Huyền Thanh Quan vốn đã vô cùng đổ nát, lại bị chùa Hàm Quang chói lọi, trang nghiêm lấy làm nền nên nhìn qua càng tồi tàn. Trong đạo quán có ba vị đạo sĩ tu tại gia, đều là nam đạo sĩ, ngày thường uống rượu ăn thịt, không kiêng kỵ bất cứ thứ gì cả, thấy Lâm Đạm dẫn theo một nữ tử có dung mạo xinh đẹp và một đứa nhỏ trắng trèo đáng yêu đến tá túc, không chút do dự lập tức vui vẻ đồng ý.
Diêu Bích Thủy nhận rạ ánh mắt của tên đạo sĩ lớn tuổi nhất kia cực kỳ dâm tà, lo lắng lén lút kéo kéo ống tay áo Lâm Đạm. Lâm Đạm trấn an liếc mắt nhìn nàng một cái, ý bảo nàng đừng hoảng loạn, sau khi đi theo tên đạo sĩ kia đi vào một tiểu viện trên dưới lọt gió, nàng lễ phép hỏi: “Đạo trưởng, đây là chỗ tạm cư của chúng ta sao?”
“Đúng vậy.” Tên đạo sĩ hơn bốn mươi tuổi, râu tóc bay bay bất đắc dĩ nói: “Vị tín nữ này, người cũng thấy đó, hiện giờ đạo quán này đã bị chùa Hàm Quang ở đối diện cướp đoạt đi rất nhiều khách hành hương, thu không đủ chi, đạo quán vốn đĩ ba năm tu sửa một lần giờ đã hơn ba mươi năm chưa tu sửa, chỉ có thể dọn ra một cái sân như vậy cho các vị ở tạm thôi, xin các vị đừng trách. Nếu thiếu đệm chăn, buổi tối các vị tín nữ đây có thể đến tiền điện tìm bổn đạo để lấy, ha ha ha...”
Lúc nói ra câu cuối cùng kia, ánh mắt tên đạo sĩ lại tìm tòi đánh giá trên người Lâm Đạm và Diệu Bích Thuỷ một phen, trong tiếng cười cũng lộ ra một cảm giác kỳ lạ. Diêu Bích Thuỷ tức giận đến mặt mày đỏ bừng, ngay cả Hứa Miêu Miêu ngây thơ hồn nhiên cũng cảm nhận được điều gì đó, lập tức trốn sau lưng di nương.
Chỉ có Lâm Đạm vẫn tỏ ra thoải mái bình tĩnh như trước, nàng cúi người nhặt một tấm gạch trên mặt đất lên, dùng tay không bẻ nó thành hai nửa, tuỷ tiện ném sang một bên, sau đó lại dùng chân dẫm nát một tấm khác, gật đầu nói: “Sân viện này đúng là đổ nát, nhưng cũng có thể ở được, vẫn phải cảm ơn đạo trưởng đã thu nhận và giúp đỡ. ồ, có phải cái cửa này đã hỏng rồi đúng không?”
Nàng đưa hai tay đỡ lấy ván cửa, nhẹ nhàng nâng lên rồi gỡ nó ra, dùng hai đầu ngón tay nắn chiếc bản lề bằng đồng đã biến dạng trở lại với hình dáng ban đầu của nó, sau đó lắp ván cửa lên, đẩy đẩy vài cái. Cánh cửa vốn đã lung lay sắp đổ chẳng mấy chốc đã được Lâm Đạm sửa chữa lại chỉ với một vài động tác cơ bản, nhưng điều đó không phải là trọng điểm, mà trọng điểm chính là nàng có thể dùng tay không bẻ gạch, cũng có thể dễ như trở bàn tay làm đồng sắt biến dạng, đây là thứ sức mạnh kỳ lạ gì vậy? Nếu như một người sống lọt vào tay nàng, chỉ sợ ngay cả xương cốt cũng sẽ bị nàng ta bẻ nát.
Lúc này đạo sĩ mới hiểu rõ tại sao ba nữ nhân yếu ớt như nàng lại dám đến đạo quán tìm nơi ngủ trọ, hoá ra không phải là vì tin tượng đạo hạnh của những người xuất gia như bọn họ mà là có năng lực tự bảo vệ bản thân! Trong khoảnh khắc ấy, tất cả tà niệm trong đầu tên đạo sĩ lập tức biến mất, hắn mỉm cười cúi người xuống: “Vị tín nữ này, bây giờ ta sẽ đưa đệm chăn của các ngươi đến đây, xin hãy chờ một chút.” Nói xong lập tức xoay người, nhanh chóng chạy trốn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play