Dư Huyễn Tình mở bản đồ biển để xem trước phương hướng của bọn họ dọc theo đường đi. Tốc độ của Mặc Cửu quá nhanh, hơn nữa cách nơi ở tập trung của rái cá cũng không xa lắm, hơn nửa ngày là đến nơi. 

Bởi vì lúc ra ngoài đã tương đối muộn cộng thêm đây lại là ý muốn nhất thời, đến nơi thì trời sắp tối, bóng trăng treo trên mấy tầng mây đặc biệt rõ ràng. Có một ít rong biển nằm rải rác trên mặt biển, có thể nhìn thấy mặt nước phản chiếu trong ánh hoàng hôn của buổi chiều tà. Thế nhưng trên mặt biển nào có bóng dáng của rái cá biển, dù chỉ là một con.
Lúc đầu Dư Huyễn Tình còn tưởng rằng mình đi nhầm chỗ, nhưng cô nhìn bản đồ hồi lâu, cố gắng nhớ lại hai ngày ngắn ngủi trước đó trong cuộc đời mình, khẳng định đúng là nơi này không lệch đi đâu được. Song, không biết toàn bộ rái cá biển đã rời đi lúc nào.
Dư Huyễn Tình không có ký ức ban đầu của cơ thể này, cũng không biết tập tính của rái cá biển ở đây. Trừ nơi này ra bọn họ còn có thể đi đâu khác? Tại sao họ phải rời đi, đã có chuyện gì xảy ra sao? Mẹ cô có còn sống hay không?
Cô nhảy xuống khỏi người Mặc Cửu, bơi trong khu vực rong biển một lúc, lại lặn xuống nước. Rong biển dưới nước ít hơn rất nhiều so với lúc cô chạy trốn trước đó, cô lặn một hơi thẳng xuống đáy biển, phát hiện một ít sò và nhím biển nằm rải rác nhưng số lượng cũng không nhiều lắm.
Thức ăn ở đây rất ít, nếu chỉ có một con rái cá biển như cô sinh sống thì được, còn nuôi cả đàn là tuyệt đối không thể nào. Dư Huyễn Tình mơ hồ hiểu ra tại sao đàn rái cá biển lại rời đi. Nơi này đã không còn là nơi thích hợp để sinh sống, và việc rời đi có thể chỉ là một cuộc di cư tự nhiên mà thôi. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play