Nghe nói Thái lão thái quân đã chết, Diêu Bích Thuỷ sợ tới mức nhảy dựng lên, trong khi Lâm Đạm vẫn bình tĩnh uống trà, dường như đã đoán trước được tình huống bây giờ.
“Đi mở rộng cửa lớn đi, kẻo lát nữa lại bị người ta đá hỏng.” Nàng nhỏ giọng nói.
“Tại sao lại bị người khác đá hỏng?” Diêu Bích Thuỷ ngoan ngoãn đi mở cửa, nhưng vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Hôm nay sẽ có khách không mời mà đến.” Lâm Đạm vừa dứt lời thì đã thấy một đám nha dịch mang theo rất nhiều xích sắt và cùm gỗ xông vào Huyền Thanh Quan, không ngừng đập phá đồ đạc, giống như đang muốn san bằng chỗ này vậy.
“Ngươi chính là đạo chủ của Huyền Thanh Quan này?” Nha dịch đi đầu chỉ vào Lâm Đạm quát lớn: “Đến, trói nàng ta lại cho ta?”
“Quan gia, xin hỏi chúng ta đã làm sai chuyện gì? Ngài muốn bắt người cũng phải cho chúng ta một lý do chính đáng chứ! Chúng ta đều là lương dân, chưa từng làm chuyện xấu, xin quan gia minh giám! Miêu Miêu, đến đây với tiểu di nào!” Diêu Bích Thuỷ vừa trấn an Hứa Miêu Miêu vừa hỏi nguyên nhân.
“Thái lão thái quân đã bị các ngươi nguyền rủa đến chết, các ngươi vẫn tự xưng là lương dân sao? Vì muốn thể hiện pháp luật mình cao thâm, chuyện điên rồ gì các ngươi cũng có thể làm được! Đừng đứng đây nói nhảm với ta nữa, lát vào ngục mà nói công đạo với Quốc Công gia đi! Người đâu, trói nàng ta lại! Dẫn hai người này đi cùng luôn!”Tên nha dịch đi đầu thấy Lâm Đạm vẫn còn đang ngồi trên đệm tụng kinh, thậm chí còn không mảy may nhíu mày lấy một cái, càng đừng nói tới lộ vẻ sợ hãi thì trong lòng cảm thấy khó chịu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT