Trùng Sinh Chi Độc Sủng Nam Thê

Chương 5


1 năm

trướctiếp

Nơi này cách hoàng cung không tính là xa, đường phố phồn hoa lại không ồn ào, người đi đường cũng không nhiều lắm, nhưng xe ngựa phủ Tướng quân bị chặn lại vẫn khiến nhiều người chú ý. 

Nhìn nữ nhân có phần quen thuộc trước mắt, sắc mặt Lục Cận Xung đen như đáy nồi, đối phương đã quỳ xuống mở miệng nói, "Tiểu nữ là Tương Linh, trước kia là nhi nữ của một thương gia tại kinh thành, sau phụ thân bị người sát hại, cửa nát nhà tan. Hiện giờ tiểu nữ thật sự cùng đường, bất đắc dĩ mới chặn đường trần tình, cầu Tướng quân khoan thứ." 

*trần tình: nghĩa là trình bày nỗi lòng, ý kiến với người có thân phận cao hơn mình.

"Ngươi có oan thì đi nha môn, nếu người nào có oan cũng chặn đường như ngươi thì quốc pháp ở đâu." Lục Cận Xung không chút khách khí mà trách cứ.

Vừa định bảo Lục Cửu đem người đuổi đi, liền thấy nàng ta lấy ra một vật từ trong tay áo, dáng vẻ đáng thương nhu nhược nói, "Tướng quân ngài còn nhớ vật này?" 

Vật nằm trong tay của nữ nhân tên Tương Linh, chính là tiểu mộc kiếm được khắc thành từ mảnh gỗ đào, không có một chút tinh xảo, thậm chí có chút xấu, nhưng lại vô cùng giống với cái của Tề Nguyệt.

Điểm bất đồng duy nhất, đại khái là đồ vật của nàng ta không được bóng sáng như của Tề Nguyệt.

Ánh mắt Lục Cận Xung thâm trầm, trong lòng sinh ra một cổ hàn ý. 

Kỳ thật, nó cũng không có gì đặc biệt, chỉ là khi hăn còn nhỏ tập võ cảm thấy buồn tẻ, liền tranh thủ thời gian lấy mảnh gỗ đào khắc chơi. Khi khắc xong, hắn còn đem đi khoe khoang, nói với mẫu thân sẽ đem làm vật đính ước, khiến phụ mẫu đều bật cười. 

Đúng là hắn đã làm như vậy, nhưng người biết chuyện này rất ít, trừ phụ mẫu hắn ra còn có Tiêu Khải Hoằng. Bởi vì lúc đó hắn chuẩn bị xuất phát đến Bắc Cương, chỉ có thể nhờ Đại Hoàng tử giúp hắn tìm người. 

Da đầu Lục Cửu có chút tê dại, thứ đồ vật này hắn đi theo bên cạnh thiếu gia từ nhỏ, đương nhiên cũng nhận ra, chỉ là từ khi đi Bắc Cương thì không còn nhìn thấy nữa.

Thấy Lục Cận Xung trầm mặc, mắt Tương Linh liền ửng đỏ nói, "Tiểu nữ tự biết thân phận hèn mọn, cũng không dám cầu xin điều gì quá phận, nhưng người lần này tiểu nữ muốn cáo trạng có thân phận tôn quý, đi đến nha môn chỉ sợ là chui vào hang cọp, nên mới cả gan đến cầu Tướng quân giúp đỡ." 

Nói xong hai dòng nước mắt cũng lăn xuống, khiến người ta nảy lòng thương xót, cùng với dung nhan của xinh đẹp, chỉ sợ không có mấy nam nhân có thể chịu được, những người đi đường bốn phía đều lộ vẻ đồng tình. 

Lục Cận Xung nhìn chằm chằm tiểu mộc kiếm kia cân nhắc một lát, sau mới phân phó Lục Cửu, "Ngươi đi tìm xe ngựa, đem vị cô nương này an bài ở Tinh Đình Viện."

"Thiếu gia… Ngài sắp phải thành hôn." Lục Cửu nhỏ giọng nhắc nhở.

Trên người nữ nhân này có đồ vật của thiếu gia nhà hắn, mà lúc này đem người giữ ở biệt viện, thật sự có chút không ổn.

