Cuối cùng Lâm Nhiên vẫn không thổi sáo.
Vì thật sự đã đến Tiểu Doanh Châu rồi.
Nàng chạy xuống thuyền bên dưới dọc theo cầu thang thật dài, đi qua đường tàu dài và hẹp, giày lập tức giẫm vào trong lớp cát mềm.
Cát đã được ánh mặt trời sưởi ấm, dải cát mịn màu vàng trải dài trước mắt, kéo dài đến tận chân trời xa xôi, có thể thấy thấp thoáng phía xa chân trời có sương mù màu xám đang chậm rãi di chuyển, nối lại với bầu trời.
“Bãi cát kìa!”
Giọng nói của Hầu Mạn Nga cất lên từ phía sau, nàng ta cúi người cầm lấy một nắm cát, cát mịn ấm áp mềm mại chảy xuống theo kẽ tay, nàng ta tặc lưỡi: “Chất lượng của cát này tốt nhỉ, mùa hè mở khu du lịch ở đây thì kiếm bộn tiền.”
Sở Như Dao từng đọc không ít truyền thuyết liên quan đến Đông Hải, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng ấy thật sự đặt chân đến Đông Hải, nàng ấy cũng tò mò cầm lấy một nắm cát, không quên phổ cập kiến thức cho mọi người: “Theo truyền thuyết thì sau khi thượng cổ tận diệt, hỗn độn lại sơ khai, việc sơ khai được bắt đầu từ Đông Hải, hỗn độn biến thành sương mù ở Đông Hải, mảnh vụn các ngôi sao trên bầu trời hóa thành cát mịn bao la, cuối cùng trở thành Đông Hải ngày hôm nay. Sau này mới có thêm Lưu Châu, cũng vì lý do đó nên Đông Hải được gọi là biển Cách Thế, vùng đất Phù Thế.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT