Chẳng mấy chốc trời đã trở lạnh.
Bầu trời vẫn ảm đạm, giống như ngày mưa dầm liên miên không dứt, thường xuyên có những mảnh vụn màu xám trắng giống như bông tuyết bay phất phơ trong gió, lúc thổi qua mặt người, mang theo một cảm giác lạnh lẽo không thể nói ra được bằng lời.
Giang Vô Nhai ngồi trong đình ngắm biển, đang uống trà, Hi Sinh Bạch ở cách đó không xa thì chăm sóc dược liệu. Doanh Chu nổi điên giày vò một phen, cây thuốc được chăm sóc tỉ mỉ ở tiểu đà đã chết hơn phân nửa, hắn ta đích thân ra tay, cố gắng trồng thêm một số dược liệu quý hiếm đặc thù để lại cho từ đà.
Giang Vô Nhai thấy hắn ta bận rộn đến mức chân không chạm đất, không khỏi bất đắc dĩ nói: “Ngươi cũng nghỉ ngơi chút đi, mới tỉnh lại có bao lâu mà đã bắt đầu làm việc rồi, nếu ngươi ngã xuống ở đâu, hai người đệ tử kia của ngươi sẽ tống cổ ta ra ngoài luôn đấy.”
“Nghỉ ngơi cái gì, chết rồi mới đến lúc nghỉ ngơi.”
Hi Sinh Bạch gảy một cái chồi non mới mọc ở trong bồn ngọc, lúc này mới đứng dậy, hờ hững đi tới bên cạnh bàn đá: “Nếu bọn nó có thể đuổi ngươi ra ngoài thì cũng xem như bọn nó có bản lĩnh, ta cũng không cần lo lắng cho bọn nó nữa.”
Giang Vô Nhai duỗi tay ra, đẩy tách trà cho hắn ta: “Ngày tốt như vậy, có thể nói mấy chuyện may mắn được không.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play