Bởi vì muốn ra cung nên nàng thay bộ đồ quá mức phức tạp ra, rồi kêu cung nữ tìm tới một cái váy bình thường màu hồng và có thêu hoa văn hình mặt trăng bình thường.

Búi tóc vừa rồi bị xõa tung khi ở trên giường cũng bị nàng tháo xuống, búi thành búi tóc bách hợp nàng thường búi nhất và lấy một bộ diêu hình hoa hải đường cắm vào trong búi tóc.

Nhưng chờ sau khi nàng thay quần áo xong, Lâm Uyên vẫn chưa quay trở về.

Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc, rồi ngồi xuống trước bàn trang điểm muốn trang điểm lại phát hiện bàn trang điểm trong tẩm điện của Lâm Uyên rất sạch sẽ, ngay cả một cây trâm ngọc cũng không có.

Nàng thử mở ngăn kéo ra, lại phát hiện bên trong chỉ có một cây lược gỗ mun.

Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư hơi mở to ra, không khỏi nghĩ ——

Cái này cũng quá là đơn giản đi.

Nàng chỉ có thể nhìn ra bên ngoài và nhỏ giọng kêu: “Nguyệt Kiến.”

Nguyệt Kiến trả lời từ phía xa, từ ngoài điện nhanh chóng bước vào và cười hỏi với Lý Tiện Ngư: “Nương nương cần gì sao?”

Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc, cảm thấy nếu bây giờ đi đến Nội Vụ Phủ lấy mấy thứ đó chắc cũng không kịp, vì vậy nàng lui một bước rồi nói: “Nguyệt Kiến, ngươi đi đến Điện Phượng Tảo và mang đồ dùng trang điểm của ta lại đây đi.”

Nàng dặn dò nói: “Phải nhanh một chút.”

Nguyệt Kiến vội vàng trả lời một tiếng, nhanh chóng bước đi.

Khi quay trở về, phía sau Nguyệt Kiến đi theo vài tên cung nữ hầu hạ.

Các nàng đều dọn toàn bộ đồ trang điểm trên bàn trang điểm của Lý Tiện Ngư lại đây, sau đó giúp nàng lần lượt lấy ra và đặt trên bàn trang điểm.

Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư hơi cong lên, ra lệnh kêu các cung nữ còn lại lui xuống và để Nguyệt Kiến trang điểm giúp nàng.

Mày đẹp vẽ nhẹ, môi đỏ hơi tô một chút.

Thiếu nữ trong gương càng thêm xinh đẹp lộng lẫy, giống như cây bích đào xinh đẹp nở rộ vào mùa xuân.

Mặc dù là Nguyệt Kiến đã hầu hạ Lý Tiện Ngư rất lâu cũng nhịn không được nhẹ nhàng cảm thán, sau đó ân cần lấy ra nhiều loại phấn má có màu sắc khác nhau để Lý Tiện Ngư lựa chọn.

“Nương nương nhìn một cái, hôm nay người muốn dùng màu gì đây? Là màu đỏ hải đường hay là màu đỏ thạch lựu?”

Đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư gõ nhẹ một cái, rất nhanh ở trong các loại hộp phấn lựa chọn ra hộp phấn Lâm Uyên đưa cho nàng.

Nàng mím môi cười khẽ, giơ tay cầm hộp phấn đưa cho Nguyệt Kiến: “Hộp này là được rồi.”

Nhưng đầu ngón tay vừa giơ lên, hộp phấn bị một bàn tay to có khớp xương rõ ràng cầm lấy.

Lý Tiện Ngư xoay người lại từ trên bàn trang điểm.

Trông thấy Lâm Uyên trở về sau khi tắm rửa ở trong phòng tắm.

Mũ miện đế vương hắn đội trên đầu cũng đã gỡ xuống, triều phục màu đen cũng đổi lại thành bộ võ bào thường xuyên mặc khi còn ở Đại Nguyệt.

Mái tóc đen được cột một nửa, bên hông treo bội kiếm.

Ngoại trừ một gương mặt tuấn mỹ quá mức gây chú ý, hắn cũng giống như thiếu niên giang hồ bình thường đi lại trong giang hồ.

Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư cong lên, hơi mong đợi nói: “Lâm Uyên, bây giờ chúng ta đi ra cung sao?”

Lâm Uyên không có lập tức trả lời lại.

Hắn rũ ánh mắt xuống, dừng lại ở trên bàn trang điểm phía sau Lý Tiện Ngư.

Hắn chỉ đi tắm rửa có một canh giờ, trên bàn trang điểm sạch sẽ lại bị lấp đầy bởi những đồ vật trang điểm của Lý Tiện Ngư.

Chì vẽ lông mày, phấn má, son môi, trâm cài ——

Đủ loại đồ vật, đều là vừa nhỏ vừa tinh xảo.

Gia tăng thêm vài phần dịu dàng đặc biệt chỉ thiếu nữ mới có cho Điện Thừa Càn lạnh lẽo.

Ánh mắt của Lâm Uyên hơi ngừng lại.

Từ trước đến nay hắn không thích đồ vật đa dạng, luôn cảm thấy rất lộn xộn. ........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play