Suy nghĩ của Lâm Nhiên cứ thế bị ngắt đứt, ngây người nhìn Hầu Mạn Nga, trong đầu chậm rãi bật ra một dấu hỏi chấm.
Đây là từ ngữ đáng sợ gì vậy? Thế quái nào mà đã quay xe sang chủ đề ngủ hay không ngủ rồi? Tốc độ xe này có phải nhanh quá rồi không?!
Hầu Mạn Nga nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nàng mà tức giận, hơi ghét bỏ, lại thấy đắc ý chun chút, bĩu môi nói: “Ngươi thì hiểu cái quái gì! Cái tên chỉ có cái mẽ bên ngoài Phương Du Thành kia thì có là gì đâu, đừng thấy trông hắn ta đẹp đẽ mà nhầm, nhưng thực ra đâm một phát là đâm được đến tận cùng luôn, chẳng có một chút nội hàm nào cả. Nhưng mỹ nhân bệnh này thì lại khác, ngươi nhìn ánh mắt của hắn đi, tư thái đó, nụ cười hờ hững đó... Má ơi, ta lấy nhân cách của ta ra đảm bảo với ngươi, đây chắc chắn là một cực phẩm.”
Lâm Nhiên nghe mà há hốc mồm.
Nàng nhìn thật kĩ thanh niên kia, nhất là nhìn chằm chằm vào đôi mắt và miệng hắn ta. Chỉ là đôi mắt và khuôn miệng bình thường, đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng nếu phải nói có chỗ nào vô cùng đặc biệt thì... có, có ư?
Lâm Nhiên bắt đầu nghi ngờ sâu sắc về mắt nhìn của mình: “Thiên Nhất, ngươi có nhìn ra được hắn là cực phẩm như thế nào không? Sao ta không nhìn ra được nhỉ? Có lý nào ta xuyên qua nhiều thế giới như vậy rồi mà nhìn người còn không chuẩn bằng một tiểu cô nương như nàng ta.”
Thiên Nhất: “... Ngươi có vấn đề gì không vậy, của ngươi là kinh nghiệm nhìn người, còn người ta là kinh nghiệm nhìn nam nhân. Cái đồ gà mờ mở mắt nói quàng như ngươi so sánh với người ta cái quái gì! Nói như ngươi thì có khi đến cả học sinh tiểu học còn đè bẹp được ngươi đó. Dù sao lúc người ta học lớp sáu đã biết nắm tay cô bạn cùng bàn rồi.”
Lâm Nhiên lập tức được an ủi, thế này là do kỹ năng của mỗi người mỗi khác thôi, chứ không phải vấn đề trình độ nghiệp vụ của nàng.
Lâm Nhiên yên tâm rồi, thế là quyết đoán bỏ qua khúc mắc này, hỏi Hầu Mạn Nga: “Hắn là ai vậy?”
“Hắn là Ôn Tự, Đại công tử Ôn gia.”
Vừa nhìn đã biết là Hầu Mạn Nga cố ý tìm hiểu qua rồi, lúc này nàng ta từ từ nói: “Ôn gia là một trong những đại tộc tu chân liên hôn qua nhiều thế hệ với Bắc Thần pháp tông bọn ta. Vốn dĩ Ôn Tự này cũng phải bái nhập tông của bọn ta, nhưng sức khỏe hắn không tốt, cứ ở Ôn gia mãi. Nhưng nghe nói thiên phú cũng tốt, tu vi bây giờ cũng đã tới Trúc Cơ đỉnh phong rồi, lần này hắn dẫn đệ tử Ôn gia vào bí cảnh Vân Thiên cùng với chúng ta, lúc vào đó rồi cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau
Ôn gia, Ôn Tự.
Trong lòng Lâm Nhiên giật thót, bởi vì nàng loáng thoáng nhớ rằng, trong tuyến cốt truyện ở tiểu bí cảnh Vân Thiên, hình như không nhắc tới Ôn gia.
