Tầng tầng lớp lớp sóng biển khổng lồ cuộn trào càng lúc càng cao, giây tiếp theo lại mạnh mẽ rơi xuống phát ra tiếng vang thật lớn. Trên mặt biển xanh thẫm là một con rái cá biển lớn khoác trên mình bộ lông đen tuyền không ngừng quay cuồng trên mặt nước. Hàm răng khủng của nó cắn chặt cái mũi của con rái cá khác, còn móng vuốt phủ đầy lông của nó thì chộp lấy thân thể con rái cá đó và hung hăng đè thẳng xuống nước. Dù cho con rái cá kia vùng vẫy như thế nào, nó cũng vẫn bị quật ngã hết lần này đến lần khác.
Bộ lông màu đen của hai con vật ở trong sóng biển không ngừng tản ra rồi tụ lại, tiếng kêu đau đớn chói tai truyền ra xung quanh, ngay cả sóng biển đang đánh ầm ầm cũng không thể che lấp. Chóp mũi của con rái cá đã bị cắn nát, hình như còn bị xé toạc một mảng thịt nữa, máu tươi tràn lan trên mặt nước tạo thành bọt trắng, nhanh chóng hoà vào trong nước và biến mất không thấy tăm hơi, ngay cả mùi tanh cũng chẳng toả đi quá xa. Con rái cá biển bị công kích có hơi giãy dụa dần dần bất động, nước biển ập xuống khiến nó gần như không thể thở nổi, nhưng sức lực giam cầm trên người vẫn mạnh mẽ đè xuống mà không hề biến mất. Khi nổi lên mặt nước một lần nữa, tầm mắt của nó xoay chuyển đối diện với rái cá con đang trốn ở một bên.
Dư Huyễn Tình ngây người nhìn cảnh tượng này mà không nói nên lời. Cô vừa xuyên qua không lâu, chỉ mới chấp nhận được sự thật là mình biến thành rái cá thôi mà đã nhìn thấy một màn vừa đau lòng vừa tàn nhẫn rồi.
- Này! - Cô lên tiếng nhưng chỉ phát ra tiếng kêu với giọng điệu khác lạ.
Dư Huyễn Tình vẫy đuôi một cách vụng về và cố gắng tiến lên phía trước, tuy nhiên lại đối mặt với một làn sóng lớn, trong nháy mắt nó đẩy cô về phía sau 2m. Dư Huyễn Tình không biết nhiều về loài động vật rái cá biển này, cô chỉ xem được một vài đoạn video ngắn trên mạng, những con rái cá biển trong video đều rất đáng yêu, nằm trên mặt nước dùng đôi tay ngắn đầy lông chà xát mặt mình, tay trong tay ngủ cùng bạn đời, hầu như có thể khiến người ta cảm thấy dễ thương chết đi được, nhiều hơn nữa thì cô không biết. Lúc này nhìn thấy hai con rái cá giống như rơi vào điên cuồng, lông trên người cô đều dựng đứng. Con rái cá bị đè chính là con mẹ của thân xác này, hai ngày đầu mới xuyên qua cô vẫn được con rái cá này chăm sóc và cho ăn, nhưng đột nhiên hôm nay cô lại bị nó nhẫn tâm đẩy ra xa, không bao lâu sau thì xảy ra cảnh này. Dư Huyễn Tình rất lo lắng, nhưng ngọn sóng càng lúc càng đẩy cô ra xa, cô ra sức bơi về phía trước một hồi, không chỉ không thể tiến lên mà ngược lại còn cách hai con rái cá kia ngày càng xa.
Rong biển trôi nổi trên mặt nước dần dần rậm rạp hơn, xòe ra từng đám như tảo bẹ. Dư Huyễn Tình phát hiện xung quanh có rất nhiều rái cá, không biết từ khi nào cô đã bị sóng biển đẩy trở về môi trường sống của đàn rái cá. Đây là một khu vực rong biển giàu thức ăn, nó khá rộng và có hơn chục con rái cá sống ở đây.
Lúc này ở cách cô không xa, có mấy con rái cá với hình thể to khỏe và cái cổ hơi mập đang vây quanh một con rái cá nhỏ hơn một chút. Con rái cá bị vây quanh hình như là một con cái, từ cổ trở lên có lông màu trắng với chóp mũi đỏ bừng. Bị nhiều rái cá vây quanh như vậy mà con rái cá cái này không hề sợ hãi, ngược lại nó còn duỗi móng vuốt đụng vào một con đực nào đó đang tiến lại gần, nom có vẻ là chúng vừa mắt nhau nên rất nhanh đã kết bạn và cùng bơi ra. Những con đực còn lại bất thình lình bị mất mục tiêu thì ở tại chỗ hét lên một hồi, giống như chúng đang tức giận và không ngừng lăn lộn, khuấy động lên một mảng bọt nước trắng xoá. Nhìn những chỗ khác thì cảnh tương tự thế này cũng đang xảy ra. Đột nhiên Dư Huyễn Tình có hơi hiểu ra tình huống hiện tại là như thế nào: hình như là đã đến mùa sinh sản nên đám rái cá này đang tìm bạn tình, thế thì hai con vừa rồi không phải đang đánh nhau mà là đang giao phối.
Trong lúc cô đang suy nghĩ lông tơ trên người bỗng nhiên dựng đứng, một cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ bất chợt dâng lên. Quay đầu nhìn lại thì thấy bốn con rái cá vừa rồi còn tức giận quằn quại đang mở to đôi mắt nhìn cô giống như như sói đói nhìn thấy con mồi, nhanh chóng lao đến bao vây cô. Không chỉ có lông trên người Dư Huyễn Tình dựng đứng mà ngay cả người cô cũng vì sợ hãi mà cứng ngắc thành một đường thẳng.
Điều này có nghĩa là “kết” cô rồi hả? Trong đầu lập tức dấy lên một hồi cảnh báo kịch liệt. Nhớ tới cảnh tượng dữ dội mà mình nhìn thấy trước đó, Dư Huyễn Tình vội vàng xoay người, liều mạng chạy trốn về phương hướng duy nhất không có rái cá xuất hiện. Chuyện gì đã xảy ra với những con đực này vậy? Cô vẫn còn là một con non mà! Ngay cả con non mà những con thú này cũng không buông tha ư? Cơ thể này vừa mới rời khỏi mẹ, còn chưa hoàn toàn trưởng thành.
Bất chấp lời chửi bới, tốc độ của mấy con rái cá đực phía sau càng lúc càng nhanh, khoảng cách giữa cô và chúng cũng càng gần. Dư Huyễn Tình liều mạng bơi về phía trước, cô lặn xuống nước, hai chân sau không ngừng đong đưa, thân thể tiến về phía trước như một con cá. Thế giới dưới nước rất kỳ diệu, ở trên mặt biển nhìn rong biển không có gì bắt mắt, nhưng ở dưới nước lại giống như cây cối sinh trưởng um tùm xum xuê, vô số gốc tảo bẹ tạo thành rừng rậm ngăn cách tầm mắt. Dư Huyễn Tình cũng không biết mình có đi sai hướng hay không. Tiếng sóng vỗ ào ào gần như che lấp hết phần lớn âm thanh, nhưng cô vẫn nghe được chính xác chuyển động trên mặt nước của mấy con rái cá đuổi theo phía sau mình. Bốn con rái cá bây giờ chỉ còn lại ba con và có vẻ như có một con đã từ bỏ.
Dư Huyễn Tình vung vẫy hai chân sau một cách điên cuồng để tốc độ của mình nhanh hơn, không biết từ lúc nào cô đã hoàn toàn nắm vững kỹ năng bơi lội của rái cá, đồng thời cũng từ từ rời khỏi khu rong biển. Nhiệt độ nước phía trước hình như lạnh hơn một chút, cô nhịn không được rụt móng vuốt lại. Rái cá thường sống ở vùng biển lạnh lẽo, bộ lông của chúng đã phát triển cực kỳ dày nhằm thích nghi với giá rét, gần như có thể nói chúng là loài động vật có nhiều lông nhất trong giới động vật. Tuy nhiên, rái cá không có lông ở chóp mũi và lòng bàn chân, nếu sống ở nơi lạnh giá như vậy sẽ rất dễ bị tê cóng do rét.
Cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo từ móng vuốt truyền tới, Dư Huyễn Tình dần dần thấy có chút mệt mỏi. Cô vẫn chỉ là một con non, cách lần cuối cùng được ăn đã qua hơn nửa ngày, bụng cũng bắt đầu kháng nghị với cô. Cơn đói cồn cào khiến cô chỉ muốn lặn xuống để tìm thức ăn thay vì chạy trốn. Có lẽ là phát hiện ra cô đã dần kiệt sức, ba con rái cá phía sau hưng phấn kêu lên vài tiếng. Dư Huyễn Tình ngay lập tức tỉnh táo lại, thân hình vốn đã chui xuống lần nữa điều chỉnh phương hướng bơi về phía trước.
Nước biển càng lúc càng rét căm căm, từng đàn cá đốm bơi qua, còn có một bóng dáng màu đen chợt lóe lên rồi biến mất, chắc là một con hải cẩu. Dư Huyễn Tình cảm thấy có chút hoa mắt, nhưng thính giác nhạy bén của cô vẫn còn, đàn rái cá đuổi theo phía sau lại ít đi, lần này trực tiếp ít đi hai con, chỉ còn một con là kiên trì đuổi theo. Chiến thắng đang ở ngay trong tầm tay cô rồi!
Cô áp lòng bàn tay lạnh cóng lên lớp lông trên eo để sưởi ấm một chút. Cơ thể đã đạt đến cực hạn, cô rất là đói, tay chân bủn rủn, cho dù bây giờ bị đuổi kịp cô cũng không nhúc nhích được. Quá mệt mỏi nên cô nổi lên mặt nước nghỉ ngơi một chút, không ngờ nhìn thấy một tảng băng trắng xóa đang trôi ở đằng xa. Dư Huyễn Tình nhất thời bị mê mang, không nghĩ là bản thân lại bơi xa như vậy. Khi quay đầu lại phía sau đã chẳng còn gì cả, chẳng biết từ lúc nào con rái cá cuối cùng cũng đã biến mất không thấy bóng dáng.
Lúc này bầu trời xám xịt cũng nhuộm lên mặt biển một lớp màu xám ảm đạm, rồi màu xám dần chuyển thành màu xanh thẫm, không nhìn thấy được điểm cuối. Trên bầu trời không có chim, không có sự sống, không có gì cả, chỉ có những con sóng vẫn lên xuống không biết mệt mỏi. Dư Huyễn Tình áp hai lòng bàn tay lên mặt xoa tròn giữ ấm, kêu lên vài tiếng yếu ớt. Tiếng thút thít trầm thấp rất nhanh đã bị nước biển nuốt chửng và biến mất, không có ai đáp lại, cũng không có đồng loại ở đây, cô hoàn toàn không biết làm sao để quay trở về. Cô bị lạc, vừa mệt vừa đói vừa lạnh, cô mê mang nằm trên mặt nước, bàn tay vẫn xoa đều hai bên gò má một cách máy móc, lớp lông trên mặt cũng không mềm lắm mà có hơi cứng, nhưng chẳng sao cả, cảm giác vẫn rất tốt. Xoa mặt xong Dư Huyễn Tình lại đặt tay lên bụng vuốt ve một hồi. Sau đó cô nâng mu bàn tay phủ đầy lông màu trắng xám lên, không tự chủ được mà há miệng liếm. Hương vị rất kỳ diệu, cảm giác như đầu lưỡi đã biến thành một chiếc lược, còn lông mu bàn tay và cánh tay được chải chuốt gọn gàng. Lòng bàn tay của cô có màu đen, trên móng vuốt thì không có lông cũng không mềm mại, nó được bao trùm một lớp biểu bì, có lẽ là do chưa được mài mòn, thật ra nó có chút đàn hồi giống như như thạch trái cây.
Xoa hai lòng bàn tay vào nhau, Dư Huyễn Tình lại đặt móng vuốt trên cằm sưởi ấm một hồi. Tuy rằng cô chỉ mới sống với tư cách là rái cá trong vài ngày nhưng cô cũng không có cách nào chống cự lại hành vi theo bản năng cơ thể, cô sẽ liếm lông, xoa mặt và làm sạch bụng của mình. Cô vẫn còn rất đói, chưa kịp ăn gì mà đã bị kẹt ở đây. Dư Huyễn Tình cũng chẳng biết săn bắt, thời gian xuyên tới đây cũng không đúng lắm, cô không học được cách săn bắt gì từ mẹ, chỉ biết thức ăn mẹ cho ăn là loại có vỏ na ná vỏ cua.
Cô xoay người lại, lao mình xuống dòng nước lạnh lẽo. Sắp chạng vạng rồi nên dưới nước cũng tối tăm, vùng biển này rất sạch sẽ nhưng thỉnh thoảng mới có một vài con cá bơi qua. Dư Huyễn Tình thật sự đã đói đến nỗi chóng mặt hoa mắt, khi một con cá bơi ngang qua, cô đã nhào vọt tới nhưng đáng tiếc là cô bắt trượt, tốc độ của con cá kia còn nhanh hơn cô tưởng. Cô tiếp tục thất bại trong những lần vồ cá tiếp theo, trái lại con cá còn hớn hở và thong thả lướt qua cô giống như đang dụ dỗ cô vậy.
Nước miếng của Dư Huyễn Tình ứa ra, ai có thể hiểu được nỗi đau có đồ ngon ở ngay trước mắt nhưng không ăn được. Lặng lẽ lau nước mắt, cô xoay người tiếp tục lặn xuống nước. Một đường lặn xuống, Dư Huyễn Tình bơi đến đáy biển, khu vực biển này không sâu như cô dự đoán. Cô lần mò và tìm kiếm giữa những núi đá dưới đáy biển, lúc sắp ngất vì đói, cuối cùng cũng bắt được một ít nghêu to chưa bằng cỡ một bàn tay.
Đó là một con nghêu có lớp vỏ nửa trong suốt, gần như có thể nhìn thấy các cơ quan nội tạng bên trong lớp vỏ. Mặc dù không hiểu rõ thói quen kiếm ăn của rái cá, nhưng ngay khi nhìn thấy mấy thứ này Dư Huyễn Tình đã biết mình có thể ăn chúng. Cô mừng như điên ôm thức ăn nổi lên mặt nước, chất tất cả những con nghêu trong suốt lên bụng, nóng lòng chuẩn bị "sủng hạnh" từng con một.
Vỏ chúng hơi cứng, cắn một phát mà muốn gãy răng. Dư Huyễn Tình che miệng, nước mắt suýt nữa trào ra, cô dùng móng vuốt cọ cọ miệng một hồi rồi cầm lấy hai con nghêu đập vào nhau, mấy phút sau rốt cuộc cô cũng ăn được miếng thức ăn đầu tiên của hôm nay. Mà ngay lúc cô đang thưởng thức với vẻ mặt thỏa mãn thì xa xa dưới tảng băng trắng kia là một bóng dáng màu đen lặng lẽ bơi ra từ hang động. Chiếc đuôi cá màu đen phát ra ánh sáng lập lòe trong sóng nước, đôi mắt đen láy chiếu thẳng tới con rái cá đang ăn mồi.
Đó là một hơi thở xa lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT