Sau một đêm này, Lý Tiện Ngư cuối cùng cũng hiểu được một chuyện.
Nàng giống như cũng không chống lại được dụ hoặc như trong tưởng tượng của nàng.
Bởi vì nàng nhận ra sự thật này mà mặt đỏ như thiêu đốt, ở trong mấy ngày này cố ý tránh đi Lâm Uyên.
Liên tiếp mấy ngày nàng ôm cuốn sách gấm Lâm Uyên đưa cho nàng, trốn ở trong Điện Phượng Tảo.
Đút thỏ ăn và nuôi cá, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Ngay cả Lâm Uyên đến cũng ngăn cản ở ngoài cửa.
Mỗi ngày Lâm Uyên đều Điện Phượng Tảo ít nhất hai lần.
Khi bình minh lấy đi sách nàng sao chép xong.
Khi ánh nắng hoàng hôn buông xuống, lại đem sách đã được sửa chữa xong đặt ở bên cạnh cửa sổ của nàng.
Lý Tiện Ngư nghĩ đến chuyện đêm đó thì cảm thấy gương mặt nóng lên.
Liên tiếp hai ngày cũng chưa dám mở cửa sổ ra cho hắn.
Mỗi khi đều chờ sau khi hắn rời đi, nàng mới lén lút lấy cuốn sách hắn sửa tốt vào trong.
Cho đến hoàng hôn ngày thứ ba.
Mưa xuân mênh mông, bóng cây sâu thẳm.
Lý Tiện Ngư đẩy cửa sổ ra, muốn giống như hai ngày trước lấy đi quyển sách Lâm Uyên đặt bên cạnh cửa sổ.
Khung cửa sổ vừa hé mở, ập vào trước mặt là hơi nước bao bọc lấy mùi hương tuyết tùng mát lạnh nhợt nhạt.
Lý Tiện Ngư ngước mắt lên, nhìn thấy Lâm Uyên đứng chờ bên ngoài cửa sổ từ lâu.
Hắn không cầm dù, mái tóc đen bị nước mưa dính ướt, đuôi tóc nửa cột lên rơi rụng trên vai, bọt nước lạnh lẽo làm ướt đẫm hoa văn lôi vân thêu bằng chỉ vàng trên cổ áo.
Trong tay hắn cầm quyển sách đã được sửa tốt, dùng đôi mắt phượng đen đậm kia nhìn nàng.
Mày kiếm hơi nhíu lại, môi mỏng mím chặt.
“Có phải là công chúa đã hai ngày không gặp thần rồi đúng không?”
Lý Tiện Ngư bị hắn nhìn đến mức có hơi chột dạ.
Nàng cầm lấy quyển sách ghi chú kia và xoay người vào trong điện cầm đĩa điểm tâm mới đưa cho hắn coi như là bồi thường, giống như bồi thường nói: “Bánh bách hợp hạt thông do phòng bếp nhỏ làm. Chàng nếm thử đi.”
Lâm Uyên giơ tay cầm lấy.
Hắn đặt đĩa sứ giữa hai thanh ngang trên cửa sổ, cầm đôi đũa gắp một cái bánh.
Lý Tiện Ngư thừa dịp hắn cúi đầu ăn điểm tâm, lặng lẽ đem đĩa sứ di chuyển đĩa sứ ra bên ngoài bậc cửa sổ, muốn đóng cửa sổ lại.
Bàn tay trắng nõn vừa giơ lên, Lâm Uyên cũng gác đũa bạc xuống.
“Trong sân còn đang mưa.” Hắn ngước mi mắt lên, lấy đôi mắt phượng đen tối kia nhìn về phía nàng, dò hỏi: “Công chúa muốn đuổi thần đi sao?”
Lý Tiện Ngư ngập ngừng: “Ta cầm một cây dù đến cho chàng.”
Lâm Uyên nửa rũ mi mắt xuống, cũng không trả lời.
Lý Tiện Ngư càng thêm chột dạ.
Nàng cúi gương mặt đỏ ửng xuống, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Nguyệt sự của ta còn chưa có kết thúc……”
Lâm Uyên nói: “Thần biết.”
Gương mặt của Lý Tiện Ngư càng nóng.
Nàng lặng lẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, lại nhìn màn mưa dày đặc ngoài sân.
Cuối cùng là di chuyển khỏi cửa sổ đang mở ra. Để hắn tiến vào.
Lâm Uyên nhảy vào từ cửa sổ.
Trong giây phút mềm lòng, làm chuyện sau đó đều trở nên vô cùng thuận lợi như vậy.
Hắn ở trong phòng tắm của nàng tắm rửa thay quần áo.
Ở trên bàn dài dùng chung bữa tối của nàng.
Cho đến khi màn đêm sâu thẳm buông xuống, vẫn không có ý muốn rời đi mà còn bước lên giường của nàng, vô cùng tự nhiên chiếm đi nửa bên đầu gối của nàng.
Môi đỏ của Lý Tiện Ngư hơi mím lại, cách bóng đêm nhìn thẳng vào hắn. Muốn trách hắn được một tấc rồi tiến một thước, nhưng rồi lại không biết nên nói từ đâu. Cuối cùng chỉ là mang theo một chút hờn dỗi gọi tên hắn: “Lâm Uyên!”
Lâm Uyên đồng thời ngước mắt lên nhìn nàng.
Ngay sau đó, hắn nhỏ giọng trả lời một tiếng và giơ
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.