Gió xuân thổi qua tóc mai, màn trướng đỏ bạc bên ngoài rũ xuống đến khuỷu tay.
Lý Tiện Ngư hơi hơi ngửa đầu, cảm nhận được Lâm Uyên một đường hôn thẳng từ trên cổ của nàng xuống dưới.
Hô hấp vốn dĩ vững vàng cũng dần dần trở nên hỗn loạn như mưa xuân.
Bàn tay của hắn ôm sống lưng trắng nõn của nàng, cái cổ trắng muốt ngẩng lên từ phía sau và môi đỏ khẽ run theo động tác của hắn.
“Không thể ở chỗ này.”
Má nàng ửng đỏ, từ trong ý loạn tình mê miễn cưỡng tìm ra được một chút lý trí, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ dài đang mở rộng: “Bên ngoài sẽ nghe thấy……”
Giọng nói nàng còn chưa nói xong, Lâm Uyên đã bế nàng lên và sải bước đi đến long sàng sau tấm bình phong.
Màn trướng đỏ đen đan chéo bị hắn thuận tay gạt rớt, Lý Tiện Ngư bị hắn đặt trên giường trong ánh sáng u ám.
Lâm Uyên nửa quỳ giữa giường, mắt phượng đen tối nhìn nàng và động tác lưu loát cởi bỏ dải lụa choàng đang quấn trên khuỷu tay của nàng ra.
Ngay sau đó, là áo ngoài, võ bào, váy lụa, áo lót ——
Quần áo trên người cả hai liên tiếp rơi trên tấm gạch sạch sẽ trong Điện Thừa Càn, để lộ ra da thịt trần trụi như mỡ dê của thiếu nữ.
Hai má lúm đồng tiền của Lý Tiện Ngư đỏ thắm, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh che ngực lại.
Nàng thẹn thùng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn một cái, lại nhanh chóng rũ lông mi xuống.
Mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy nhưng nàng vẫn không thể hiểu rõ.
Cái, cái này rốt cuộc là làm như thế nào để thích hợp như vậy nha.
Lâm Uyên chăm chú nhìn nàng.
Giống như khó chịu với sự phân tâm lúc này của nàng.
Ngón tay thon dài của hắn nắm chặt cổ tay trắng nõn của hắn, kéo bàn tay của nàng qua đỉnh đầu và để ở giữa hai cái gối gấm.
Lý Tiện Ngư phục hồi tinh thần lại, lông mi khẽ nhướng lên và đôi mắt hơi mở to ra.
Nàng chưa kịp mở miệng, Lâm Uyên đã cúi người hôn xuống.
Theo hàm răng sắc nhọn của hắn hơi cắn xuống, độ cong trắng nõn của Lý Tiện Ngư đột nhiên căng thẳng.
Nàng nhịn không được dụ dỗ, nhịn không được nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Giọng nói mềm ngọt như vậy khiến sau khi Lâm Uyên rũ lông mi xuống, đôi mắt phượng trở nên sâu thẳm như bóng đêm.
Nhưng còn chưa hết, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ướt át làm hắn hơi ngừng lại.
Thân thể của Lâm Uyên hơi ngừng lại.
Từ trước đến nay Lý Tiện Ngư luôn không chịu nổi trêu chọc.
Nhưng hôm nay, cũng không khỏi quá nhanh một chút đi.
Hắn buông ngón tay thon dài đang nắm bàn tay trắng nõn của nàng ra, ngược lại cúi người nắm lấy mắt cá chân của nàng và rũ mắt nhìn xem.
Gương mặt của Lý Tiện Ngư đỏ rần.
Nàng lấy bàn tay trắng nõn che lại, đầu ngón tay lại nhuộm màu đỏ nhạt.
Trong lúc nhất thời càng xấu hổ đến mức giọng nói đều mang theo hơi nóng: “Lâm Uyên, nguyệt sự của ta tới rồi.”
Nàng vừa nói xong, trong điện đột nhiên yên tĩnh.
Lâm Uyên theo b�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.