"Đừng nói bậy." Lục Cận Xung gõ đầu hắn một cái, dặn dò, "Bảo nàng viết một tờ trạng thư, lại phái hai người đến canh giữ nàng." 

Thấy Lục Cận Xung đột nhiên trầm mặc, Lục Cửu cũng nhăn chặt mày, nghiêm nghị đáp, "Vâng, thiếu gia." 

Lục Cửu nhanh chóng tìm được một chiếc xe ngựa, nữ nhân có vẻ không tình nguyện, do dự một lát mới đành thoả hiệp. 

Lục Cận Xung chờ bọn họ rời đi mới nhấc lên màn xe nhìn chung quanh, xem thử có người giám thị hay không, lại ngoài ý muốn chạm phải một đôi mắt thanh lãnh. 

Ở bên phải đường phố có một gian tửu lâu, lúc này cửa sổ trên lầu hai được mở ra, Tề Nguyệt đứng ở cửa sổ lạnh lùng nhìn xuống. 

Tựa hồ không đoán được Lục Cận Xung sẽ đột ngột ngẩng đầu, tầm mắt hai người liền chạm nhau, Tề Nguyệt theo bản năng tránh đi.

Trong tửu lâu, một lão nhân gia đeo bạc đầy người, nhìn qua liền biết vô cùng giàu có, hiện tại vẻ mặt vô cùng tức giận, "Tề Minh Văn quả thật không phải người, ngươi là trưởng tử Tề gia, bọn họ sao có thể chà đạp ngươi như vậy, nếu ta sớm biết được, dù đánh đổi cái mạng già này cũng sẽ không để ngươi gả cho một nam nhân làm thê." 

Thánh chỉ tứ hôn đã hạ vào hôm qua, khi hắn nghe được tin tức, muốn tìm cách ngăn cản cũng không còn kịp, Lâm Mão hiện tại hận không thể đến Tề phủ, tìm Tề Minh Văn tính sổ. 

Tề Nguyệt dựa vào cửa sổ lấy lại bình tĩnh, bất đắc dĩ mở miệng khuyên nhủ, "Ông ngoại ngài đừng giận nữa, không tốt cho sức khỏe." 

Kỳ thật chuyện này nếu không phải hắn ngầm đồng ý, căn bản không có khả năng thành, chỉ là hiện tại Tề Nguyệt có chút không hiểu. 

Đồ vật trên tay nữ nhân kia hắn cũng thấy, Lục Cận Xung rõ ràng là lạnh nhạt không quan tâm, nhưng lúc sau lại sinh lòng thương hại.

Hoá ra cái gọi là "tín vật đính ước", bất quá cũng chỉ là thuận mắt liền đưa sao? Vừa rồi hắn suýt nữa đã đem mặt trang sức mộc kiếm này hướng đến Lục Cận Xung mà vứt, may là vẫn kiềm chế được. 

"Không tức giận, ngươi sắp phải gả đi, sao ta có thể không tức giận, mấy năm nay nếu không có ngươi, sao Tề gia có tiền tiêu xài phung phí như vậy, hiện giờ thấy lợi ích trước mắt liền đem ngươi gả đi, năm đó ta đúng là mù mắt chó." Lâm Mão thiếu chút nữa thất khiếu bốc khói, căn bản không để ý đến sự khác thường của Tề Nguyệt. 

Tề Nguyệt cười trào phúng nói, "Thế tử Tề phủ cũng không phải hiếm lạ, bọn họ muốn đuổi ta đi, ta cũng không muốn ở lại Tề phủ, đây cũng không phải chuyện xấu. Từ giàu rồi trở về nghèo, đợi bọn họ sung sướng một thời gian nữa, liền sẽ biết thế nào là gian khổ." 

Lâm Mão nghe xong, tâm tình mới hoà hoãn lại một chút, "Nếu bọn họ lấy đồ của ngươi nuốt luôn thì sao?" 

"Ông ngoại yên tâm, bọn họ không nuốt được." Chính là không lấy được cũng sẽ hủy hết, Tề Nguyệt ở trong lòng bồi thêm một câu. 

"Nhưng, nếu ngươi ở Lục gia chịu ấm ức thì phải làm sao?" Lâm Mão nhìn cháu ngoại tuấn tú bất phàm, trong lòng thở dài.

Tôn nhi của hắn tốt như vậy, vốn nên là thế tử được sủng ái, lại bị Tề gia chà đạp từ nhỏ, hiện giờ còn phải gả cho nam nhân làm thê, người kia lại chính là Tướng quân, quyền cao chức trọng. 

Tề Nguyệt rũ mắt, giọng nói có phần nhẹ đi, "Sẽ không." 

Lần trước đi Lục phủ, hắn cho rằng quan hệ giữa hai người đã hoà hoãn, nhưng nhìn một màn vừa rồi lại khiến y có chút hối hận, rốt cuộc Lục Cận Xung là người như thế nào.

Thấy Tề Nguyệt tránh đi, Lục Cận Xung cũng không tiếp tục dừng lại trên đường, liền hồi phủ. 

Chạng vạng, Lục Cửu đã chuẩn bị tốt hết thảy, khi trở lại trong phủ liền đến Đông viện phục mệnh, Lục Cận Xung ở thư phòng chờ hắn, thấy hắn chạy đến thì hỏi, "Trạng thư đã viết thế nào?"

Lục Cửu thở dài, "Không có, Tương cô nương nói sự tình trọng đại, nói muốn gặp thiếu gia mới bằng lòng nói ra, ta thấy nàng thật sự kì lạ, thiếu gia thu lưu nàng sợ là điều phiền phức." 

Không phải là vội vã muốn giải oan sao? Thiếu gia đã đáp ứng hỗ trợ, nàng ta ngược lại còn yêu cầu cái gì nữa.

Đoán trước được chuyện này, Lục Cận Xung chỉ khẽ cười, "Nàng đã nói như vậy, nếu ta mặc kệ, về sau sự tình bại lộ sẽ khó tránh khỏi tội danh thất trách." 

"Vậy hiện tại làm sao bây giờ? Thiếu gia thật sự đi gặp nàng sao?" Lục Cửu gãi đầu hỏi.

"Ngày mai ngươi phái một nha hoàn qua đó hầu hạ, nói với nàng chỉ cần nàng viết trạng thư, ta nhất định sẽ đều tra rõ ràng, trả cho nàng một cái công đạo, khi nói nhớ lớn giọng một chút, càng nhiều người nghe thấy thì càng tốt." 

Đời trước, nữ nhân Tương Linh này không hiểu chuyện như vậy, chỉ khóc sướt mướt rồi đem sự tình của Tam Hoàng tử nói ra sạch sẽ. Lần này đột nhiên chuyển biến, phỏng chừng là Tiêu Khải Hoằng thấy hắn hôm nay lạnh nhạt, liền thay đổi kế sách. 

Nếu như vậy, không thu lưu nàng ta chỉ sợ sẽ có thêm phiền phức. Cũng tốt, hắn cũng muốn nhìn một chút trừ bỏ thứ đó, Tiêu Khải Hoằng đã nắm được bao nhiêu nhược điểm của Thụy Vương. 

Biển pháp tốt nhất hiện giờ, chính là làm cho thế lực hai bên ngang nhau để họ kiềm chế lẫn nhau. 

Lục Cửu nghe xong liền hiểu, gật gật đầu. Ngay sau đó hắn lại nhớ đến một chuyện, "Đúng rồi thiếu gia, khi ta từ Tinh Đình Viện trở về, vừa vặn đụng phải cỗ kiệu của Vĩnh An Bá, hắn hỏi vài câu về tình hình của ngài gần đây, còn nói muốn mời ngài cùng nhau uống trà xem diễn." 

Lục Cửu đối với Vĩnh An Bá cũng không có hảo cảm, lão gia hoả kia quả thật là một bộ dáng tiểu nhân, nhìn qua liền không vừa mắt. 

Đối với chuyện Vĩnh An Bá đưa ra lời mời, Lục Cận Xung tạm thời không muốn đáp lại, ít nhất trước khi hắn hiểu rõ quan hệ của Tề Nguyệt cùng Vĩnh An Bá.

"Không cần để ý tới." Lục Cận Xung nói xong, một lần nữa đề bút, trên nền giấy trắng viết viết vẽ vẽ xuống một vài chuyện quan trọng. 

Mấy ngày nữa sẽ đến thu săn, Triệu Chung Hạ là vào thời điểm này săn giết được một con gấu nâu cực kỳ hung mãnh, được Hoàng Thượng phong làm chỉ huy cấm quân tứ phẩm, trở thành một cánh tay đắc lực của Tiêu Khải Hoằng.

Nghĩ đến ánh mắt ghen ghét của Triệu Chung Hạ, nếu hắn đã để ý đến phẩm cấp quan chức như vậy thì sao có thể để hắn tại nguyện. 

…….

Mấy ngày kế tiếp, Lục Cận Xung ngoại trừ tiến cung thượng triều thì đều ở trong phủ luyện võ, đối với chuyện Thụy Vương cùng Vĩnh An Bá mượn sức, hắn đều xem như không thấy. 

Mà nữ nhân được an bài ở Tinh Đình Viện cũng bị hắn lãng quên, đối phương nếu muốn giằng co, Lục Cận Xung càng mừng thầm. 

Lục Cửu cùng hộ vệ trong phủ lại không được ổn cho lắm, mỗi ngày đều bị thiếu Tướng quân lôi đi bồi luyện, khổ nói không nên lời. 

Nguyên Uyển đi ngang qua thiền viện, thì thấy nhi tử tay đấm tay hạ, không khỏi cảm thấy có chút đau đầu, "Hoè nhi đã nhiều ngày là bộ dáng này." 

"Phu nhân, ngài mau đến cứu tiểu nhân đi." Lục Cửu nhìn thấy cứu tinh như muốn khóc, mong phu nhân bảo thiếu gia dừng lại, để hắn yên ổn một chút. 

Cũng không biết thiếu gia ăn cái gì mà công phu tiến bộ vượt bậc, mấy người bọn họ hợp lại cũng chả làm được gì, hoàn toàn là bị đánh. 

Nguyên Uyển nhìn mặt Lục Cửu bầm dập, dùng cây quạt che mặt đồng tình nói, "Vất vả cho Tiểu Cửu nhi ngươi, bất quá ngươi đi theo bên cạnh Hoè nhi thì nên luyện tập nhiều một chút mới tốt, đợi lát nữa ngươi đến tìm quản gia lấy thuốc mỡ bôi vào." 

Lục Cửu đối với chuyện phu nhân vui sướng khi người gặp hoạ giận mà không dám nói gì, chỉ có thể khuất phục đáp, "Vâng ~ phu nhân." 

Chờ Lục Cửu đi xa, Lý ma ma đi theo bên cạnh Nguyên Uyển mới mở miệng, "Phu nhân, có lẽ trong lòng thiếu gia không thoải mái, hay là ngài đi khuyên một chút."

Nàng là của hồi môn đi theo phu nhân gả đến Lục phủ, cũng tận mắt nhìn thiếu gia lớn lên, đương nhiên hiểu thiếu gia trong lòng có người, hiện giờ Hoàng Thượng tứ hôn, mối nhân duyên kia chỉ sợ cũng phải kết thúc.

Nguyên Uyển lắc đầu, "Không sao, nếu như thế có thể khiến hắn dễ chịu hơn thì cứ mặc kệ đi." 

Đối với vị cô nương chưa từng gặp mặt đó, đến nay còn không biết ở nơi nào, trong lòng Nguyên Uyển tràn đầy bất đắc dĩ, nếu có thể tìm được vị cô nương đó sớm một chút thì nhi tử của nàng cũng không phải bị bắt thành thân.

Bất quá, vị cô nương đó chắc năm nay cũng tầm 17-18 tuổi, nói không chừng đã gả đi, nghĩ đến đây trong lòng nàng liền thở dài.

Lúc này, tay cầm trường côn cùng thị vệ so chiêu, Lục Cận Xung đánh đến vui vẻ, trong lòng vô cùng sảng khoái, hoàn toàn không có gì là phiền não.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp