Sắp đến giờ Thân, mặc dù Hứa Tổ Quang rất muốn lấy được tờ hôn thư trong tay Diêu Bích Thuỷ, nhưng cũng không có thời gian nghiêm hình bức cung, càng không dám hạ thủ giết người, nếu không Lâm Đạm chắc chắn sẽ tố cáo hắn bỏ vợ cưới người khác, giết người diệt khẩu, tội danh này còn nặng hơn cả kiếp trước.
Thấy hắn mang theo Hứa Miêu Miêu và Diêu Bích Thuỷ cùng rời đi, Vạn Tú Nhi vội vàng phái người đi dò hỏi nhưng không nhận được câu trả lời nên cũng mặc kệ hắn. Tất cả mọi người đều trọng sinh lại một lần, có vẻ như chỉ có nàng ta vẫn là dáng vẻ như cũ.
Sau khi lên xe ngựa, Hứa Tổ Quang tức giận hỏi: “Tiện nhân kia đang ở đâu?”
“Hồi bẩm lão gia, bây giờ nàng ta đang đứng trước trống Đăng Văn, trước Khuyết môn đều là quan lớn quý tộc qua lại, bọn nô tài không dám động thủ. Thình thoảng bên trong nha môn còn phái người chạy ra hỏi nàng có oan tình gì không, nàng ta chỉ lắc đầu không nói, có lẽ là đang chờ ngài. Nô tài cũng đã phái người đến bắt cóc nàng mấy đợt nhưng mỗi khi có người lạ đến gần nàng trong phạm vi ba mét, nàng ta sẽ duỗi tay cầm lấy dùi trống, nô tài thực sự không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lão gia, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Quản gia không ngừng hít vào từng hơi lạnh, một người lớn như thế, lại sừng sững cầm dùi đứng trước trống Đăng Văn, ai dám manh động chạm đến nàng ta? Nếu nàng ta sốt ruột không thể chờ được nữa, cầm lấy dùi trống gõ một tiếng thì tất cả người trên dưới Hứa gia đều sẽ xong đời.
Chỉ trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi, Hứa Tổ Quang đã hoảng hốt nóng náy đến mức mồm miệng nổi đầy vết bỏng rộp, sau khi đuổi quản gia đi, nhìn về phía Hứa Vi Bạch đang ủ rũ cụp đuôi và Hứa Ngọc Linh đang tức giận, trong lòng không khỏi bốc hỏa, lập tức trách mắng: “Một đám vô dụng, kiếp trước cũng đã nhẫn nhịn mấy chục năm rồi mà tại sao lại không thể nhịn nổi một khắc cuối cùng? Nàng ta đã là người sắp chết, các người chạy đến trước giường nàng ta giả vờ làm một đứa con ngoan hiếu thuận thì mất gì đâu? Giờ thì hay rồi, nàng ta ôm theo hận thù trọng sinh một lần nữa, người thân không nhận, lần này chắc chắn sẽ khiến cả nhà chúng ta chết không có chỗ chôn thân!”
Hứa Vi Bạch và Hứa Ngọc Linh đều đang hối hận đến xanh ruột, dĩ nhiên không dám phản bác lại một lời. Nếu không phải bọn họ vì nhất thời muốn sảng khoái mà đi đến trước giường bệnh phát tiết nỗi oán giận trong lòng thì sao ngay cả hai người Lâm Đạm cũng không nhận? Quả nhiên ông trời vẫn đứng về phía nàng ta; nàng ta vốn dĩ đã hành động cực đoan, lần này e là càng khó đối phó hơn đúng không?
Đám người chìm đắm trong tâm trạng lo lắng dằn vặt đi đến trước trống Đăng Văn, hận không thể quỳ xuống trước mặt Lâm Đạm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT