Phòng của nhà họ Lâm đã rất cũ, từ sân đến nhà chính có một cầu thang năm sáu bậc, lên cầu thang còn có một bậc cửa cao. Lâm Đạm đẩy Lâm Xuyên Trụ ra rất dễ nhưng dù sức cô rất lớn cũng phải tốn rất nhiều thời gian.
Nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của cháu gái, Lâm Xuyên Trụ đau lòng nói: “Sau này chúng ta ăn cơm trong phòng đi, đưa đi đưa lại rất phiền toái.”
“Nửa tháng chưa quét phòng rồi, đâu đâu cũng có bụi, lúc nấu lẩu hơi nóng bốc lên, toàn bay vào bát chúng ta, cứ ở bên ngoài ăn sạch hơn huống hồ ông cũng không thể ở trong nhà cả ngày không ra ngoài được, cháu mua xe lăn cho
ông để ra ngoài đi dạo lúc rảnh rỗi, không thì ông sẽ ngột ngạt lắm.” Lâm Đạm không để bụng nói: “ngày mai cháu tìm bác Phương mua hai bao xi măng và cát, làm cầu thang và bậc cửa thành sườn dốc để cho ông tiện ra vào.”
Nghe xong Lâm Xuyên Trụ lại thở dài, áy náy nói: “Đạm à, ông hồ đồ, liên lụy đến cháu rồi. Ban đầu ông cho rằng tìm một người bà cho cháu, như vậy lúc ông xuống đất cháu ở nhà vẫn có thể có cơm nóng hồi để ăn, cũng có người giúp cháu làm việc nhà vậy là cháu có thể thoải mái hơn, không ngờ Tiêu Hiểu Nga lại chẳng ra gì như thế."
Lâm Đạm lắc đầu không nói gì. bật tivi lên, nhét điều khiển từ xa vào tay Lâm Xuyên Trụ rồi đi ra ngoài. Cô vẫn còn một chậu quần áo to, vỏ chăn chưa giặt, giặt xong còn phải dọn dẹp phòng, không bận đến tám chín giờ tối chắc chắn chưa thể ngủ được.
Chu Thúy Thúy quế bò trên bàn làm bài tập hè, thường nghe thấy tiếng đập quần áo từ nhà bên, ba thiếu niên ở trong phòng thỉnh thoảng sẽ cười ha ha một trận, còn hô to "cướp địa chủ, bom, vương tạc”, càng khiến cô ta phiền lòng, 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play