Vào giữa trưa, hai người rời khỏi hoàng thành, cùng nhau đi dạo trên đường Hạc Vọng.
Mặc dù hiện tại là mùa hè, nhưng đường phố ở hoàng thành Dận triều vẫn náo nhiệt như cũ.
Người qua đường và những người bán rong đan chéo nhau. Những chiếc trống trong tay những người bán rong đang vang thùng thùng, âm thanh rao hàng liên tiếp không dứt.
Lý Tiện Ngư đội mũ che mặt, mua hai chén nước ô mai giải nhiệt từ chỗ người bán rong. Sau đó, nàng lại dắt tay hắn đi đến chỗ râm mát hẻo lánh.
Có lẽ là trong lòng nhớ mong, trong lúc không để ý, bọn họ lại một lần nữa đến con hẻm tối mà bọn họ đã từng mua cuốn thoại bản kia.
Toàn bộ ngày xuân trôi qua.
Trong hẻm tối cũng không có bao nhiêu thay đổi lớn, nền đất lát đá xanh cũng không có thêm vết nứt mới.
Chỉ có một điều khác duy nhất chính là, dưới cây bạch quả rậm rạp kia đã không còn thấy chủ quán bán thoại bản kia nữa.
Lý Tiện Ngư cảm thấy kỳ quái. Nàng vén mũ che mặt lên, dùng quạt tròn để quạt mát. Nàng nhìn trái nhìn phải, cảm thấy không có nơi nào hóng mát tốt hơn dưới gốc cây bạch quả này trong những ngày mùa hè này.
Tên chủ quán kia không có lý do nào để đổi địa điểm chứ.
Chẳng lẽ là hôm nay bị cảm nắng, không thể mở quán sao?
Nghĩ như vậy, nàng uống một ngụm nước ô mai trong tay.
Nước rất đặc, chua đến nỗi nàng quên luôn cái nắng mùa hè và chủ quán bán thoại bản. Nàng chỉ lo nắm chặt tay áo Lâm Uyên: “Lâm Uyên, chàng có mang kẹo không?”
Nàng cau chặt mày, khó khăn mở miệng: “Nước ô mai này chua quá.”
Lâm Uyên không có thói quen mang kẹo theo trên người.
Hắn nắm tay, kéo Lý Tiện Ngư lên, dẫn theo nàng bước ra ngoài hẻm: “Thần dẫn công chúa đi mua.”
Lý Tiện Ngư gật đầu liên tục.
Hẻm tối này không sâu. Bọn họ đi ra ngoài đầu hẻm rất nhanh. Nhưng chưa trở lại đường Hạc Vọng, lại thấy cánh cửa ở bên đường mở ra. Một ông lão chuẩn bị bước ra khỏi nhà để mở cửa hàng bán kẹo mạch nha.
Đôi mắt hạnh Lý Tiện Ngư hơi sáng lên, nhắc nhở Lâm Uyên: “Kẹo mạch nha kìa.”
Lâm Uyên gật đầu, bước nhanh tới, nói với ông ấy: “Một túi kẹo mạch nha.”
“Được rồi.” Lão nhân vừa mới bước ra khỏi cửa đã bán được hàng, đương nhiên vô cùng nhiệt tình.
Ông ấy nhanh nhẹn đóng gói một túi. Thời điểm đưa cho Lý Tiện Ngư, kẹo mạch nha màu vàng đầy đến mức sắp rơi ra khỏi túi.
Lý Tiện Ngư vội vàng lấy một miếng bỏ vào miệng.
Kẹo mạch nha thơm ngọt vừa vào miệng, nháy mắt xua tan vị chua của nước ô mai.
Lý Tiện Ngư thả lỏng cơ mặt. Nàng thừa dịp Lâm Uyên trả bạc nhẹ giọng hỏi ông lão kia: “Lão bá, ngài ở trong ngõ nhỏ này sao?”
Ông lão cười trả lời: “Đúng vậy, ta ở trong ngõ nhỏ này hai mươi năm rồi.”
Lý Tiện Ngư lại hỏi ông: “Vậy ngài có biết chủ quán trong ngõ nhỏ kia không?”
Nàng vừa dứt lời, tay cầm bạc của Lâm Uyên hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng.
Lý Tiện Ngư cũng không phát hiện. Nàng quay người lại, chỉ cây bạch quả cao lớn: “Chính là chủ quán bán thoại bản ngồi ở dưới gốc cây bạch quả kia. Hôm nay, sao hắn lại không ở đó?”
Lão nhân đáp lời, cũng cười rộ lên: “Cô nương tìm Vương Nhị Cẩu à?”
“Vậy ngài tới chậm rồi. Hôm nay hắn đã chạy rồi.”
“Chạy?” Lý Tiện Ngư kinh ngạc, nàng hỏi tiếp nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn phải chạy?”
Lão nhân cầm lấy cân bạc, tìm bạc trả lại Lâm Uyên: “Nghe nói đã đắc tội một vị khách hàng lớn không thể đắc tội, chỉ têm điểm họ muốn mua thoại bản của hắn. Còn nhất định chỉ cần một loại trong đó.”
Lý Tiện Ngư khẽ nhíu mi, theo bản năng ngước mắt nhìn Lâm Uyên.
Lâm Uyên rũ mắt xuống, không nhìn thẳng nàng.
Lão nhân cũng không phát hiện, ông ấy như mở ra hộp nói chuyện, lải nhải liên tục: “Thời điểm vừa mới bắt đầu, thật ra có thể kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng vẫn luôn có thời điểm bán hết loại thoại bản này.”
“Vương Nhị Cẩu chạy khắp kinh thành cũng không tìm được loại thoại bản tương tự. Vốn tưởng chuyện này coi như xong. Không nghĩ tới——”
Lòng hiếu kỳ của Lý Tiện Ngư bị gợi lên. Nàng đợi một lúc lâu, nhìn thấy lão nhân chậm rãi cúi đầu cất bạc, không nhịn được hỏi: “Không nghĩ tới cái gì?”
Lão nhân trả lại tiền thừa cho Lâm Uyên xong, nói: “Không nghĩ tới, vị khách hàng lớn lại nói. Nếu không tìm được thoại bản mới thì tự mình viết. Sau mỗi bảy ngày phải giao một quyển. Bằng không sẽ đưa hắn đi gặp quan.”
Lão nhân nhớ tới bộ dáng chật vật của Vương nhị cẩu ngày đó, không nhịn được, bật cười: “Vương nhị cẩu này sao có thể viết thoại b
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.