Không đợi Tưởng Lệ ra mặt hòa giải, vợ của Tưởng Ôn Thư là Đổng Oánh đi đến, bà ta cười lạnh hai tiếng: "Anh cả, anh chấp nhặt với tên nhà quê làm gì? Đừng nóng giận, tức điên ảnh hưởng sức khoẻ thì làm sao."
Tưởng Ôn Võ hừ một tiếng, không nói gì.
Đổng Oánh cười tủm tỉm nói: "Anh cả, có khách quý tới cửa, Ôn Thư đang tiếp khách, anh cũng ra ngoài nghênh đón chút đi."
"Được." Tưởng Ôn Võ lặng lẽ nhìn thoáng qua Tô Trường Phong, nhanh chân đi ra phòng tiếp khách.
Đổng Oánh nghiền ngẫm nhìn Tô Trường Phong một chút, lại nhìn về phía Tưởng Lệ, cười cười: "Chị cả, con rể nhà chỉ thật sự là lợi hại. Vừa gặp mặt đã làm anh cả tức giận."
Tưởng Lệ có chút buồn bực, trách cứ nhìn Tô Trường Phong một cái, chẳng qua cũng không nói gì.
Đổng Oánh không để ý đến gia đình Tưởng Lệ nữa mà nhìn về phía đám người, cất cao giọng nói: "Tất cả mọi người chuẩn bị đi, lát nữa lão phu nhân và lão gia sẽ tới."
Nói xong, bà liền đi ra ngoài.
Thật ra ban đầu buổi tiệc thọ hôm nay không tới phiên Đổng Oánh đến thu xếp, dù sao bà ta chỉ là vợ của cậu hai Tưởng gia.
Nhưng vợ của Tưởng Ôn Võ không khoẻ lắm, không muốn nhọc lòng vào những việc này, cho nên trao quyền cho Đổng Oánh.
Đổng Oánh rất hưởng thụ cảm giác được nắm quyền lực đó.
Rất nhanh, phần lớn khách khứa Tưởng gia mời đều đến, trong phòng khách càng thêm náo nhiệt.
Những quý khách kia đều ăn mặc lộng lẫy, khí thế không tầm thường, có vẻ đều là nhân vật nổi tiếng của Kim Thành.
Nhưng những người ở đây đều là cặn bã trong mắt Tô Trường Phong, không tính là gì.
Đường đường là Thương Long chiến thần, hắn mới là vị khách tôn quý nhất!
Mà đúng lúc này, đám người trong phòng khách bỗng nhiên ồn ào lên. Chỉ thấy một đôi vợ chồng già được o bế bao quanh mà đi đến.
Hai ông bà cụ này chính là cha mẹ của Tưởng Lệ...
Mặc dù lão gia và lão phu nhân Tưởng gia đều bảy tám chục tuổi, nhưng sắc mặt hai người đều hồng nhuận, rất khoẻ mạnh.
Lão gia gọi Tưởng Chí An, lão phu nhân tên là Quách Thúy Liên, hai người kinh doanh ở Kim Thành mấy chục năm, hiển nhiên cũng tương đối có uy vọng.
Tưởng Lệ nhìn hai cụ, bước nhanh tới, tâm tình khó tránh khỏi kích động, giọng nói cũng khẽ run lên: "... Cha... Mẹ..."
Hai người nhìn về phía Tưởng Lệ, ánh mắt vẫn nghiêm khắc y như hơn hai mươi năm trước.
"Cô còn biết trở về?" Tưởng Chí An lạnh lẽo nói: "Nếu không phải anh và em của cô cùng xin tôi và mẹ cô thì cô không có cơ hội trở về, hiểu chưa?"
Tưởng Lệ cúi đầu: "Cha, con biết. Cám ơn cha và mẹ đã cho con cơ hội lần này."
Lão phu nhân phất phất tay: "Được rồi, đừng truy cứu chuyện trước kia, dừng ở đây đi."
"Cảm ơn mẹ." Tưởng Lệ chùi chùi nước mắt, vội nói với Tống Thanh Ca bên cạnh: "Thanh Ca, mau tới chào hỏi bà ngoại và ông ngoại của con."
Tống Thanh Ca vội lôi kéo Tô Trường Phong cùng tiến lên, chuẩn bị mừng thọ cho lão phu nhân.
Nhưng lão phu nhân chỉ thản nhiên nói: "Không cần."
Mặc dù bà biểu thị không truy cứu chuyện Tưởng Lệ trở mặt với trong nhà vào hơn hai mươi năm, nhưng không có nghĩa là bà đã tiếp nhận gia đình Tưởng Lệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT