Tán cây ngô đồng lòa xòa, ve kêu không ngừng.
Gió lùa vào qua ô cửa sổ mang theo cái nóng đầu hè, vành tai Lý Tiện Ngư ửng hồng.
Nàng hiểu những chỉ dẫn của Lâm Uyên.
Bàn tay trắng nõn của nàng đặt ở trên vai Lâm Uyên, đầu ngón tay hơi cong lên khi nụ hôn của hắn ngày càng sâu, áng mây hồng trên vành tai nàng càng đậm, như thể sắp đốt cháy nàng trong nháy mắt.
Lâm Uyên ngẩng đầu cắn vào vành tai đỏ ửng của nàng.
Đôi mắt đen thăm thẳm nhìn nàng.
Lý Tiện Ngư khẽ run rẩy, đỏ mặt không lên tiếng.
Lâm Uyên không cần phải nhiều lời.
Hắn bế Lý Tiện Ngư lên, đi tới chỗ long tháp ở phía đằng xa.
Móc vàng treo trên long trướng bị hắn tiện tay kéo xuống, chặn mất ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào.
Lý Tiện Ngư nằm ở trên chăn gấm mềm mại, vòng eo vốn đã mềm nhũn giờ phút này giống như nước mùa xuân, hòa tan trong lòng bàn tay hắn, chảy xuôi xuống dưới.
Ánh mắt Lâm Uyên trầm xuống.
Hắn nâng xương bươm bướm của nàng lên, cởi những chiếc khuy ngọc còn sót lại trên quần áo của nàng, cởi toàn bộ quần áo bên trong lẫn bên ngoài của nàng ra.
Chiếc áo choàng lụa rơi xuống, quấn quanh cánh tay hắn.
Lý Tiện Ngư nằm trên vai hắn, khi lòng bàn tay nóng bỏng của hắn chạm vào người nàng cũng làm cho nhịp tim của nàng đập loạn.
Váy đỏ, quần lót, áo choàng, triều phục——
Rất nhiều quần áo, như tuyết bay rơi xuống sập gụ bên cạnh, lại giống như hoa lê mùa xuân rụng xuống.
Khi mảnh quần áo cuối cùng che thân rơi xuống đất.
Môi của Lâm Uyên sát gần bên tai nàng, giọng nói của hắn khàn khàn.
"Chiêu Chiêu, lên đi."
Khuôn mặt của Lý Tiện Ngư đỏ bừng.
Nàng đưa tay lên che đi vòng eo mềm mại của mình khẽ lắc đầu.
Nếu còn tiếp tục nhưa vậy, chẳng những nàng không thể ra khỏi cửa điện.
Sợ là ngay cả giường cũng không xuống được.
Lâm Uyên cũng không cưỡng ép.
Hắn thay đổi tư thế của Lý Tiện Ngư, để nàng nằm lên chăn gấm, thắt lưng kê thêm một chiếc gối bằng gấm mềm mại.
Hắn quỳ ở trên giường, đầu gối len vào tách hai chân đang khép chặt của nàng ra, nâng mắt cá chân của nàng lên.
Lý Tiện Ngư xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Khi trong lòng vẫn còn đang mơ hồ, cảm giác bị đẩy đến, nghĩa là Lâm Uyên đã tìm đúng vị trí.
Cung đã lên dây, gươm súng sẵn sàng.
Đang trong lúc chỉ mành treo chuông, tấm bình phong ở đằng xa có giọng nói truyền đến.
Trong hành lang truyền đến tiếng thông báo của cung nữ: "Bệ hạ, nương nương, Cẩm Bạch cô cô tới truyền khẩu dụ của thái hậu nương nương. Nói muốn mời bệ hạ cùng nương nương tới điện Tĩnh An dùng bữa."
Cảnh xuân đằng sau tấm màn cũng dừng lại.
Lý Tiện Ngư đỏ mặt, vội vàng ngồi dậy, tùy tiện nhặt y phục trên sập gụ lên, tùy ý quấn lấy mình: "Sao, sao lại là lúc này…"
Ngón tay thon dài của Lâm Uyên đang nắm lấy mắt cá chân của nàng đành phải buông ra.
Đôi mày kiếm của hắn nhíu chặt, đột nhiên nhắm mắt lại, cố gắng đè nén khiến giọng nói trở nên khàn khàn, lạnh giọng từ chối: “Lệnh Cẩm Bạch bẩm báo lại với mẫu hậu. Nói trẫm chính vụ bận rộn, không rảnh tới gặp người."
Lý Tiên Ngư đang cài cúc áo cũng nhanh chóng khựng lại.
Đôi mắt hạnh ngân ngấn nước của nàng nâng lên liếc nhìn hắn, lập tức cúi mặt xuống, hai gò má ửng hồng không dám lên tiếng.
Cung nữ đứng ở bên ngoài tấm bình phong có chút do dự.
Nàng ta ấp úng nói: "Nhưng mà, bệ hạ. Cẩm Bạch cô cô còn nói, còn nói..."
Lâm Uyên mở mắt ra, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Người còn nói cái gì?"
Cung nữ nơm nớp lo sợ run rẩy lặp lại: "Nương nương nói, nếu bệ hạ không chịu đến, người sẽ đến điện Thừa Càn gặp ngài, cũng tốt cho việc tiếp
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.