Mặt trời màu đỏ dần dần leo lên giữa bầu trời.

Lý Tiện Ngư thấy thời gian không còn sớm nên cũng đứng dậy tạm biệt hai vị Thái phi, rồi quay trở về Điện Phượng Tảo của nàng.

Đến khi trở về nàng tự đi bộ về.

Đến khi bởi vì đi bộ có hơi mệt mỏi nên Lý Tiện Ngư ngồi kiệu liễn quay trở về.

Đường xá xa xôi, kiệu liễn đi từ từ.

Khi Lý Tiện Ngư ngồi trong kiệu liễn chống cằm cảm thấy hơi buồn ngủ, màn kiệu buông xuống bị người vén lên, giọng nói trầm thấp như gió xuân của Lâm Uyên vang lên ở bên tai nàng.

Hắn gọi nhũ danh của nàng: "Chiêu Chiêu.”

Lý Tiện Ngư khẽ ngước lông mi lên.

Nhìn thấy Lâm Uyên còn chưa thay đổi triều phục trên người, mũ miện trên đầu cũng chưa gỡ xuống. Thân hình cao dài đứng trước người nàng, một tay vén mành kiệu của nàng lên.

Cảnh xuân bên ngoài màn kiệu bị hắn che hơn phân nửa, ánh nắng yếu ớt phác họa ra một lớp vàng kim ở trên sườn mặt của hắn, khiến gương mặt vốn dĩ lạnh lùng của hắn trở nên mềm mại.

Lý Tiện Ngư đặt quạt tròn trong tay lên trên đầu gối, nhoẻn miệng cười nói với hắn: "Lâm Uyên, chàng đã hạ triều rồi sao?”

Môi mỏng của Lâm Uyên khẽ cong lên, trầm thấp trả lời một tiếng.

Hắn giơ tay ra hiệu kêu cung nhân hạ kiệu xuống.

Kiệu liễn nhẹ nhàng đặt xuống dưới đất, không hề có một chút bụi nào.

Lý Tiện Ngư còn chưa đứng dậy, Lâm Uyên nâng bước bước vào trong kiệu.

Màn kiệu được thêu con chim màu vàng uốn cong rơi xuống từ trên đầu ngón tay của Lâm Uyên, ánh sáng trong kiệu cũng lập tức trở nên mông lung.

Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, kiệu liễn vốn dĩ rộng rãi lập tức trở nên chật chội làm ống tay áo của nàng đều chạm vào trên vách kiệu. Hắn lại lấy ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên và cúi đầu hôn nàng.

Hai má của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, đầu ngón tay nắm quạt tròn siết chặt lại.

Nàng hơi hơi ngước mặt lên, nhẹ nhàng đáp lại hắn.

Cảm nhận được rèm châu trên mũ miện của Lâm Uyên lướt qua sườn mặt của nàng, xúc cảm mát lạnh giống như nước chảy.

Mà môi mỏng của hắn nóng cháy, giống như muốn đốt cháy nàng vậy.

Giữa hô hấp của hai người quấn lấy nhau, hai má của Lý Tiện Ngư đỏ như ánh bình minh và hô hấp cũng dần dần trở nên hỗn loạn.

Lúc này Lâm Uyên mới buông tha nàng.

Gương mặt Lý Tiện Ngư ửng đỏ, nàng muốn đứng dậy nhưng lại bị Lâm Uyên nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng.

Hắn ôm nàng ngồi trên đầu gối của hắn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua cánh môi càng thêm tươi đẹp sau khi hôn của nàng, giọng nói hơi khàn khàn: “Khi thần đi thượng triều, công chúa đi nơi nào?”

Mày kiếm của hắn nhíu chặt lại: “Là trong cung của mẫu hậu sao?”

Lý Tiện Ngư ngước mắt lên nhìn hắn. Giống như từ trong đáy mắt của hắn nhìn thấy mấy chữ đề phòng Điện Tĩnh An. Giống như nơi đó là nơi ăn người gì đó, sau khi nàng tiến vào thì trở ra sẽ không hề giống nhau vậy.

Lý Tiện Ngư muốn mở miệng nhưng luôn cảm thấy trong kiệu nói mấy cái này thì không được tốt lắm, nên nhẹ nhàng chớp chớp mắt nhỏ giọng thương lượng bên tai hắn: "Chúng ta về Điện Phượng Tảo trước đi, ta lại nói cho chàng có được không?”

Mày kiếm của Lâm Uyên khẽ nhướng lên, nhưng cuối cùng không có từ chối.

Hắn nói: “Một lời đã định.”

Vừa mới nói xong, Lâm Uyên đặt nàng xuống từ trên đầu gối và để nàng ngồi ổn trên kiệu, sau đó mới đứng dậy một lần nữa và đi ra khỏi kiệu liễn.

Kiện liễn một lần nữa xuất phát.

Khi kiệu liễn được đặt xuống là đã tới trước của điện màu đỏ của Điện Phượng Tảo.

Lâm Uyên vẫn giúp nàng vén mành lên như cũ.

Lý Tiện Ngư mỉm cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt trên cánh tay của hắn và bước xuống kiệu liễn, đi theo hắn đi vào trong tẩm điện của Điện Phượng Tảo.

Phía bên kia tấm bình phong, Lâm Uyên nắm chặt bàn tay trắng nõn của nàng.

Hắn nghiêng mặt đi trước tấm bình phong san hô, mắt phượng nhìn nàng thật sâu giống như vẫn còn đang canh cánh trong lòng chuyện lúc nãy.

Lý Tiện Ngư cũng kể đúng sự thật chuyện hôm nay cho hắn nghe.

“Ta chỉ tùy ý đi dạo một chút ở trong cung, trên đường gặp được hai vị Thái phi nên ngồi một lát ở trong cung điện của hai người họ.”

Lâm Uyên rũ mi mắt xuống, thản nhiên trả lời một tiếng.

Hắn nói: “Thần không để ý đến việc công chúa đi đến cung điện của Thái phi. Nếu sau này công chúa vẫn muốn đi thì có thể dẫn theo cung nữ Thanh Tỏa ở trong cung của công chúa.”

Lý Tiện Ngư biết người hắn đang nói đến là ai.

Thanh Tỏa là thiếu nữ đã đến cứu nàng trong ngày xảy ra cung biến.

Nói là cung nữ nhưng thật ra là hộ vệ Lâm Uyên đưa cho nàng.

Lông mi của nàng khẽ chớp, nghe theo lời hắn và hỏi: “Mang theo Thanh Tỏa thì có thể đi sao?”

Lâm Uyên nhíu mày: “Nếu công chúa thật sự muốn đi.”

Lý Tiện Ngư lại hỏi: “Vậy ta mang theo Thanh Tỏa thì có thể đi đến Điện Tĩnh An của mẫu hậu sao?”

Ngón tay thon dài của Lâm Uyên nắm chặt bàn tay trắng nõn của nàng siết chặt lại, đáy mắt đen tối.

Lý Tiện Ngư cảm thấy đau đớn, nhẹ nhàng kêu đau một tiếng.



Lâm Uyên phục hồi tinh thần lại, hắn lập tức buông ngón tay thon dài ra và cúi người giúp

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play