Hệ thống im lặng một hồi lâu, dường như tâm trạng của nó cũng theo đó mà trở nên sầu muộn.
Một lúc lâu sau, hệ thống mới chậm rãi nói: “Chuyện sống chết vốn dĩ không phải do hệ thống quyết định.”
Lạc Tầm buồn bực, bật ra một tiếng cười khẽ: “Tao cũng không trông mong gì vào việc mày có thể khống chế.”
Hệ thống bị làm cho câm nín rồi tự động kết thúc chủ đề: "Nếu như cậu có yêu cầu gì, chỉ cần gọi hệ thống ba lần trong đầu, hệ thống sẽ phục vụ cậu bất cứ lúc nào."
Nói xong, Lạc Tầm cảm giác được rằng hệ thống trong đầu mình dường như đã biến mất, vào lúc đó, ý thức của hắn đột nhiên trở nên rõ ràng hơn.
Lạc Tầm nằm ở trên giường, chăn bông mềm mại quấn quanh người, hắn cuộn tròn người lại thành hình cánh cung, cả người vùi vào trong chăn, dưới điều kiện cực kỳ thoải mái này, cảm giác buồn ngủ của Lạc Tầm cũng từ từ dâng lên.
Đến khi hắn tỉnh dậy thì trời đã gần tối, vẫn là tiếng gõ cửa đã đánh thức hắn dậy.
Lạc Tầm ngáp một cái thật dài, vươn vai, sau đó mới miễn cưỡng xuống giường đi mở cửa, Chu Nhiên đang đứng ở trước cửa.
Lạc Tầm đứng ở trước mặt cậu ta, đầu tóc rối bù, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, bởi vì bị ép phải tỉnh lại cho nên cậu ta ngủ không đủ giấc, mí mắt một mí mỏng manh cuộn lại vào trong, lộ ra vẻ sốt ruột.
Chu Nhiên nhìn về phía sau, cửa sổ đóng chặt, trong phòng tối đen như mực. Lạc Tầm đứng ở trước cửa mặc bộ quần áo màu trắng, làn da trắng nõn cùng với đôi chân trần, những ngón chân trắng muốt giẫm lên sàn nhà. Trông dáng vẻ của hắn giống như một linh hồn lang thang vào đêm khuya, nếu là vào lúc nửa đêm, cậu ta chắc chắn sẽ bị giật mình.
Chu Nhiên thở dài một hơi: "Không... Lạc Tầm, tại sao cậu lại không đi giày, nhìn cậu cứ giống như The Ring ấy, cậu đang gọi ma đấy hả?"
"Tôi còn không trách cậu đã đánh thức tôi." Lạc Tầm ngáp một cái thật dài, khoanh tay dựa vào cửa, nhướng mày nhìn Chu Nhiên, "Nói đi, tìm tôi làm gì?"
Chu Nhiên cau mày sau đó lùi lại một bước, nghi ngờ nhìn Lạc Tầm từ tên xuống dưới vài lần, đối phương ánh mắt âm trầm, tóc mái lưa thưa xõa xuống trán, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi, môi đều đặn, giống như cười mà không phải cười. Hắn mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, không vừa vặn, khiến hắn trông ngày càng gầy hơn, nhưng không hề có cảm giác yếu ớt mỏng manh chút nào, càng thêm vài phần giễu cợt.
Là trợ lý riêng của Đoàn Cẩn Du, trước đây Chu Nhiên đã gặp Lạc Tầm vài lần, ấn tượng của cậu ta về Lạc Tầm luôn là cái đầu cúi gằm, đôi mắt không dám nhìn người khác, giọng nói úp mở và khiêm tốn.
Lạc Tầm trước mặt cậu ta khác với Lạc Tầm trong ký ức.
Nhìn thấy Chu Nhiên, Lạc Tầm dừng lại hồi lâu, sau đó duỗi ra hai ngón tay lắc lắc trước mặt cậu: "Cậu ngây người ra đó làm gì?”
"À... ừ,” Đoàn Cẩn Du bên kia vẫn còn đang đợi cậu ta quay về, Chu Nhiên không có thời gian để suy nghĩ nhiều, cậu chỉ nghĩ rằng trí nhớ của mình bị xáo trộn nên nhớ nhầm, vì vậy cậu đưa chiếc túi trong tay cho Lạc Tầm, “Đây, bên trong là quần áo và thẻ, mật khẩu vẫn như cũ. Bây giờ cậu thay quần áo của anh Du ra, cái này anh Du đã mặc lúc chụp ảnh, nếu cậu mặc nó ra ngoài mà bị nhìn thấy thì không hay đâu. "
“Ồ, được thôi,” Lạc Tầm nhận lấy chiếc túi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, giả vờ vô tình hỏi, “Đoàn Cẩn Du, mấy ngày nay anh ấy có dự định gì?”
Ngay lập tức trong lòng Chu Nhiên gióng lên hồi chuông cảnh báo: "Những vấn đề này cậu chưa từng hỏi qua, sao bây giờ lại hỏi?"
Khuôn mặt Lạc Tầm điềm tĩnh, cười nói: “Không phải là tôi đang thăm dò lịch trình của anh ta, mà tôi hỏi để biết mà tránh xa anh ta ra, cho đỡ bị bắt gặp.”
Trước đây, Lạc Tầm đầu óc đơn giản, tính cách thiếu mưu mô, dường như đã hình thành ấn tượng trong suy nghĩ của Chu Nhiên, cậu ta cũng không nghi ngờ gì nhiều, nói thẳng: "Anh Du đã quay phim được một lúc, chỉ cần cậu không đến phim trường, buổi tối khi anh ấy trở về khách sạn thì đừng lại gần anh ấy, chỉ cần giả vờ không quen biết anh ấy là được. "
“Đừng bao giờ đi đến phim trường, tôi nói cho cậu biết, nếu để bị bắt gặp thì đây cũng không phải là trò đùa.”
Chu Nhiên không yên tâm mà căn dặn.
Lạc Tầm khẽ mỉm cười: "Yên tâm đi."
Chu Nhiên căn dặn xong, nhận được tin nhắn liền vội vàng chạy đi. Lạc Tầm khoác lên mình bộ quần áo mới, một bộ trang phục giản dị màu đen trắng, màu sắc đơn điệu như chính con người Đoàn Cẩn Du, lạnh lùng đơn bạc.
Trong túi còn có một tấm thẻ, là tiền cho hắn tiêu, không biết là bao nhiêu, nhưng dựa theo thoả thuận, ít nhất không dưới sáu chữ số.
Suy cho cùng, trong mắt Đoàn Cẩn Du, ngoài tiền ra, anh không có gì để tặng cho Lạc Tầm, người tình bí mật này.
Danh tiếng, danh phận, Đoàn Cẩn Du không thể cho hắn.
Chứ đừng nói là tình yêu......
Ha ha, Đoàn Cẩn Du chỉ yêu người trong lòng của anh ta thôi.
Trong ký ức của nguyên chủ, Lạc Tầm đã từng nhìn thấy người trong lòng của Đoàn Cẩn Du, nói chính xác thì đó là bức chân dung của người trong lòng ấy.
Đó là một bức tranh hơi ố vàng, trên đó vẽ một người đàn ông mặc áo trường bào cổ trang, tay cầm trường kiếm, dáng người mảnh khảnh, phong thái nho nhã. Lông mày và đôi mắt gần như giống hệt Lạc Tầm, nhưng khí chất thì hoàn toàn khác nhau.
Ngay cả một bức tranh cũng có thể khiến người ta cảm nhận được phong thái tự nhiên của đối phương, phong cách sang trọng cởi mở không gò bó, rõ ràng là lông mày và mắt giống nhau, nhưng người đó lại giống như đang nắm giữ những ngọn núi và khe suối, núi sông vạn dặm.
Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất Lạc Tầm nhìn thấy người trong lòng của Đoàn Cẩn Du. Lúc ấy hắn còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị Đoàn Cẩn Du phát hiện. Trong trí nhớ của Lạc Tầm, đó là lần Đoàn Cẩn Du đáng sợ nhất.
Mặc dù anh không có nửa câu trách cứ, càng không động thủ, anh chỉ chỉ tay ra ngoài cửa, đầu ngón tay run rẩy, môi mím lại thành một đường thẳng, qua một hồi lâu, anh mới tức giận thốt ra một chữ:
“Cút.”
Lạc Tầm không dám ở lại, hắn cảm thấy, bởi vì tại thời điểm đó, hắn thực sự sợ hãi, hắn cảm thấy chỉ cần mình ở lại thêm một phút thôi, sẽ bị bóp cổ ném từ lầu 18 xuống.
Từ đó về sau, Đoàn Cẩn Du cũng không nhìn hắn một cái.
Hồi ức kết thúc, Lạc Tầm "thế hệ mới" từ mèo trắng biến thành, Lạc Tầm thở dài, nói cho cùng, Đoàn Cẩn Du coi như là một người đáng thương.
Lạc Tầm cầm tấm thẻ trong tay, bỗng nhiên cảm giác có chút không ổn: cứ đi tiêu tiền của người khác mãi, khiến cho Lạc Tầm cảm thấy không thoải mái lắm.
Lạc Tầm không có công việc, nguồn tiền tài duy nhất của hắn chính là Đoàn Cẩn Du, hắn cũng không có bản lĩnh gì, mặc dù anh trai hắn không có nhiều bản lĩnh, nhưng cũng có thể đè đầu cưỡi cổ hắn. Hắn không thể nhúng tay vào công việc của công ty, luôn bị người khác coi thường.
Lạc Tầm cảm thấy nếu như bây mình chỉ dựa vào Đoàn Cẩn Du, rất không an toàn, giống như là mình bị người ta khống chế trong tay, nếu Đoàn Cẩn Du khó chịu mà khấu trừ sinh hoạt phí của hắn, vậy chẳng phải là đi uống gió Tây Bắc sao?
Đã làm người thì đương nhiên phải sống như một con người.
Nói làm là làm, Lạc Tầm rửa mặt cho tỉnh táo rồi ra cửa. Đầu tiên, tiêu tiền mua một chiếc điện thoại di động, Lạc Tầm sử dụng thông tin nhận dạng của mình để cấp lại sim điện thoại cũ, sau đó, sau đó chuyện tiếp theo chính là tìm việc làm.
Muốn tìm một công việc với mức lương khá, vẫn không cách quá xa Đoàn Cẩn Du.
Là một con mèo đã sống hàng ngàn năm, các kỹ năng của Lạc Tầm bao gồm leo trèo, hành động dễ thương, ăn và uống, vậy hắn có thể làm gì?
Lạc Tầm ngồi xổm bên đường, cắn một cây kem, nhìn chằm chằm vào con đường, lọc tất cả những công việc có thể nghĩ ra trong đầu, hoặc là do thân hình của Lạc Tầm béo tốt quá hoặc là do Lạc Tầm không có kỹ năng, hắn không thể chọn bất kỳ công việc nào trong số đó.
Lạc Tầm thở dài, ôm mình thành một quả bóng rồi ngồi trên bậc thềm ngơ ngác.
Đột nhiên, một quả bóng bay ngang qua hắn, khiến Lạc Tầm sợ hãi giật nảy mình. Chỉ thấy quả bóng từ từ lăn xuống đường, một bóng người to bằng nửa người lớn không biết từ đâu nhảy ra, cười khúc khích, hai bàn tay nhỏ xòe ra, cứ thế chạy trên đường.
Nơi này hẻo lánh, trên đường thỉnh thoảng chỉ có một chiếc xe chạy qua, nhưng bởi vì quá ít xe, nên có mấy chiếc xe sẽ liều lĩnh tăng tốc độ, làn khói bốc lên, thậm chí không thể nhìn thấy bóng dáng chiếc ô tô nào, vì vậy hắn lao ra ngoài trốn.
Cô bé vừa đuổi theo quả bóng vừa chạy ra giữa đường, cách đó không xa có một chiếc ô tô màu đen lao tới, lốp xe cọ vào mặt đất, kèm theo một loạt âm thanh chói tai, mắt thấy thắng xe không kịp, sẽ đụng vào cô bé mất.
“Dương Dương!”
Ba của cô gái đang mua kem, vừa quay đầu liền thấy con gái mình đã chạy ra đường lớn.
Không ai nhìn rõ, chỉ biết là người đàn ông đang ngồi ôm mình thành một quả bóng ở ven đường bên kia lao ra ngoài đường, tốc độ nhanh đến kinh người, cô bé bị người đàn ông tay không bế thốc vào lòng, ôm vào trong ngực. Sau đó người đàn ông mượn lực xoay người nhảy lên, từ bên hông xe lật qua.
Vững vàng đáp xuống đường phía đối diện.
Ba cô gái lo lắng chạy đến, ôm con vào lòng, không ngừng nói lời cảm ơn.
Lạc Tầm cười hờ hững, sau vài câu khách sáo, hai người liền rời đi. Lạc Tầm nhìn hai bàn tay mình, có chút nghi hoặc, thân thể này mỏng manh và yếu ớt, vai không thể vác tay không thể khiêng. Vậy tại sao vừa rồi hắn lại bộc phát ra năng lực lớn như vậy? Giống như...... giống như đã tồn tại trong người hắn từ lâu.
Trong đầu Lạc Tầm dần hiện lên một suy đoán: Chẳng lẽ đây là...ký ức còn sót lại từ kiếp trước?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT