Ngày hôm qua, cơm của Lâm Đạm đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng học sinh trung học của trấn Đào Hoa, ai ăn rồi cũng nghiện, người chưa ăn rất muốn ăn thử xem sao, tất nhiên việc buôn bán còn tốt hơn hôm qua. Mới mười phút mà Lâm Đạm đã bán xong hết, còn cố tình giữ lại mười cân bán cho nhân viên tổ chương trình. Bọn họ cũng là người, không thể làm việc suốt ngày được, nếu không sớm hay muộn gì cũng sẽ suy sụp, vì thế đạo diễn chừa ra một tiếng để cho mọi người ăn sáng, tiện thể nghỉ ngơi một chút.
Tất cả máy quay đều được tắt, Lâm Đạm cầm một vắt cơm ngồi sụp xuống ven đường ăn, ba thiếu niên cao lớn vây quanh cô, thấp giọng hỏi: “Giờ có thể nói cho bọn anh biết em đang làm cái quỷ gì không?”
“Có thể nói cho bọn anh biết, nhưng bọn anh đừng nói ra ngoài.” Lâm Đạm dặn dò. Tất nhiên, dù có đồn ra ngoài cũng không có chứng cứ, không ảnh hưởng gì đến cô.
“Bọn anh thề!” Ba người đồng loạt giơ ba ngón tay lên.
Lâm Đạm kể lại chuyện đêm qua và sáng nay, giọng điệu hết sức bình tĩnh: “... Ông em không đi được, nếu em không có ở nhà, bọn họ chạy tới hại ông ấy thì biết làm thế nào, cho nên em phải nghĩ cách giải quyết Nhậm Tra dứt điểm nhưng không thể giết hắn ta thật được, cũng không thể để gã biết em sẽ không giết hắn ta, không thì hắn nhất định sẽ bám lấy em không buông. Chuyện hôm nay đã giải quyết xong, hắn ta sẽ không dám xuất hiện trước mặt em nữa.
Pháp luật trị không được hắn ta thì em trị.”
Ba người Khang Thiếu Kiệt nghe thấy đều sửng sốt, phải mất một lúc lâu vẫn khó mà bình tĩnh lại được. Có đánh chết bọn họ cũng không ngờ cô nhóc này có thể im hơi lặng tiếng làm ra chuyện lớn như thế, Nhậm Tra kia quanh quần trên bờ vực sống chết mấy lần, hết đập đầu đến chôn sống, cho dù có mượn gan trời thì lúc này cũng sợ đến mất mật.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play