Là vì khi đó sự tồn tại của Ôn gia không liên quan tới tuyến chính cho nên lược bỏ mất, hay là vốn dĩ Ôn gia đúng là không tham gia tiểu bí cảnh Vân Thiên, nhưng bây giờ lại xuất hiện vì tuyến cốt truyện thay đổi?
Lâm Nhiên thăm dò: “Mấy lần trước Ôn gia cũng tham gia tiểu bí cảnh Vân Thiên rồi à? Có phải vị Ôn công tử này làm việc rất khiêm tốn không... Bởi vì hình như ta chưa nghe nói tới mấy?”
Hầu Mạn Nga nghĩ thầm ngươi hỏi ta thì sao ta biết được, bà đây cũng mới xuyên tới đây có vài tháng thôi, hơn nữa năm đó nàng ta đọc nguyên tác nhanh như vậy, các cốt truyện cứ lướt qua cho có, sao có thể chú ý tới mấy diễn viên quần chúng kiểu này được. Nếu không phải lúc ở hiện thực nhìn thấy Ôn Tự kinh ngạc phát hiện ra hắn ta là một cực phẩm, lòng ngứa ngáy khó chịu nên mới quay lại mấy trang truyện trước để điều tra về Ôn Tự và Ôn gia thì nàng ta cũng không biết người tên Ôn Tự là ai nữa.
Hai nữ nhân biết rõ cốt truyện nhưng vẫn nhìn nhau với vẻ mặt hoang mang, Hầu Mạn Nga ho hai tiếng: “Chắc là khiêm tốn đấy, dù sao sức khỏe cũng không tốt mà, phải ở nhà tu dưỡng nhiều.”
Lâm Nhiên vừa nhìn ánh mắt đảo loạn của nàng ta là biết nàng ta không đáng tin rồi.
Lâm Nhiên thấy hơi bất đắc dĩ, hầy, thực ra gặp được người được ông trời chọn biết rất rõ cốt truyện thế này cũng khá tốt. Nhất là kiểu mê mẩn cốt truyện đến mức như thuộc như lòng bàn tay, thậm chí còn tự viết fanfic coi như “lương khô” để gặm nhấm. Cốt truyện có chỗ nào lạ, người được trời chọn còn kích động hỏi tới cùng để tìm ra chân tướng hơn cả nàng, như vậy đúng là giúp nàng giảm bớt được rất nhiều việc phiền phức.
Hầu Mạn Nga nhìn biểu cảm tiếc nuối của Lâm Nhiên, bỗng chốc lại nghĩ chệch hướng, hồi chuông cảnh báo trong đầu vang lên: “Ngươi hỏi về hắn làm gì, ta nói cho ngươi biết nhé, ta ưng hắn trước rồi, ngươi không được cướp với ta!”
Ả họ Lâm này cặn bã thật, đã có sư tôn như thần tiên với đệ đệ nuôi xinh đẹp rồi, vậy mà còn không biết đủ, còn muốn cướp với nàng ấy. Phì! Nghĩ cũng đừng hòng!
Lâm Nhiên: “... Ta không cướp với ngươi, nhưng ngươi ưng từ lúc nào, sao chẳng có chút dấu hiệu nào vậy?”
Hầu Mạn Nga nói như thể đương nhiên: “Đương nhiên là ưng ngay lúc nhìn thấy mặt hắn rồi.”
“...” Lâm Nhiên nhắc khéo: “Có phải ngươi nên điều tra kĩ càng về hắn một chút rồi mới suy nghĩ tới chuyện yêu đương không? Dù sao cũng phải biết tâm tính hắn thế nào nhân phẩm thế nào chứ? Bây giờ đã xác định tình cảm ngay thì hơi qua loa đấy?”
“Ngươi để ý nhiều vậy.”
Hầu Mạn Nga khịt mũi khinh khỉnh: “Mục tiêu của ta là sao trời biển rộng, nam nhân lợi hại trên đời này nhiều lắm, tương lai một Ôn gia chẳng là gì cả. Ta đây cần dung mạo có dung mạo, cần gia thế có gia thế, còn biết cốt truyện nguyên tác... À ờm, tóm lại là sao ta phải treo cổ chết trên một cành cây cùng hắn chứ. Ta chỉ muốn chơi đùa chút thôi, cũng đâu phải gả cho hắn, khi nào thấy thèm thì ngủ với hắn một hôm, ngủ chán rồi đương nhiên sẽ đá hắn đi.”
Lâm Nhiên: “...”
Được lắm Hầu Ellie, khốn nạn rõ ràng như thế, xuyên không thì cứ xuyên không bình thường thôi, đằng này ngươi lại còn có hùng tâm tráng chí cặn bã xây dựng cả hậu cung luôn à.
Lâm Nhiên hắng giọng: “Ta cảm thấy tam quan này của người không...”
“... Không nghe không nghe! Ta khốn nạn như vậy đó, ngươi làm gì được ta! Sao ngươi lắm chuyện thế nhỉ!”
Hầu Mạn Nga kéo Lâm Nhiên đi về phía trước: “Đi đi đi, ta dẫn ngươi đi gặp họ. Dù gì ngươi cũng là đệ tử thân truyền của kiếm các mà lại vô danh không ai biết. Nói ra đến ta còn sợ mất mặt!”
Lâm Nhiên đang nghĩ ta vô danh thì ngươi sợ mất mặt cái gì, thì đã bị Hầu Mạn Nga kéo tới trước mặt Yến Lăng, Phương Du Thành, bên cạnh vang lên tiếng cười lanh lảnh như chim hoàng oanh của Hầu Mạn Nga: “Phương sư huynh, Yến sư huynh, còn cả Sở sư tỷ nữa, mọi người đang nói gì vậy? Bọn ta cũng tới hóng chút chuyện nè.”
Yến Lăng nghiêng đầu qua, nhìn Lâm Nhiên vẻ mặt bất đắc dĩ bị Hầu Mạn Nga cưỡng ép khoác tay tới đây, ánh mắt đen nhánh hơi gợn sóng, mãi lâu sau cũng không dời mắt đi.
“Là Hầu muội à, ta còn tò mò không biết muội chạy đi đâu rồi, chẳng thấy bóng dáng muội đâu.”
Phương Du Thành đang cười vui vẻ nói chuyện với Sở Như Dao, nghe thấy tiếng nói thì quay đầu lại nhìn Hầu Mạn Nga mặc đồ đỏ cười tươi như hoa, ánh mắt hắn ta sáng bừng lên, lòng lập tức gợn sóng, thân thiết gọi nàng ta: “Bọn ta đang nói tới kế hoạch sau khi vào bí cảnh Vân Thiên, muội tới cũng đúng lúc.”
Phương Du Thành nói rồi mới chú ý tới Lâm Nhiên bên cạnh Hầu Mạn Nga: “Vị cô nương này là...”
Hầu Mạn Nga còn chưa kịp mở miệng, Sở Như Dao đã giải thích: “Đây là Lâm sư muội Lâm Nhiên của kiếm các bọn ta.” ( truyện trên app T Y T )
Sở Như Dao nhìn Lâm Nhiên, hiếm khi nở nụ cười: “Lâm sư muội là thủ đồ của Giang sư thúc, tu vi không tầm thường, lại có được sự công nhận của thần kiếm Phong Trúc trong Vạn Kiếm lâm, rất được các sư đệ sư muội kính trọng ở kiếm các bọn ta. Chỉ là muội ấy bế quan tu luyện quanh năm, không hay xuống núi, cho nên Phương sư huynh mới chưa từng gặp.”
Lời thoại Hầu Mạn Nga định nói đều bị cướp hết, nàng ta liếc mắt nhìn Sở Như Dao làm người tốt, mũi “hừ” một tiếng nhỏ đến mức không nhận ra được.
Lúc này Yến Lăng mới dời ánh mắt, hàng mi dài rung lên, lạnh nhạt cất lời: “Lâm sư muội, đây là Phương sư huynh Phương Du Thành, thủ đồ của Chưởng môn Bắc Thần pháp tông, còn vị này là Ôn công tử Ôn Tự.”
Lâm Nhiên mỉm cười với Sở Như Dao, chắp tay, thái độ khiêm tốn: “Lâm Nhiên bái kiến Phương sư huynh, Ôn công tử, ngưỡng mộ đại danh sư huynh và Ôn công tử đã lâu, nay có duyên được gặp, cảm thấy thật may mắn.”
“Lâm sư muội khách sáo rồi, sư muội là đệ tử của Giang kiếm chủ, lại là chủ nhân của thần kiếm, sư huynh không nhận ra mới là mắt có vấn đề, nên xin lỗi sư mội mới phải.”
Phương Du Thành cũng quan sát Lâm Nhiên, thấy nàng mặc bộ đồ xanh treo kiếm trúc bên hông, dung mạo không xinh đẹp lắm. Tuy khí chất an nhiên ôn hòa, nhưng cũng bởi vậy mà trông trầm tĩnh đơn giản, trông không quá nổi bật khi ở bên cạnh Sở Như Dao lạnh lùng cao quý và Hầu Mạn Nga xinh đẹp kiêu ngạo, thực sự không làm dấy lên ham muốn chinh phục của nam nhân.
Hơn nữa Giang Vô Nhai im lặng đã lâu, tuy Phong Trúc kiếm là thần kiếm nhưng danh tiếng không cao, không cần thiết phải thân thiết với vị Lâm sư muội này lắm, cho nên Phương Du Thành cũng không nhiệt tình như vậy nữa, chỉ nói khách sáo: “Bắc Thần pháp tông và Vạn Nhận kiếm các thân như huynh đệ, lần đầu Lâm sư muội xuất sơn, nếu có gì cần giúp đỡ cứ tới tìm sư huynh, sư huynh quyết không chối từ.”
Lâm Nhiên nhìn ra được vẻ qua loa trên mặt hắn ta nên cũng không xem lời này thành thật, cười gật đầu: “Đa tạ Phương sư huynh.”
Phương Du Thành bèn quay đầu đi, nở nụ cười nói với Hầu Mạn Nga bằng giọng chiều chuộng: “Hầu muội, lúc ta ra ngoài sư tôn cố ý chuẩn bị bản đồ của tiểu bí cảnh Vân Thiên, lát nữa ta đưa muội một bản, muội cũng đem về nghiên cứu cho kỹ càng, xem có gì...”
Lâm Nhiên lơ đãng nghe Phương Du Thành và Hầu Mạn Nga nói chuyện, chuyển mắt nhìn sang Ôn Tự.
Hắn ta yên lặng đứng ở đó, thỉnh thoảng cúi đầu ho khẽ vài tiếng, đáp lại vài câu, trông như đang tập trung nghe mấy người nói chuyện, nhưng đôi mắt lạnh nhạt đó thực ra vẫn luôn chú ý tới Yến Lăng và Sở Như Dao.
Hắn ta nhìn đôi thiếu niên long phụng phong thái tuyệt vời kia, khóe môi cong lên nở nụ cười mềm mại, nhìn thì ôn hòa vô hại, nhưng nhìn lâu rồi, nụ cười kia lại giống như bị vẽ trên khóe môi, miêu tả sâu cạn quá hoàn mỹ, thành ra giống như có thâm ý không bắt được.
Một lúc sau, ánh mắt của Ôn Tự lại chuyển sang Hầu Mạn Nga, nhìn cô nương phóng khoáng, cười đùa hay oán trách đều xinh đẹp như một đóa hoa hồng kia, ý cười càng sâu thêm.
Chú ý tới cái nhìn chăm chú của Lâm Nhiên, hắn ta mới bình thản liếc mắt sang, mỉm cười nhìn nàng.
Ánh nắng chiều dìu dịu chiếu đằng sau hắn ta, làm mờ đi một nửa thân hình gầy gò của hắn ta. Lâm Nhiên đối diện với đôi mắt đen láy ôn hòa, ở tận chỗ sâu nhất nơi đáy mắt đó có một đám sương mỏng nhè nhẹ mông lung.
Thanh niên ôn nhã như ngọc nhìn nàng chăm chú, một lúc lâu sau, hắn ta đột nhiên mỉm cười: “Lâm cô nương, may mắn được gặp.”
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT