33.
Một lần thủy triều zombie quy mô lớn không những không khiến căn cứ số một bị tiêu diệt, mà còn mang đến cho nó thời cơ phát triển cực nhanh. Mấy triệu tinh hạch zombie là tài sản to lớn biết nhường nào, có thể bồi dưỡng ra bao nhiêu cao thủ dị năng giả? Chỉ cần cái này thôi, rất nhiều người sống sót dù phải mạo hiểm cửu tử nhất sinh, cũng phải ngàn dặm xa xôi chạy tới căn cứ số một.
Trong thời gian rất ngắn, căn cứ số một vốn dân số thiếu hụt nghiêm trọng nháy mắt đầy ắp người, cho dù Khương Cảnh Bác muốn mang đội của y trở lại, nơi này cũng không còn đất đặt chân cho họ. Nhưng Khương Cảnh Bác từng là nhân vật số hai trong căn cứ, cũng chẳng phải người ngu, tự nhiên sẽ không tự tới tìm ngược, rất nhanh mang theo thuộc hạ rời đi, sau này không nghe thấy tin tức gì của họ nữa.
Trưa hôm nay, Tiêu Tuấn Lâm theo lệ tới thăm hỏi căn nhà của Lâm Đạm, không phát hiện chủ nhân đâu, lại thấy Niếp Đình đang trồng trọt làm cỏ trong vường, Lạc Ngọc Hành ngồi ở phòng khách, tay cầm giấy bút, một bên nói chuyện với mấy người sống sót, một bên ghi chép cái gì.
"Mọi người ở đâu? Tên bệnh nhân là gì? Là nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi? Triệu chứng thế nào? Ừ, tôi biết, được, bác sĩ Lâm trở lại tôi sẽ nói cho cô ấy. Không, không cần đưa tới, nếu bệnh nhân bệnh quá nghiêm trọng, không thể động vào, Lâm Đạm sẽ tự tới cửa khám. Đúng, mọi người không hiểu y, tùy tiện động vào anh ta sẽ nguy hiểm. Tốt, không cần cảm ơn, tiền thù lao một trăm viên tinh hạch sơ cấp. Aiz, khách khí, khách khí quá, đây là giá cả của Lâm Đạm, tôi không thể tùy tiện thay cô ấy nhận đồ này nọ, mọi người cứ cầm về đi. Tôi nói thật, cô ấy không coi trọng những vật ngoài thân này đâu, bây giờ là tận thế rồi, thiếu bác sĩ thiếu thuốc, mọi người cũng không dễ dàng, cứu thêm một người là một người, ai bảo cô ấy thiện lương. Lấy đi lấy đi, chúng tôi không nhận!"
Hai bên vừa nói liền nổi lên tranh chấp, một bên nhất định phải tặng, một bên nhất định không thu, lôi lôi kéo kéo tí nữa thì đánh nhau. Cuối cùng, mấy người tới cầu y ném đùng đồ xuống đất rồi thật nhanh chạy xa, lưu lại Lạc Ngọc Hành dở khóc dở cười đứng tại chỗ.
"Anh Lạc? Có phải lại có người ném đồ xuống chạy không?" Một thanh niên mập mạp ôm một bó dược liệu phơi khô lớn đi tới. Hắn là hàng xóm của Lâm Đạm, mỗi ngày sẽ rút thời gian ra giúp Lâm Đạm làm việc. Mặc dù đây là công việc không có lương, vẫn chọc cho biết bao người gato. Bọn họ muốn nịnh hót Lâm Đạm mà không được đây, ai như đám gần quan được ban lộc này, ngày ngày giở đủ mọi thứ trò lấy lòng Lâm Đạm chứ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT