"Bà nội, mọi chuyện rất thuận lợi, Tống Thanh Ca ký tên rồi.” Khóe miệng anh ta nhếch ra, cười rất đắc ý.  

Mắt lão phu nhân và Tống Thế Ân sáng lên, đều rất kích động.  

"Thật à? Tống Thanh Ca ký thật rồi?" Tống Thế Ân lại không tin mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy.  

"Thật mà. Không tin mọi người xem đi.” Tống Khải đưa hợp đồng qua, sau đó rút ra một trang giấy đã ký tên từ bản hợp đồng thật dày.  

Chân tướng là trang ký tên này chẳng liên quan gì đến hợp đồng mua đứt tuổi nghề, mà là một phần hợp đồng khác.  

Mà đó là hợp đồng ghi nhận Tống Thanh Ca chuyển nhượng công ty không ràng buộc điều kiện cho Tống Gia!  

Nói cách khác, Tống Gia dùng thủ đoạn hèn hạ để Tống Thanh Ca ký tên trên hợp đồng chuyển nhượng công ty Trường Ca vô điều kiện. Từ giờ trở đi, công ty mậu dịch Trường Ca là của Tống Gia...  

Lão phu nhân nhìn hợp đồng, hết sức hài lòng.  

"Tiểu Khải, bà nội không nhìn lầm cháu, cháu làm không tệ.”  

Tống Thế Ân cũng vui vẻ: "Mẹ, hôm nay thật là song hỉ lâm môn. Thanh Mạn đính hôn, công ty Trường Ca bị chúng ta chiếm lấy! Hôm nay con muốn uống thêm hai ly, ha ha!"  

"Không sai, thật sự phải uống thêm hai ly.” Đôi mắt lão phu nhân chớp động, "Đợi chút nữa mẹ sẽ tuyên bố chuyện này trước mặt mọi người trên buổi tiệc.”  

"Cháu đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của gia đình chú hai khi nghe thấy tin này.” Tống Khải cười trên nỗi đau của người khác: "Sợ là bọn họ còn khó chịu hơn ăn phải chuột chết, ha ha! Ha ha!"  

"Anh, chuyện gì mà vui vẻ vậy?"  

Tống Thanh Mạn kéo vị hôn phu Vưu Hạo Trạch đi đến.  

Hôm nay hai người đều ăn mặc rất tinh xảo vừa vặn. Tống Thanh Mạn mặc một bộ lễ phục màu đỏ, dáng người uyển chuyển được phơi bày hết ra. Còn Vưu Hạo Trạch thì khoác lên người một bộ âu phục màu trắng, nhìn như bạch mã hoàng tử.

Tống Khải kể lại chuyện kế hoạch đã thành công cho Tống Thanh Mạn, nghe xong, Tống Thanh Mạn cũng vui vẻ ra mặt.  

"Quá tốt, mất đi Trường Ca, em xem Tống Thanh Ca còn đắc ý cái gì!" Nói xong, cô nhìn về phía Vưu Hạo Trạch bên cạnh: "Hạo Trạch, mau tới ra mắt bà nội."  

Đây là lần đầu tiên Vưu Hạo Trạch gặp lão phu nhân, trước đó mặc dù anh ta từng tới Tống Gia, nhưng chưa lần nào gặp được.  

"Chào bà nội, đây là quà cháu tặng bà, hi vọng bà thích." Vưu Hạo Trạch đưa một Cửu Nhãn Thiên Châu cho lão phu nhân.  

Tống Thanh Mạn vội vàng nói: "Bà nội, Cửu Nhãn Thiên Châu này rất quý, là Hạo Trạch mua ở tiệm đồ cổ, nghe nói có pháp lực có thể kéo dài tuổi thọ, Hạo Trạch tốn hết hai mươi vạn đó."  

"Ồ? Quý như vậy sao?" Trên mặt Lão phu nhân tràn đầy yêu thích, nhận lấy quà rồi lập tức đeo lên cổ.  

Bà nhìn Vưu Hạo Trạch, càng nhìn càng thuận mắt.  

"Vẫn là Thanh Mạn biết cách tìm chồng, công việc tốt, gia thế cao, còn hiếu thuận, mạnh hơn thứ rác rưởi Tống Thanh Ca tìm nhiều!"  

Nghĩ đến Tô Trường Phong, lão phu nhân hận không thể chụp chết hắn.  

Tống Khải đứng một bên hừ  và nói: "Bà nội, sao bà lại gộp chung em rể với tên vô dụng kia? Em rể là phó tổng của công ty lớn, lương một năm mấy triệu, thứ rác rưởi ăn bám như hắn ta có thể so được sao?" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play