Thì ra, tất cả đều là do bọn họ ở sau lưng giở trò quỷ.
“Vô sỉ!”
Tống Thanh Mạn cười lạnh một tiếng: "Tống Thanh Ca, đã hơn mười giờ rồi, thời gian không còn sớm nữa, bắt đầu đi, chúng tôi tới tham gia lễ khai chương của cô hẳn cô cảm thấy vinh dự lắm!”
Đám người Phương Vi cũng kêu lên theo: "Bắt đầu đi Tống Thanh Ca, còn chờ gì nữa.”
“Đúng vậy, cô cho rằng còn có ai tới à.”
Lúc này, những nhân viên dưới đài, ai nấy đều mặt mày xám xịt. Bọn họ là nhân viên mới của mậu dịch Trường Ca, công ty mất mặt, bọn họ làm sao vui nổi.
Tống Thanh Ca thở dài một tiếng, "Được, vậy bắt đầu đi.”
Nhưng Tô Trường Phong ở một bên nói: "Không vội, người sắp tới rồi.”
Tống Thanh Ca lắc đầu: "Đừng đợi, nên tới sớm đã tới. Sao lại đợi tới bây giờ.”
Tô Trường Phong lại cười nói: "Chẳng lẽ em chưa nghe nói qua, trò hay đều ở phía sau sao.”
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.
Ngoại trừ đám người Tống Thanh Mạn và Phương Vi ở dưới đài nói mát, hiện trường vẫn vắng vẻ như cũ.
Hậu trường.
Trong lòng Tống Thanh Ca vô cùng tủi thân, vành mắt đều đỏ. Cô vô lực ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa.
Mười giờ tám phút.
Đây mới thật sự là giờ lành.
Mà ngay lúc cả nhà Tống Thanh Ca đều đang tuyệt vọng, bên ngoài, bỗng nhiên dồn dập tiếng bước chân.
Nghe được tiếng bước chân, đám người Tống Thanh Mạn và Phương Vi đều là ánh mắt lóe lên, khóe miệng nhếch lên một tia cười âm hiểm.
“Đây hẳn là bọn họ đến rồi chứ?”
Nhưng mà, người xuất hiện làm cho bọn người chuyên chọc gậy bánh xe há hốc mồm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT