Lạc Tầm cảm thấy mình đã có một giấc mộng thật dài, ở trong
mộng hắn như cưỡi ngựa xem hoa nhìn lại cả cuộc đời kiếp trước, nhưng không
hiểu sao, mỗi khung cảnh đều xuất hiện Tạ Nam Từ.
Dường như có ai đó cố ý cho hắn xem vậy, hóa giải mâu thuẫn
của hắn với Tạ Nam Từ.
Giấc mộng này, đã rất lâu rồi.
Chờ hắn tỉnh đã là giữa trưa, rèm che kín ngăn mọi ánh nắng
chiếu vào phòng, căn phòng một mảng tối tắm. Lạc Tầm từ trên giường ngồi dậy,
ngủ một lúc lâu làm đầu óc Lạc Tầm có chút không minh mẫn, nửa ngày trôi qua
hắn mới phản ứng. Bởi vì khi hắn tỉnh, căn phòng lớn như vậy chỉ có một mình
hắn, yên lặng đến mức kim rơi cũng nghe tiếng.
Cảm giác yên lặng trống rỗng, như rơi xuống hố sâu vô tận.
Giống như kiếp trước lúc hắn chết, đại diện vắng vẻ, chỉ có
ánh nến lay lắt làm bạn, cùng gió lạnh gào thét, thổi qua, va vào cửa sổ, hận
không thể xé nát cửa sổ thổi vào hắn.
Cạch—
Tiếng mở cửa vang lên, người đến mặc đồ ngủ màu be, dáng
người thon dài, quần áo rộng thùng thình, nhưng không có vẻ luộm thuộm, ngược
lại có mấy phần đẹp trai. Trong tay anh bê một chén cháo nóng, nhìn người đang
ngồi trên giường mà đùa giỡn: "Cuối cùng người đẹp đã dậy rồi, tôi còn
tưởng vương tử muốn một nụ hôn đánh thức chứ."
Đầu óc Lạc Tầm hỗn loạn, không rảnh đùa giỡn với anh, mắt
trợn ngược lên rồi lại nằm ngửa trên giường.
Cháo nóng được đặt trên đầu giường, mùi thơm thoang thoảng
truyền đến, cơm sáng cùng mỹ nam, thật sự làm Lạc Tầm tưởng mình đang ở thiên
đường.
Nếu anh chàng đẹp trai kia không phải là Đoàn Cẩn Du thì càng tốt.
"D� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.