Khi Lý Tiện Ngư phục hồi tinh thần lại, cửa điện màu đỏ của Điện Tĩnh An đã bị vứt lại phía sau.

Lý Tiện Ngư nhớ tới còn chưa nghe Triệu Thái hậu nói xong, hơi lưu luyến không rời nghiêng đầu nhìn lại.

Giọng nói còn mang theo tiếc nuối mà chính nàng còn chưa nhận ra: “Lâm Uyên, tại sao chàng lại hạ triều nhanh như vậy?”

Bước chân của Lâm Uyên hơi ngừng lại, đôi mắt phượng sâu thẳm kia nhìn về phía nàng.

“Công chúa không muốn nhìn thấy thần sao?”

Hai má lúm đồng tiền của Lý Tiện Ngư ửng hồng, hạ giọng nói: “Không có……”

Lúc này u tối trong đáy mắt của Lâm Uyên mới rút đi một chút.

Môi mỏng của hắn hơi mím lại, không có nhiều lời nữa mà chỉ nắm lấy tay nàng, dẫn nàng bước nhanh về Điện Thừa Càn.

Cung nhân lui xuống, tấm bình phong khẽ đóng lại.

Lâm Uyên cuối cùng mở miệng hỏi nàng, đáy mắt tràn đầy cảnh giác: “Là mẫu hậu kêu công chúa tới cung điện của bà sao?”

Hắn nhíu mày: “Cưỡng bức hay là dụ dỗ?”

Lý Tiện Ngư do dự trong một cái chớp mắt.

Có lẽ là bởi vì ăn ké chột dạ, Lý Tiện Ngư nhỏ giọng giải thích giúp Triệu Thái hậu: “Không có…… Là bản thân ta tự nguyện đi. Với lại mẫu hậu cũng không làm ta khó xử. Còn nói cho ta biết không ít chuyện của Hộ Bộ.”

Nàng nhỏ giọng nói: “Mẫu hậu giống như cũng không có bất cận nhân tình giống như trong lời đồn.”

Lâm Uyên ngước mắt nhìn nàng: “Nếu công chúa thích ăn anh đào. Thần sẽ thay công chúa chuẩn bị, không cần đi trong cung của mẫu hậu.”

Lý Tiện Ngư ngập ngừng: “Không phải chuyện anh đào.”

Lâm Uyên nói: “Vậy đó là chuyện của Hộ Bộ.”

Hắn cúi người và lật xem quyển sách sách ghi chép rất dày trên long án: “Công chúa còn có cái gì muốn biết đều có thể hỏi thần.”

Lý Tiện Ngư ngước mắt nhìn về hía hắn, lông mi mảnh dài khẽ chớp chớp.

Nàng nhón mũi chân lên và duỗi tay vòng qua cổ của hắn, ra hiệu kêu hắn cúi người xuống rồi lại mổ nhẹ một cái lên trên môi của hắn.

Lúc này mới mềm giọng hỏi hắn: “Lâm Uyên, chàng đang giận ta sao?”

Lâm Uyên thuận tay đặt quyển sách ghi chú lại trên long án.

Môi mỏng của hắn hơi mím lại, cũng không trả lời.

Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc, lại cúi đầu khẽ cắn hầu kết của hắn.

Giọng nói ngọt mềm hỏi hắn một lần nữa: “Lâm Uyên, chàng ở……”

Lời nói của nàng còn chưa dứt, Lâm Uyên đã giơ tay ôm nàng vào trong lòng ngực.

Hắn một tay ấn xương bướm của nàng, một tay ôm chặt vòng eo của nàng.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn: “Nguyệt sự của công chúa đã kết thúc chưa?”

Lý Tiện Ngư không nghĩ tới hắn đột nhiên sẽ nói cái này, ấp úng không biết nên trả lời lại như thế nào.

Lâm Uyên cũng không cần nàng trả lời lại.

Hắn bế nàng lên và đặt trên chăn gấm mềm mại.

Hắn buông bàn tay vốn dĩ đang ấn xương bướm của nàng xuống, quen thuộc vén tà váy của nàng sang một bên.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng di chuyển xuống phía dưới, hắn lập tức đưa ra kết luận.

Hắn rũ mi mắt xuống, cúi người hôn lên trên cái cổ trắng ngọc của Lý Tiện Ngư.

Mấy ngày chưa từng thân thiết, đột nhiên thân thiết khiến thân thể của Lý Tiện Ngư run lên.

Nàng duỗi tay vòng lấy cổ c

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play