Giọng nói Lâm Uyên hơi dừng lại. Hắn cúi đầu nhìn nàng trong cơn gió mùa hè gào thét.
Cây ngô đồng được trồng hai bên Cung Bạch Ngọc. Lá cây có màu xanh đậm, bóng lá sặc sỡ.
Lý Tiện Ngư đứng ở chân bức tường màu đỏ, chỗ có ánh sáng sáng rỡ.
Da trắng như tuyết, tóc như mỏ quạ, vai mây* lưu lệ.
(*Vai mây hay còn gọi là khăn choàng, là loại vải trang trí, khoác trên vai thời xưa. Lúc đầu, chỉ dùng để bảo vệ cổ và vai. Về sau, phát triển thành một loại đồ trang trí. Chủ yếu được làm bằng gấm thêu nhiều màu sắc).
Những chiếc tua rua của trâm cài trên mái tóc nhẹ nhàng đung đưa, lướt qua sườn má trắng nõn của nàng, phản chiếu ánh sáng như thủy tinh.
Trong suốt, sáng sủa và sạch sẽ. Giống như những viên đá hồng ngọc mà Đại Nguyệt có rất nhiều.
Hắn nhìn chăm chú thật lâu sau, mãi cho đến khi Lý Tiện Ngư bị hắn nhìn làm cho hai má đỏ ửng.
Nàng nhỏ giọng hỏi: “Ta nói sai chỗ nào sao?”
Môi mỏng Lâm Uyên khẽ nhếch: “Không có.”
Hắn dắt tay Lý Tiện Ngư, dẫn nàng đi dọc con đường trong cung điện trên nền đá cẩm thạch trắng đi về phía trước.
Khi đi ngang qua một cây hoa phù dung cành lá xum xuê. Hắn đột nhiên dừng bước, trả lời câu hỏi vừa rồi của nàng.
“Công chúa cũng có thể tin tưởng thần.”
Lý Tiện Ngư mím môi mỉm cười.
Sau khi trở lại Điện Thừa Càn, tấu chương trên long án vẫn chồng chất như núi như cũ.
(long án: bàn dài của vua thời xưa, dùng để phê duyệt tấu chương)
Chỉ cần nhìn thôi cũng làm người ta phát sợ.
Lý Tiện Ngư cất bước đi tới, muốn sắp xếp lại tấu chương của Hộ Bộ trong đó, đặc biệt là những lời mời nhàm chán trong đó.
Nhưng chân vừa nâng, cổ tay trắng nõn đã bị Lâm Uyên nắm lấy.
Hắn bế Lý Tiện Ngư lên, để lên trên ghế bành trong điện. Đồng thời lấy thuốc dán trị bỏng từ trong hòm xiểng ra.
Hắn cúi người trước ghế của Lý Tiện Ngư, giơ tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng, đặt vào lòng bàn tay mình.
Nước trà rất nóng. Nhưng dù sao, Lý Tiện Ngư cũng không trực tiếp châm vào mà cách một lớp tách trà bằng sứ mỏng, cũng không quá nóng.
Bây giờ nhìn lại, vết đỏ trên đầu ngón tay trắng nõn mềm mại đã nhạt đi, nhìn không rõ manh mối.
Ngay cả Lý Tiện Ngư cũng nói: “Đã không sao nữa rồi.”
Nàng muốn rút bàn tay trắng nõn lại. Nhưng Lâm Uyên lại nắm chặt cổ tay trắng nõn của nàng lại.
Hắn cụp mắt xuống, mở chiếc hộp sứ có đáy màu làm trong tay ra. Lấy một lớp thuốc mỡ mỏng trong suốt dính trên đ�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.