảm giác chua xót vô cùng.
Đáng lẽ hắn ta nên chú ý chuyện này chứ. Một người tính tình không lạnh không nóng như nàng, ngay cả chuyện của mình nếu có thể kéo dài được thì sẽ kéo, nếu lười được thì cứ lười, sao lại đột nhiên chú ý đến một người khác nhiều như vậy.
Nàng thích Ôn Tự sao?
Tổng cộng họ còn chưa nói với nhau được mấy câu, thậm chí còn chẳng gặp nhau được mấy lần, vậy tức là nàng vừa gặp đã yêu Ôn Tự sao?
Nàng... thích người khác ư?
Lâm Nhiên không biết vì sao Yến Lăng trước mặt mình thoáng cái đã rầu rĩ suy sụp.
Nàng… Nàng thực ra chỉ lẩm bẩm thôi mà, đâu có ý phản bác, bảo hắn ta nhìn lầm rồi đâu. Thiếu niên à, ngươi đâu cần đau lòng đến vậy chứ… Ta thật sự có làm gì đến mức đó đâu.
Lâm Nhiên cảm thấy lương tâm của mình đã bị rèn luyện thành sắt thép, nhưng nhìn dáng vẻ hụt hẫng của Yến Lăng, lương tâm của nàng lại loáng thoáng đau đớn.
Lâm Nhiên sờ sờ mũi: “Đại sư huynh này, ta thật sự không có ý chỉ trích huynh...”
“Ôn Tự không đáng là một phu quân đâu.”
Yến Lăng đột nhiên rầu rĩ mở miệng. Vì hắn ta cúi đầu nên Lâm Nhiên chỉ có thể nhìn thấy suối tóc đen như mực được dải lụa trắng buộc lại của hắn ta. Hắn vẫn chưa cập quan, tóc buộc tán loạn, mái tóc dài đen nhánh nhè nhẹ buông thõng từng đợt, nhìn qua lại trông mềm mại ngoài dự liệu.
“Hắn ta cũng... cũng không có ý với muội.”
Yến Lăng mím môi, hắn ta không muốn nói lời làm tổn thương nàng, nhưng lại không muốn nhìn nàng chấp mê bất ngộ, tương lai sẽ bị tổn thương càng sâu sắc... Điều này thậm chí còn không liên quan đến chút tâm tư của hắn ta, nhưng hắn ta quả thật cảm thấy Ôn Tự không phải là người đáng để nàng phó thác.
“Vậy nên... muội cứ suy nghĩ thêm chút nữa đi.”
Hắn ta cụp mắt xuống, trong lòng đau như bị mũi dao đâm nát, dai dẳng khó chịu không dứt. Giọng hắn ta nghẹn ngào: “Tương lai có thể sẽ còn có nam tử tốt hơn... Muội, muội đừng thích hắn ta, có được không?”
Hắn ta không thể làm nàng lỡ dở, nhưng trong tương lai sẽ luôn có người tốt hơn, đáng để nàng hứa hẹn cả đời.
Giọng của hắn ta càng nói càng nhỏ, nói đến cuối cùng thì nhẹ như tiếng muỗi kêu, nếu không phải Lâm Nhiên cẩn thận lắng nghe thì có khi sẽ bỏ lỡ.
Nhưng dù vậy thì nàng vẫn nghe rõ, bỗng thấy dở khóc dở cười.
“Sư huynh, chuyện này thì huynh hiểu lầm thật rồi.”
Lâm Nhiên rất sợ lời này sẽ truyền đến tai Hầu Mạn Nga, tới lúc đó cô nương bảo vệ con mồi kia lại chẳng cầm theo Xích Liên kiếm tới làm một trận sống mái với nàng mất! Nàng chỉ thiếu điều chỉ lên trời lập lời thề nữa thôi: “Sư huynh! Ta không có tình cảm gì với Ôn công tử cả! Tuyệt đối, tuyệt đối không có chút tâm tư nào! Huynh đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng truyền loạn ra bên ngoài đấy nhé.”
Trái tim Yến Lăng chợt ngừng đập một nhịp, hắn ta giương ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
Ánh mắt nàng thanh chính, thần sắc thản nhiên, rõ ràng không phải đang trả lời có lệ với hắn ta, mà là nàng thật sự không có tình ý.
Tảng đá nặng trịch đè nén trong lòng đột nhiên tan thành mây khói, toàn thân Yến Lăng đều thả lỏng.
Lúc Yến Lăng ngẩng đầu lên thì Lâm Nhiên mới phát hiện, không biết từ khi nào, ánh mắt của hắn ta đã biến thành trùng đồng tử*.
(*: Trong mắt có hai con ngươi)
Lâm Nhiên ngập ngừng chỉ chỉ: “Đại sư huynh...”
Yến Lăng thấy rõ mắt của mình ở trong con ngươi trong sáng của nàng: Một đôi mắt trùng đồng tử đen kịt dọa người.
Yến Lăng kinh hãi, giơ phắt tay lên che ngang mắt, cúi đầu xuống.
Hắn ta không nói gì, nhưng mu bàn tay đã nổi đầy gân xanh, ngón tay siết chặt lại gần như muốn đâm vào trong thịt, đầu ngón tay rõ ràng đã hiện màu trắng bệch.
Lâm Nhiên bỗng thấy không đành lòng.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà Yến Lăng không được giống như trong kịch bản gốc. Trong kịch bản gốc, trước khi vào kiếm các hắn ta đã ăn được thảo dược để che giấu ánh mắt của mình. Cho nên bây giờ cứ hễ tâm tình hắn ta trở nên kịch liệt thì sẽ có nguy cơ bại lộ trùng đồng tử.
Lâm Nhiên biết, thậm chí mấy năm nay Yến Lăng bồi dưỡng thành tính tình lãnh đạm ít nói cũng vì người hắn có bí mật, có rất nhiều lúc hắn ta phải luôn luôn kiềm chế cảm xúc của mình, không dám lơi lỏng chút nào.
Lâm Nhiên đẩy cửa ra, mời hắn ta vào: “Đại sư huynh, vào ngồi một lát đi.”
Yến Lăng đứng yên đó không nhúc nhích. Một lát sau, hắn ta chậm rãi ngẩng đầu, tay che mặt bên trái, để lộ một con trùng đồng tử đen kịt quỷ dị trong hốc mắt phải.
Lâm Nhiên lịch sự dời mắt đi, thơ thẩn suy nghĩ xem thứ kỳ thảo kia tên là gì. Hình là cái gì mà Tâm thảo... Tình Tâm thảo? Thanh Tâm thảo?
Yến Lăng lại lập tức nắm chặt tay, hắn ta nói rất khẽ, giọng nói run rẩy dường như chỉ có mình hắn ta nghe được: “Ta như vậy trông đáng sợ lắm phải không?”
“... Hả?”
Lúc Lâm Nhiên hoàn hồn lại thì thấy hơi ngơ ngác. Nghe hắn ta hỏi như vậy còn tưởng rằng mắt của hắn ta lại có chuyển biến xấu gì, vội vàng xem xét kỹ hơn. Thấy không có gì khác thường, nàng mới thở phào nhẹ nhõm: “Đâu có đâu, cũng không khác bình thường là mấy, huynh đừng suy nghĩ nhiều.”
Yến Lăng mím chặt môi, không biết cơn xúc động ở đâu trào lên: “Muội không sợ sao? Đôi mắt của ta bị thế này nhưng muội chưa bao giờ hỏi ta, không sợ ta…”
“Đại sư huynh.”
Giọng Lâm Nhiên vừa nhẹ lại vừa trịnh trọng, khiến tất cả lời nói của Yến Lăng đều bị chặn lại.
“Ta vẫn luôn tin tưởng huynh.”
Nàng nói: “Ta, chúng ta, tất cả đệ tử, trưởng lão, Chưởng môn của Vạn Nhận kiếm các đều tin tưởng Yến sư huynh của chúng ta, huynh là Đại sư huynh tốt nhất trên đời này.”
Tay Yến Lăng chợt run rẩy.
Hắn ta nhìn vào đôi mắt sáng ngời ôn hòa của nàng, giống như dòng nước mùa xuân gợn sóng, mang theo ý cười thấp thoáng.
Thực ra trước đây hắn ta đã nhìn thấy ý cười như vậy quá nhiều lần.
Là đầu năm đó khi ở dưới chân núi kiếm các, hắn ta bị ảo cảnh bức đến nỗi chật vật tuyệt vọng, nàng chẳng nói chẳng rằng đã nhét vào trong tay hắn ta quả óc chó. Là khi hắn ta bị các sư huynh đệ vây quanh lúc luyện kiếm trở về, hắn lơ đãng chạm vào vai nàng lúc nàng đang xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ. Là lần đầu tiên hắn ta lấy được mộc kiếm của riêng mình, lần đầu tiên thắng lợi một trận đấu nhỏ trong tông môn, hắn đè nén cơn kích động đang sôi sục trong lòng, ra vẻ lơ đãng đi tìm nàng, ngửa đầu lên nhìn thì thấy nàng đang gối lên giữa những chạc cây đào khổng lồ mà yên tĩnh, thoải mái ngủ say...
Lại là khi hắn ta đứng dưới chân núi của đỉnh Vô Tình, khoanh tay xoay người, nhìn nàng lưng treo mộc kiếm, chậm rãi mà khéo léo xoay chuyển quả óc chó nhỏ, khoác lên mình luồng ánh sáng rực rỡ đầy trời đi tới, hai tròng mắt sáng ngời nhìn về phía hắn ta, mỉm cười.
Tám năm, từ khi còn là một đứa nhỏ đến tuổi thanh niên, hắn ta từ một thiếu niên chật vật quái gở biến thành Quân Tử kiếm vang danh thiên hạ, nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn ta, nụ cười dịu dàng mà bình thản của nàng, chưa bao giờ thay đổi.
Chưa bao giờ thay đổi!
Trái tim Yến Lăng đột nhiên đập thình thịch rung động, một lượng máu dâng trào, vọt thẳng tới khiến cổ họng hắn ta căng chặt. Cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, khô rát đến mức không thốt được nên lời.
Lâm Nhiên nhìn qua, hắn ta nghiêng người, không để nàng nhìn thấy ánh mắt bối rối cùng đôi tai đỏ bừng của mình.
“Lâm sư muội.”
Hắn cúi đầu nói: “Ta sẽ không làm muội... Ta sẽ không làm mọi người thất vọng đâu.”
Lâm Nhiên cười rộ lên, trịnh trọng gật đầu: “Ta tin huynh mà.”
Cho dù là trong cốt truyện nguyên bản thì nàng cũng tin, hắn ta vẫn luôn dốc hết toàn lực, không muốn để cho bất cứ ai của Vạn Nhận kiếm các phải thất vọng... Thế nhưng, nếu hắn ta thất bại, cái giá phải trả chính là bản thân hắn ta sẽ vĩnh viễn rơi xuống và bị thiêu cháy ở dưới đáy Hắc Uyên.
Nhưng cũng may, số phận cũng không phải thứ không thể thay đổi, bây giờ, mọi thứ vẫn còn kịp.
...
Trong tiếng còi hùng hổ, chiếc thuyền buồm khổng lồ chậm rãi dừng lại.
Ánh mặt trời hôm nay rất trong lành ấm áp, gió xuân trước mặt thổi loạn mái tóc của Lâm Nhiên. Nàng giơ tay đè lại tóc trên trán, đứng ở mũi thuyền dưới bầu trời quang đãng vạn dặm, phóng mắt nhìn bốn phía, thấy thuyền lớn nhỏ xung quanh đã sớm dừng lại. Bãi đất trống phía trước tụ tập rất nhiều người, đủ các môn các phái, trang phục phức tạp, tiếng người huyên náo.
Nhìn thấy thuyền của Vạn Nhận kiếm các và Bắc Thần pháp tông đã đến, trong đám đông chợt xôn xao bàn tán. Đủ loại tiếng bàn luận ong ong hỗn loạn thì thầm, kèm theo đủ loại ánh mắt sùng kính hoặc hâm mộ, hoặc cảnh giác, hoặc kiêng kỵ.
Kiếm các và pháp tông đã tới, Nguyên Anh trưởng lão dẫn đầu mang theo bảy, tám sư thúc Kim Đan kỳ đứng ở phía trước. Đằng sau họ là Yến Lăng, Sở Như Dao và Phương Du Thành cùng mấy thủ đồ sư huynh, sư tỷ... Còn có cả Ôn Tự.
Lâm Nhiên liếc nhìn Ôn Tự, nhìn mặt mày mỉm cười, vẫn luôn yếu ớt suy nhược đến mức ho nhẹ của hắn ta, không hiểu sao dạ dày bỗng thấy đau thắt, bèn dời mắt đi.
Nhìn đám đông ồn ào trước mặt, Nguyên Anh trưởng lão của Bắc Thần pháp tông đột nhiên ho mạnh một tiếng, thanh âm như chuông đồng vang vọng khắp nơi, vẻ mặt của mọi người chấn động, không tự chủ được mà giữ im lặng.
Xung quanh cuối cùng cũng im lặng.
Lúc này, cách đó không xa có một chiếc thuyền rộng lớn không khác gì thuyền cứu nạn dâng lên một đạo khí cơ cường đại... Đó là Huyền Thiên đại tông tên tuổi ngang hàng với kiếm các và pháp tông. Vị Nguyên Anh trưởng lão kia thông qua phương thức này để tỏ vẻ môn phái của mình cũng có đại lão trấn tràng, hai tông các ngươi cũng đừng nên quá kiêu ngạo.
Đương nhiên, trưởng lão của Huyền Thiên tông cũng không dám kiêu ngạo chút nào. Dù sao thì từ trước đến nay kiếm các và pháp tông đều mặc cùng một cái quần, lại còn là kiểu quần jean bó sát. Tuy có đôi lúc Huyền Thiên tông ghen tị đến ngứa răng thì cũng hoàn toàn không muốn vì đi khiêu khích người ta mà bị người ta đè xuống đất đánh hội đồng…
Theo sau là các tông phái khác, cũng lục tục dâng lên từng khí cơ cường đại, nhưng cũng chỉ như ánh sáng của đom đóm vây quanh vầng hào quang chói lòa của mặt trăng, hưởng ứng lời kêu gọi của tam đại tông.
Nguyên Anh trưởng lão của Bắc Thần pháp tông kiểm kê số lượng của tông phái rồi mới gật đầu, vuốt bộ râu dài, giọng như chuông đồng, trầm giọng mở miệng: “Chư tông đều đã đến đông đủ rồi, vậy thì ta xin tuyên bố, bí cảnh Vân Thiên chính thức được mở ra, các đệ tử dưới Kim Đan cầm lệnh bài trong tay, nhập cảnh có trật tự.”
Gió ở mũi thuyền thật sự quá lớn, Lâm Nhiên cảm thấy mấy sợi tóc ngốc nghếch trên đầu mình sắp bị thổi bay đi rồi. Nàng cố gắng đè nó xuống, đang định lẳng lặng trà trộn vào trong đoàn người, biến thành một nhân vật quần chúng vui sướng thì lại bị người nào đó túm lấy.
Hầu Mạn Nga hất đầu về phía trước, liếc mắt nhìn nàng: “Đi đâu vậy, nên đi về phía này này.”
