Lạc Tầm hít một hơi thật sâu: "Đoàn Cẩn Du, tôi không muốn nhắc lại chuyện kiếp trước, nhưng cũng không có nghĩa tôi có thể bỏ qua, chúng ta vẫn không nên..."

"Lạc Tầm." Anh vội vã cắt ngang lời còn muốn nói tiếp của Lạc Tầm, Đoàn Cẩn Du ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy phản chiếu bóng dáng của Lạc Tầm, trần trụi không chút che giấu. Anh mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại hóa thành một tiếng thở dài, khóe môi nhếch lên, đuôi mắt hơi nhướn làm nhạt đi sự sắc bén của khuôn mặt, nét dịu dàng khiến người ta không thể rời mắt.
"Ông nội bị bệnh, ông muốn gặp cậu."
---------------
Lạc Tầm kéo lê cái chân như muốn tàn tật của mình nhưng đã bị Đoàn Cẩn Du cố chấp ép ngồi lên xe lăn, thành công "ngụy trang" mắt cá chân chỉ bị bong gân của hắn trở thành tàn tật, được Đoàn Cẩn Du đẩy vào phòng bệnh của ông cụ.
Tuy Lạc Tầm và Đoàn Cẩn Du có khúc mắc khó giải, nhưng dù sao ngoài mẹ hắn ra thì chỉ có ông cụ này là người duy nhất cho hắn sự ấm áp, cũng là người duy nhất có thể khiến hắn bình tĩnh lại, gạt bỏ hết cả hận thù để nghe lời giải thích của Đoàn Cẩn Du.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play