Nhưng mà, sau khi cô ta mở ra, mọi người giống như bị sét đánh.
Chỉ thấy phía dưới tấm vải đỏ kia là một vòng hoa màu trắng!!!
“Mọi người.... có ý gì thế?" Tưởng Lệ giả bộ thất thanh hỏi.
Tặng vòng hoa trong buổi lễ khai trương của người ta, rõ rang là muốn tới gây chuyện.
Phương Vi cười khanh khách: "Dì à, con tặng quà cho con gái dì, có thích không?"
Lễ vật này thật sự rất khác biệt a, ha ha.
Đám người Vương Lệ, cũng cười khanh khách đắt ý.
Tống Thanh Ca nén giận: "Phương Vi, nơi này không hoan nghênh các người, mời các ngươi rời đi!"
Phương Vi lại cười nói: "Sao lại vội đuổi chúng tôi đi như vậy, chờ một chút, không vội đâu. Còn có trò hay chưa bắt đầu mà.”
Nói xong, bọn họ cũng không cần Tống Thanh Ca an bài, tự mình tìm chỗ ngồi ngồi xuống.
Tống Thanh Ca sắp điên rồi.
Tô Trường Phong đi qua, vỗ vỗ bả vai cô: "Đừng nóng giận, anh có biện pháp đối phó bọn họ.”
Bất quá lúc này, ngoài cửa lại xuất hiện vài người đi tới.
Nhìn thấy người tới, Tống Thế Minh và Tưởng Lệ đều sửng sốt.
“Mẹ......”
“Đại ca?”
Chỉ thấy, lão phu nhân chống quải trượng, mang theo cả nhà Tống Thế Ân, đi vào.
“Lão Nhị, mẹ tới còn không ra nghênh đón!" Tống Thế Ân đứng ở cửa, lạnh lùng nói.
Lại nói, người một nhà này vốn là muốn đi tham gia lễ khai trương của nhà quyền quý kia, nhưng bọn họ dạo qua một vòng trung tâm quốc tế Thịnh Hải, cũng không tìm cái buổi lễ khai trương kia.
Tống Thế Minh và Tưởng Lệ đều bước nhanh ra đón.
Tuy rằng lão phu nhân đối với bọn họ rất kém, nhưng vợ chồng Tống Thế Minh cũng không dám chậm trễ, dù sao bà cũng là trưởng bối.
“Mẹ..." Tống Thế Minh ngượng ngùng nói.
Lão phu nhân trừng mắt nhìn hắn một cái: "Lão Nhị, nhà anh cũng giỏi nhỉ, đều mở công ty cũng không nói cho bà già này một tiếng, xem ra là không coi ta ra gì!"
Tống Thế Minh ho khan một tiếng, "Mẹ...... Con sợ mẹ tức giận, cho nên không dám nói cho mẹ biết.”
Tống Thế Ân cười lạnh: "Nếu sợ mẹ tức giận, vì sao còn muốn mở công ty này?Theo tôi được biết, Tống Thanh Ca mở công ty này, cùng chúng lĩnh vực với Tống thị, đều là công ty mậu dịch?"
Tống Thế Minh đứng ở đó, á khẩu không biết phản bác thế nào.
Lão phu nhân thản nhiên nói: "Được rồi, việc này không truy cứu nữa. Tôi mệt rồi, muốn ngồi một lát.”
“Mẹ, mẹ mau qua bên này.”
Tống Thế Minh nhanh chóng dẫn lão phu nhân tới hàng thứ nhất, lão phu nhân cũng không khách khí, trực tiếp ngồi ở vị trí chính giữa hàng.
Tô Trường Phong thấy nàng ngồi ở đó, tự nhiên có chút mất hứng.
Cmn bàlà cái thá gì a, cũng xứng ngồi ở đó?
Thật đúng là không coi mình là người ngoài mà.
Những lời này hắn chỉ nghĩ trong đầu mà không nói ra.
“Sao vậy, bà nội ngồi ở đây, anh có ý kiến gì không?" Tống Khải lạnh lùng nhìn Tô Trường Phong.
Lúc trước, Tô Trường Phong đánh gãy chân Tống Khải, Tống Khải vẫn còn ghi hận trong lòng.
Tô Trường Phong nhìn về phía lão phu nhân: "Lão phu nhân, nếu không, bà đổi vị trí khác đi.”
Lão phu nhân mặt lạnh lùng: "Cậu nói cái gì?”
Tô Trường Phong cười cười: "Tôi nói bà đổi vị trí khác. Nơi này bà ngồi không được đâu.”
Xoẹt!
Những lời này, trong nháy mắt đắc tội tất cả mọi Tống gia.
“Bà nội là Tống gia gia chủ, anh nói bà không xứng ngồi ở chỗ này?" Tống Thanh Mạn vội vàng hỏi lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT