"Được rồi, bây giờ cha mẹ cũng không làm công ở nhà máy Tống Gia, bà con không đuổi ba mẹ đã không tệ rồi. Hợp đồng này, cha ký.”  

Sau đó ông ta ký tên, lại bảo Tưởng Lệ ký tên luôn.  

Tống Khải cười cười: "Vẫn là chú hai giác ngộ cao. Tống Thanh Ca, cô cũng ký tên đi.”  

"Tôi ký tên làm gì? Cha mẹ tôi ký là được.” Tất nhiên Tống Thanh Ca không muốn ký tên.  

Đôi mắt Tống Khải lấp lóe, "Trên hợp đồng cần một nhân chứng ký tên, cô là con gái của họ, cô không ký ai ký.”  

Tống Thanh Ca im lặng, nhưng cũng chỉ có thể ký.  

Nhưng khi ký tên, cô không chú ý tới mình ký nhiều hơn Tống Thế Minh và Tưởng Lệ một tờ giấy.  

Tống Khải cầm hợp đồng bọn họ đã ký, trên mặt là nụ cười bỡn cợt, sâu trong đáy mắt tràn đầy vẻ đắc ý khi âm mưu được thực hiện được, có vẻ rất vui vẻ.  

"Có chuyện phải thông báo cho các người.” Tống Khải nói với mọi người: "Mười hai giờ trưa hôm nay, Thanh Mạn đính hôn, bà nội bảo các người đến đúng giờ.”  

"Thanh Mạn muốn đính hôn à?" Tống Thế Minh gật gật đầu: "Được, chúng tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”  

Khóe miệng Tống Khải khẽ nhếch lên, đặt một tấm thiệp mời trên bàn đá: "Nhất định phải đến đúng giờ, chúng tôi đều chờ các người đến dự. Ha ha.”  

Nói xong, anh ta cười đắc ý, sau đó quay người rời đi.  

"Chị, người này là ai vậy, sao lại chán ghét như vậy?" Lâm Mộng Kỳ cau mày nói.  

Tống Thanh Ca thở dài, "Anh họ của chị.”  

"Dáng vẻ thật thiếu ăn đòn, nếu là ở Kim Thành thì chị đây đã không tha cho hắn.” Lâm Mộng Kỳ khẽ nói.  

Tống Thanh Ca nói: "Chị quen rồi. Qua nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn khi dễ nhà tụi chị như vậy.”  

"Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Tống Thế Minh trầm tư một lát, "Thanh Mạn đính hôn là chuyện lớn của Tống Gia. Mặc dù quan hệ của chúng ta và gia đình bác cả không tốt, nhưng vẫn phải giữ lễ phép.”  

"Thanh Ca, con đi chuẩn bị quà đi, cố gắng chuẩn bị kỹ một chút.”  

Tống Thanh Ca gật gật đầu: "Được rồi, con biết rồi.”  

Sau đó cô và Lâm Mộng Kỳ đi ra ngoài một chuyến, tốn năm vạn, chọn một vòng cổ thủy tinh cực phẩm, chuẩn bị trưa nay tặng cho Tống Thanh Mạn.  

"Chị, bọn họ đối xử với mọi người như vậy, cần gì tặng món quà quý giá như vậy?" Lâm Mộng Kỳ cảm thấy khó hiểu.  

Tống Thanh Ca cười cười: "Được rồi, chỉ một sợi dây chuyền thôi, chỉ hơi đắt một chút.”  

"Nếu là em thì dù cho chó cũng không cho bọn họ!" Lâm Mộng Kỳ tức đến bĩu môi.  

Nhà hàng Thiên Dương Đại.  

Đây là một nhà hàng năm sao mới mở, nghi thức đính hôn hôm nay của Tống Thanh Mạn được cử hành ở chỗ này.  

Lúc này, trong phòng nghỉ nhà hàng, Tống Khải đang đứng đó báo cáo tình hình cho lão phu nhân. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play