Cố nhân gặp lại tất nhiên vô cùng vui vẻ, Vương đại nương kéo tay Lâm Đạm nói một lúc lâu. Lâm Đạm về tới đây như về tới nhà vậy, buộc khăn che đầu, xắn ống tay áo, làm việc vô cùng tự nhiên. Nam tử khôi ngô gánh hai thùng nước trở về chỉ thấy cô ngồi ở sau bếp nấu sữa đậu nành, Vương đại nương đang thêm củi vào bếp, trong miệng lải nhải kể lại chuyện xảy ra mấy năm nay, "Đúng là dạy học trò sư phụ chết đói, nếu ta sớm biết hai người họ không có lương tâm đến thế, tuyệt không truyền tay nghệ cho họ làm gì."
"Cũng không phải tất cả đều vậy, không phải có câu thế này ạ? "Sư phụ dạy hay, học trò tới dưỡng lão", tay nghề làm đậu hủ của cháu do đại nương dạy, hôm nay cháu đến dưỡng lão cho ngài." Lâm Đạm khẽ cười nói.
Vương đại nương vội vàng khoát tay: "Đừng nói thế, ta chỉ dạy cháu ba tháng, cháu ngày nào cũng làm việc cho ta. Cứ sống như vậy, coi như ta chiếm tiện nghi, sao có thể để cháu tới dưỡng lão được! Ta còn sống với con út, không nên làm phiền cháu mới phải!" Vừa nói hốc mắt liền đỏ. Con trai cả ruột thịt mặc kệ bà, ngược lại tiểu cô nương chỉ học của bà một món ăn lại đối xử với bà như người thân, chuyện này bảo sao bà chịu nổi!
Con út mắt đỏ đi tới, nói giọng khàn khàn: "Lâm tỷ tỷ, đa tạ hảo ý của tỷ, trước đó ta có đến làm con ở ở nhà Chu viên ngoại, ngày ngày cho gia súc ăn, có thể nuôi mẹ ta, cũng không khổ cực, tỷ cứ yên tâm."
Lâm Đạm khoát tay nói: "Cháu nói dưỡng không phải kiểu dưỡng đó, hai người hiểu lầm rồi. Đại nương, năm đó ngài dạy cháu một món ăn, hôm nay cháu dạy ngài ba món, học được có thể mời chào thực khách, mang cuộc sống ấm no đầy đủ trước kia trở lại, ngài nói xem có tốt không?" Cô vừa nói vừa bỏ sữa đậu nành dùng vải thưa lọc đi lọc lại vào nồi lớn.
Nam tử khôi ngô không ngồi một lời, nhưng đã sớm nhận việc lọc sữa đậu nành, ánh mắt chốc lát không rời nhìn Lâm Đạm trò chuyện.
Lâm Đạm đem rau thơm, hành lá, cải bẹ kết hợp với rau cải cắt hạt lựu, lại cho hạt mè, đậu phộng dùng dầu xào thơm vào bát, đặt một bên đợi dùng, từ từ nói: "Ngài suốt một năm chỉ bán một món, khách ăn lâu sẽ không thấy mới mẻ nữa, sinh ý tự nhiên vắng vẻ. Tay nghề làm đậu hủ của ngài tốt vô cùng, sao không làm thêm mấy món đậu hủ nữa? Món ăn bây giờ cháu định dạy là cháu học được ở huyện Phú Thuận, gọi là tào phớ, là bán thành phẩm của đậu hủ, mùi vị không hề kém hơn đậu hủ chút nào, có hai loại vị mặn và ngọt. Tiệm này của ngài sát quan đạo, khách trời nam biển bắc đều có, khách từ bắc tới ngài mời họ ăn mặn, khách từ nam ra ngài mời họ ăn ngọt, ba quý xuân thu đông ăn nóng, mùa hè để trong nước giếng trong ướp lạnh. Đậu hủ vốn không có vị gì, có vị hoàn toàn nhờ nước tương, tương cũng có nhiều loại phong phú, tương mặn có vị tê cay, vị thơm cay, vị chua cay vân vân, tương ngọt có vị đường mía, vị đường đỏ, vị lúa mạch vân vân. Một bát đậu hủ phối hợp với hai muỗng tương, chỉ có một món, ngài có thể làm ra trăm ngàn loại vị khác nhau, thỏa mãn bất kỳ nhu cầu nào của khách, tốt hơn nhiều so với chỉ bán đậu hủ viên chứ ạ? Huống chi tào phớ làm đơn giản hơn hẳn, bán xong không cần đến ba khắc là có thể làm một thùng lớn nữa, vừa bán vừa làm, khách đến lúc nào cũng có món ăn tươi mới, há lại không thích?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT