Từ khi tiệm ăn Kiều Viên có đầu bếp mới tới, quán cơm Nghiêm gia làm ăn ngày sau không bằng ngày trước. Tuy có Nghiêm Lãng Tình chế tạo món ăn mới, nhưng không địch lại tay nghề của vị đầu bếp kia. Bọn họ bên này mới ra một món mới, chưa kịp đánh ra tiếng tăm gì, bên kia cũng ra một món mới khác, nguyên liệu nấu ăn không sai biệt lắm, thủ pháp lại cực kỳ cao tay, rất nhanh lấn át ngọn gió bên họ.
Lâm lão Nhị những ngày qua gấp như con kiến bò trên chảo nóng, lửa sém lông mày. Từ khi Nghiêm Lãng Tình vào cung làm ngự trù, người nhà họ Nghiêm liền hất mặt vênh váo, lợi dụng các loại thủ đoạn cướp đi ba thành cổ phần trong tay Lâm lão Nhị. Hiện nay ông ta chỉ có hai thành cổ phần, còn phải đảm nhiệm chức vụ chưởng quầy và mua sắm, chuyện vặt từ trên xuống dưới đều cần ông ta sắp xếp, mệt như chó, bạc nhận được còn không xứng với một phần ông ta bỏ ra.
Ông ta còn phải nuôi sống một đại gia đình, bởi vì lúc trước Lâm Bảo Điều chiều thành thói, người nhà cái gì cũng muốn tốt nhất, muốn ở nhà sang trọng, muốn ăn sơn hào hải vị, muốn mặc lăng la tơ lụa (1), tiêu xài một tháng đủ để một nhà giàu bình thường sống một năm. Khi đó ông ta dầu gì cũng là ông chủ quán cơm Nghiêm gia, tất cả lợi nhuận đều thuộc về ông ta, Lâm Bảo Điền căn bản không hỏi tới, thỉnh thoảng còn tiếp tế một hai, cuộc sống quá mức dễ chịu. Nhưng hôm nay thì sao? Ông ta dùng tiền lương chưởng quầy nuôi sống đám người nhà giống quý tộc, sống thế quái nào được?
Mười năm qua số tích cóp của ông ta đã sớm xài hết, không thể không dựa vào thế chấp cầm đồ qua ngày. Nếu quán cơm Nghiêm gia làm ăn phát đạt, ông ta sẽ có tiền dư, nếu quán cơm Nghiêm gia làm ăn ảm đạm, ông ta cũng sống cuộc sống khổ cực, cho nên tiệm ăn Kiều Viên quật khởi, ông ta gấp hơn ai hết. Thỉnh thoảng nhớ tới chuyện cũ của mình, ông ta lại hối hận vô cùng, nhưng hối hận có ích lợi gì? Mời sói vào nhà, còn đuổi ra được chắc?
Mắt thấy hôm nay có thể lại là một ngày ngoài cửa vắng tới nỗi giăng lưới bắt chim cũng được, Lâm lão Nhị xanh mặt nói: "Ngươi đi tiệm ăn Kiều Viên nhìn một chút, bọn họ bên kia có phải lại đẩy ra một món mới đánh lôi đài với chúng ta không."
Tiểu nhị trả lời một tiếng rồi vội vội vàng vàng chạy đi, lát sau quay về, giọng mang ngạc nhiên: "Quả thật có món ăn mới, tên là thần tiên vô cốt ngư, con cá ngay ngắn gọn gàng không có tí xương nào, dùng nước sốt trăng trắng thơm nồng để hầm, sền sệt, khẩu vị vừa tươi vừa ngọt, vào miệng là tan. Ta nhìn thấy lão phu nhân phủ Vĩnh Định Hầu mang trưởng tôn (cháu trai trưởng) nhà bà đến ăn, trưởng tôn công tử cho tới giờ không thích ăn cá vì ngại xương, hôm nay ăn ngon muốn khóc, la hét muốn ăn tăng hai. Việc buôn bán của tiệm phải nói muốn bốc lửa, thực khách bên trong không muốn đi ra, thực khách bên ngoài xếp hàng dài dằng dặc, lão chưởng quầy nhà họ để tiểu nhị chuẩn bị rất nhiều băng ghế dài cho khách nghỉ ngơi, còn mời người kể chuyện trên phố tới kể chuyện, bên trong ăn, bên ngoài cười, náo nhiệt vô cùng. Ta thật vất vả mới chen vào được, còn rớt một chiếc giày."
Nói tới đây, tiểu nhị giơ chân lên để Lâm lão Nhị nhìn thấy bàn chân trái để trần của mình, chần chờ nói: "Chưởng quầy, ngài sẽ đền bù ta một đôi giày mới chứ?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play