Lâm Nhiên: “...”
Không phải nàng ta đang đứng chung với bọn Sở Như Dao ở phía trước sao! Sao nhoáng cái đã tới đây thế? Thế này thì phải luyện chiêu dịch chuyển tức thời đến cảnh giới tầng mấy rồi hả?!
Hầu Mạn Nga cười khẩy: “Người khác đều muốn tiến về phía trước, chỉ có ngươi vội vàng chạy ra sau núp thôi. Ngươi là cột sống đấy à, không lồi ra thì không chịu được đúng không?”
Lâm Nhiên thầm nghĩ, nói thì nói đi, làm gì phải lôi cột sống của người ta ra mà chà đạp thế.
“... Rốt cuộc ngươi muốn làm gì vậy?”
Lâm Nhiên bị quát thì rất bất đắc dĩ: “Ngươi cứ đi ở phía trước đi, ta muốn đi theo dòng người.”
“Ngươi nằm mơ đi!”
Hầu Mạn Nga “hừ” nặng một tiếng, không biết lấy đâu ra một cái vòng tay bạc tinh xảo đeo luôn vào cổ tay nàng, sau đó chính nàng ta cũng lấy ra một cái vòng tay màu vàng rồi đeo vào cổ tay mình.
Lâm Nhiên: “... Đây là gì thế?”
“Thứ quê mùa, nhìn là biết lũ kiếm tu nghèo kiết xác các ngươi chưa từng nhìn thấy rồi.”
Hầu Mạn Nga “chậc chậc” hai tiếng đầy ghét bỏ, vẻ mặt nhìn thế nào cũng thấy đắc ý đến mức ngứa đòn: “Đây là ‘Nhất Tuyến khiên’, khi bước vào bí cảnh thì vị trí của tất cả mọi người đều sẽ bị xáo trộn, nhưng dùng thứ này rồi thì chỉ cần trong khoảng cách nhất định, hai chúng ta có thể cảm ứng được lẫn nhau, còn sẽ được bí cảnh coi là một nhóm người, phân đến hai chỗ rất gần nhau. Ngươi thấy thứ này có tuyệt không? Đắt lắm đấy, mà đắt bao nhiêu ta cũng không nói, dù sao thì ngươi có ăn mặc tiết kiệm tám trăm năm cũng không mua nổi.”
Nàng ta ưỡn ngực, kiêu ngạo tẩy não nàng: “Đương nhiên, ta cũng không thèm để ý đến chút tiền ít ỏi này, ngươi cũng không cần quá cảm kích đến rơi nước mắt. Trong lòng tự hiểu là được rồi, chỉ có ôm đùi ta thì mới có thịt ăn thôi, ngươi xem đi, người khác có nỡ lòng cho ngươi...”
“... Ờm… Đạo lý này thì ta hiểu.”
Lâm Nhiên ngập ngừng: “... Nhưng mà, hình như ta chưa bao giờ nói muốn đi cùng ngươi cả.”
Hầu Mạn Nga: “...”
Sau đó Lâm Nhiên lập tức được chiêm ngưỡng cảnh “mày liễu dựng ngược” ngoài đời thật, thật sự dựng đứng lên luôn.
Hầu Mạn Nga nổi giận đùng đùng, kéo cổ áo nàng rồi lớn tiếng rít gào: “Ý ngươi là sao! Ngươi còn dám chê ta á! Ta còn chẳng chê ngươi vừa thánh mẫu vừa thả thính khắp nơi mà ngươi lại dám chê ta…”
Lâm Nhiên: “...”
Lâm Nhiên như chiếc lá yếu ớt run rẩy trong màn mưa gào gió rít, bị lắc đến mức trước mắt toàn sao, ủ rũ cụp đuôi. Mệt quá, tai đau quá.
Nữ phụ ác độc lần này khó gánh quá rồi đấy!!