Suy nghĩ vừa loé lên trong đầu, chính bản thân Lạc Tầm cũng phải giật nảy mình.

Những chuyện hàng ngàn năm trước hắn đã không còn nhớ rõ. Lạc Tầm từng nghe có người nói, một người bị mất trí nhớ thì thói quen đã hằn sâu vào xương tủy thì không bao giờ có thể quên được.

Vừa rồi thân thể hoạt động nhanh nhẹn như thế càng khiến Lạc Tầm không khỏi có nhiều thêm sự phỏng đoán về thân phận kiếp trước của bản thân hắn.

Có thể hắn là một hiệp khách trường kiếm thiên nhai? Hoặc là một đại ma đầu võ công cao cường? Hay là một vị võ tướng được huấn luyện từ nhỏ?

Lạc Tầm nghĩ, khóe miệng không khỏi nhếch lên, đáy mắt hiện lên ý cười. Hàng ngàn năm trước, hắn là một con mèo, mỗi ngày chỉ có ăn rồi ngủ, một cuộc sống đơn điệu cứ lặp đi lặp lại. Đã từng cho rằng mình là kẻ không có quá khứ, cũng không có tương lai, vĩnh viễn nghĩ rằng cuộc sống này sẽ mãi lặp đi lặp lại như vậy, không một chút hy vọng về ngày mai sẽ ra sao.

Ngày hệ thống xuất hiện làm cuộc sống của hắn thay đổi cực lớn, nhưng cũng mang đến một chút tia sáng. Hắn bắt đầu tìm hiểu về quá khứ mơ hồ, mục tiêu làm một con người đúng nghĩa trở thành khát khao hắn muốn đạt được nhất vào lúc này.

Cho nên, nhiệm vụ của hệ thống hắn nhất định phải hoàn thành.

Đoàn Cẩn Du, bất luận như thế nào, hắn cũng phải bắt được!

Đang nghĩ ngợi miên man, phía sau có người nhẹ nhàng vỗ vai hắn, tập tính của loài mèo bên trong Lạc Tầm vẫn chưa biến mất, hắn giật mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

"A… Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý", phía sau là một khuôn mặt xa lạ, đối phương thân thể cường tráng, vẻ mặt lại hung hãn, nhưng cố gắng nở nụ cười mang vẻ hiền lành, trông có chút buồn cười,"Tôi chỉ muốn hỏi… Ngài là một diễn viên chuyên nghiệp phải không?

"Không phải", Lạc Tầm xoa xoa ngực nơi trái tim nhỏ vừa bị dọa sợ của mình, bình tĩnh một chút mới dứt khoát trả lời ngắn gọn, "Tôi là một người thất nghiệp không có nơi ở cố định"

Lạc Tầm nói lời này, giọng chứa đầy sự khó chịu, nhưng người đối diện lại vô cùng hào hứng: "Thật tốt quá, tôi có một công việc, liệu cậu có hứng thú hay không?"

"...??"

Trải qua một đoạn giới thiệu ngắn gọn, Lạc Tầm biết, đối phương là người của đài truyền hình, là nhân viên của đoàn phim《Đêm lạnh, được gọi là Hắc ca. Nam diễn viên số 2 của《 Đêm lạnh 》, hai hôm trước thực hiện cảnh diễn nhảy xuống vực bị thương, hiện tại không thể thực hiện các động tác có độ khó cao, cần tìm một diễn viên đóng thế.

Bởi phân cảnh này nguy hiểm, ngay cả một diễn viên đóng thế bình thường cũng không thể thực hiện một cách hoàn hảo được. Nam diễn viên số hai vì cảnh quay này đã tập luyện rất lâu, nhưng vẫn xảy ra sự cố. Hắc ca cố tìm rất nhiều người đóng thế nhưng lại vô cùng xui xẻo, vì động tác thật sự quá khó, không ai có thể đạt đủ tiêu chuẩn.

Đang lo lắng, Hắc ca vừa vặn gặp được Lạc Tầm.

"Chỉ cần cậu có thể làm tốt phân cảnh này, giá cả đều có thể thương lượng". Dường như sợ Lạc Tầm từ chối, Hắc ca tiếp tục nói, "Quay không tốt cũng không cần lo lắng, không làm tốt người trong đoàn vẫn sẽ trả tiền cho cậu, không để cậu làm không công"

Lạc Tầm cúi đầu, xoa cằm trầm tư, Hắc ca ngồi đối diện với Lạc Tầm thật cẩn thận mà quan sát vẻ mặt hắn, Lạc Tầm tự hỏi bản thân rất lâu, bỗng nhiên mở miệng nói: "Nam chính của 《Đêm lạnh》có phải là Đoàn Cẩn Du hay không?"

Hắc ca ngạc nhiên, cảm thấy hứng thú, vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, cậu là fan của anh Du sao?"

Lạc Tầm như mở cờ trong bụng, hắn lặp tức nghĩ《Đêm lạnh》hai chữ này sao có thể quen thuộc như vậy, Đoàn Cẩn Du còn là nam chính. Như vậy, hắn có thể danh chính ngôn thuận tiếp cận Đoàn Cẩn Du, còn có thêm thu nhập, Lạc Tầm không có lý do gì mà để từ chối cả.

Hắc ca vô cùng hào hứng, vội vàng đưa danh thiếp: "Cậu cho tôi phương thức liên lạc đi, sáng mai tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu"

Hai người cùng nhau trao đổi số điện thoại, Lạc Tầm không nghĩ tới mọi vấn đề của mình đều thuận buồm xuôi gió, ra khỏi khách sạn cảm giác như bước chân của Lạc Tầm cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Lạc Tầm đi xuống tầng dưới khách sạn, nghé vào quầy tráng miệng của một cửa hàng thức ăn nhanh gần đó, một vấn đề đã được giải quyết, tâm trạng Lạc Tầm tốt, tiện đường ghé vào mua kem.

Như người xưa có câu, nói trước bước không qua. Lạc Tầm một đường vui vẻ, bước đi thoăn thoắt, chạy đông chạy tây, đi qua một khúc quẹo, không cẩn thận, đâm thẳng vào ngực của một người đàn ông.

"Ui da, đau quá"

Lạc Tầm nhịn không được kêu lên sợ hãi, đến khi định thần trở lại, phát hiện trong tay chỉ còn cái que, còn kem đã sớm trượt dài từ ngực đến vạt áo của người nọ.

Lạc Tầm lần đầu làm con người, vẫn không thể kiềm chế trước đồ ăn, trên xương quai xanh của người đàn ông có dính một chút kem, phản ứng đầu tiên của Lạc Tầm là nhón chân, thè lưỡi ra liếm một miếng.

Nhiệt độ từ đầu lưỡi ấm áp của đối phương tiếp xúc trên da, cả cơ thể người đàn ông cứng đờ, ngay sau đó, Lạc Tâm bị nắm cổ xách lên, kéo ra xa nửa thước.

Bị người khác kéo mạnh cổ áo, hắn có chút khó thở, Lạc Tầm mất kiên nhẫn, cau mày, đang muốn cãi lại, chớp mắt nhìn thấy người trước mặt, hắn há hốc mồm nhìn Chu Nhiên.

Khoan đã…… Chu Nhiên?

Chu Nhiên!!!

Chu Nhiên ở đây, tức là người trước mặt là…

Lạc Tầm trong lòng hoảng hốt, bỗng nhiên phía sau gáy ớn lạnh, người kia nắm lấy tay hắn mà Lạc Tầm có cảm giác như ngàn mũi kim đâm, ánh mắt từ phía trên nhìn xuống… Phải nói là lạnh đến thấu xương.

Xong đời.

Lạc Tầm âm thầm cầu nguyện, vừa rồi chính hắn không thể chống lại bản năng, xong rồi, xong rồi, hắn vừa mới trở thành người, chưa được hưởng thụ được bao lâu, đã bị người ta đào hố chôn sống?

Lạc Tầm cứng đờ mà ngẩng đầu lên, đối diện là khuôn mặt của Đoàn Cẩn Du. Anh mặc bộ đồ lịch lãm, khuôn mặt mang đường nét tuấn mĩ lại có nét kiều diễm, ánh mắt anh hạ xuống, vẻ mặt lại càng sắc bén đến cực điểm, Lạc Tầm trong lòng càng thêm sợ hãi.

Lạc Tầm run rẩy cố gắng mở miệng, miễn cưỡng gượng cười: "Đoàn…Đoàn Cẩn Du… À không anh Đoàn, đúng đúng đúng, tôi thực sự xin lỗi."

"Tôi đã nói rồi, cậu không được tự tiện chạm vào tôi, cậu quên rồi sao?"

Đoàn Cẩn Du hơi nới lỏng tay, Lạc Tầm lập tức tránh thoát, nhảy lùi hai bước, nhanh chóng cách xa khí thế sắc bén của Đoàn Cẩn Du, bảo toàn mạng nhỏ của mình tránh sát thương ở mức nhỏ nhất.

"Này, tôi không phải… không nhìn thấy, sớm biết là anh, dù cho tôi mười lá gan cũng không dám làm, anh nói có phải hay không?" Lạc Tầm trong lòng đã mắng Đoàn Cẩn Du đến máu chảy đầy đầu, lại nở nụ cười lấy lòng, thật là một kẻ hai mặt đúng nghĩa.

Thấy Đoạn Cẩn Du không có chút gì là nguôi giận, Lạc Tầm tìm khắp người cũng không có lấy một túi khăn giấy, hắn đành phải vén tay áo của mình lên, tự mình lau. Tay của Lạc Tầm di chuyển trên người Đoàn Cẩn Du, hắn và Đoàn Cẩn Du chỉ cách nhau một tầng áo sơ mi mỏng. Tay hắn như vô tình mà cũng như cố ý đụng chạm vào người Đoàn Cẩn Du…

"Bốp"

Tay Lạc Tầm bị bắt lấy, Đoàn Cẩn Du hất tay hắn sang một bên.

"Cậu đây là muốn giúp tôi lau, hay là cố ý sờ tôi?" Đoàn Cẩn Du gằn giọng, hỏi tiếp "Làm sao, vừa rồi còn chưa sờ đủ hay sao?"

Lạc Tầm cắn chặt môi, phải cố gắng lắm mới giữ được nụ cười: "Anh Đoàn, anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi nói, tôi không có nhìn thấy anh."

"Ồ?"

Âm cuối lên cao, đủ hiểu anh ta không mấy tin tưởng lời cậu nói.

"Không nhìn thấy tôi?" Đoàn Cẩn Du cười nhạt, đáy mắt lại dâng lên một tầng sương mỏng, "Không nhìn thấy tôi mà cũng dám đến, Lạc Tầm, cậu thèm khát đến mức độ này rồi à?"

Lạc Tầm cau mày, trong lòng bỗng chốc dâng lên cảm xúc khó chịu. Trong trí nhớ của nguyên chủ, từ nhỏ Lạc Tầm đã bị nhục mạ, khinh rẻ đủ điều, loại trào phúng mang theo sự khinh thường của Đoàn Cẩn Du, hắn đã phải trải qua rất nhiều.

Nguyên chủ là một người yếu đuối, có thể nhẫn nhịn nhưng không nói rằng bản thân hắn là người tốt.

Đoàn Cẩn Dụ lấy khăn tay từ Chu Nhiên, lau hết mấy vết bẩn còn dính trên người mình, nhìn về phía Lạc Tầm, ánh mắt vẫn không có gì là vui vẻ: "Lạc Tầm, Lạc gia không có ai dạy cậu cái gì là liêm sỉ hay sao?"

Mẹ của nguyên chủ mất sớm, hắn từ nhỏ không được ai dạy dỗ, hiện tại đoạn ký ức đau khổ này Lạc Tầm có thể cảm nhận được rõ ràng, những lời nói của Đoàn Cẩn Du thành công chọc giận Lạc Tầm.

Lạc Tầm bốc lên lửa giận dữ dội, hắn ngẩng mặt lên, trả lời một cách đầy châm chọc: "Anh Đoàn, không biết anh đã từng nghe, người tâm địa xấu xa nhìn đâu cũng thấy mọi thứ dơ bẩn chưa?"

Chu Nhiên đứng một bên nghe xong trợn ngược hai mắt, Đoàn Cẩn Du không kịp phản ứng, hiển nhiên không thể dự đoán được, một lúc lâu sau, hắn hạ khóe môi xuống, đáy mắt đã lạnh càng thêm lạnh bao phủ tràn ngập con ngươi, khiến người không kiềm được sợ hãi: "Cậu nói… Cái gì?"

Phản ứng đầu tiên của Lạc Tầm là lui về phía sau một bước, sau lưng là một lối quẹo, ngoài miệng vẫn không chút nào nhân nhượng: "Tôi nói rất rõ ràng, lỗ tai anh bộ có vấn đề sao?"

"Anh Du, anh Du.", Chu Nhiên ở một bên thấy Đoàn Cẩn Du bị Lạc Tầm chọc tức, bên cạnh là dòng người đông đúc, sợ bị người nhìn thấy, Chu Nhiên vội vàng chắn trước mặt Đoàn Cẩn Du, "Anh Du, ở đây rất nhiều người, lỡ như bị nhìn thấy sẽ không hay."

Lạc Tầm nuốt nước miếng cơn giận qua đi, chắc vừa rồi hắn bị Hạng Vũ nhập, bây giờ hai chữ hối hận cũng muốn in trên trán, cảm giác ăn năn bất tri bất giác tràn ngập:

Xong đời, Đoàn Cẩn Du sẽ không âm thầm thủ tiêu mình đó chứ, hắn vừa mới thành người thôi, còn muốn tiếp tục tận hưởng cuộc sống, ký ức kiếp trước còn chưa nhớ ra đâu!

Đoàn Cẩn Du liếc nhìn Lạc Tầm, khiến người khác có cảm giác run sợ. Lời Chu Nhiên nói hiển nhiên đã đả động được Đoàn Cẩn Du, Đoàn Cẩn Du cắn răng, nhưng lửa giận lại không bùng nổ, lạnh lùng đi tránh qua Lạc Tầm.

Chu Nhiên theo phía sau, xoay đầu về hướng Lạc Tầm chửi "Đồ ***", Lạc Tầm tiện nhìn khẩu hình miệng.

Nếu Lạc Tầm không nhìn nhầm, Chu Nhiên nói là:

Tự, cầu, phúc, đi.

Hơi thở bức người vừa tan đi, Lạc Tầm mới thở phào nhẹ nhõm, hướng về phía của Đoàn Cẩn Du mà đạp đạp. Đoàn Cẩn Du mắt hơi nghiêng vừa vặn nhìn thấy hình ảnh đang "trút giận" của Lạc Tầm được phản chiếu qua tấm kính.

Đoàn Cẩn Du hơi dừng bước chân, khóe miệng lại nở nụ cười, con đường tối tăm chỉ lay lắt mấy ánh đèn, bóng dáng kia như hằn sâu vào mắt anh.

Lạc Tầm không biết bộ dạng trút giận của mình đều bị Đoàn Cẩn Du nhìn thấy, hắn trở về mang theo tâm trạng rất khó chịu, vừa tức giận mà cũng vừa sợ hãi. Sau khi ăn một chút, hắn lăn lộn rất lâu mới thấy chút buồn ngủ, sau khi đã mắng đủ 18 đời tổ tông của Đoàn Cẩn Du, Lạc Tầm mới mỹ mãn chìm vào giấc ngủ đi gặp Chu Công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play