Trùng Sinh Chi Độc Sủng Nam Thê

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Trải qua một ngày, Lục Cận Xung đã có thể khống chế tốt cảm xúc của mình, hắn lễ nghĩa chu toàn nói, "Tham kiến Vương gia." 

"Lâu ngày không gặp, ngươi liền trở nên xa lạ với cô rồi." Tiêu Khải Hoằng tươi cười nhìn Lục Cận Xung, trong mắt ánh lên một tia dị sắc nhưng rất nhanh liền bị hắn giấu đi. 

"Nào có nào có." Lục Cận Xung cười cười, trên mặt đều là khí phách sang sảng của thiếu niên, đây là thành quả mà hắn đã luyện tập ngày hôm qua. 

Rốt cuộc hắn cũng không còn là Lục Cận Xung 18 tuổi, đặc biệt là khi đã trải qua những chuyện đau thương, những năm qua không lúc nào có thể thật sự tươi cười, vẫn là phản ứng của Tề Nguyệt hôm qua đã nhắc nhở hắn. 

Quả nhiên, Tiêu Khải Hoằng thấy hắn vẫn là một dáng vẻ như thường, liền cười mắng một tiếng, "Ngươi đó, còn làm ra bộ dáng này với cô." 

Cảnh hai người thân thiết hỏi thăm nhau đều rơi vào trong mắt các quan viên đại thần chung quanh, thấy quan hệ của Lục gia với Ung Vương vẫn chặt chẽ như cũ, trong lòng liền có chút suy tư. Thụy Vương thâm trầm liếc nhìn Lục Cận Xung một cái, mới chuyển tẩm mắt. 

Tiêu Khải Hoằng đạt được mục đích, liền khoanh tay đứng thẳng người, càng làm hắn tăng thêm vài phần đĩnh bạt, Lục Cận Xung nhìn bóng dáng của hắn, trong lòng đều là châm chọc.

Năm hắn 6 tuổi, Hoàng Thượng để hắn tiếp nhận vị trí thư đồng của Đại Hoàng tử, đích tử của Trấn Bắc quân cùng Đại Hoàng tử kết thân, có thể thấy được ý định năm đó lập Tiêu Khải Hoằng làm Thái tử của Khang Khánh Đế. 

Bất quá mấy năm nay, quan hệ với Hoàng Hậu càng ngày càng lãnh đạm, nhờ vào Trần Quý phi mà nhà ngoại của Tam Hoàng tử cũng quật khởi, gián tiếp ảnh hưởng đến địa vị của Đại Hoàng tử. Vì để Tiêu Khải Hoằng có thể kế vị, hắn đã mất rất nhiều tâm huyết. 

Giờ Mão đến, thái giám ngự tiền hô lớn một tiếng, "Hoàng Thượng giá lâm", Khang Khánh Đế thân mặc long bào hoàng kim, ngồi ngay ngắn trên đế vị, cả triều văn võ đều quỳ xuống. 

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" 

Lục Cận Xung chờ đến khi đứng dậy, mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị Đế Vương trên long ỷ, Khang Khánh Đế hiện tại vẫn còn khỏe mạnh và trẻ hơn so với trong trí nhớ của hắn. 

Lúc này trên cao nhìn xuống, trên người khí phách uy nghiêm, các triều thần đều nín thở ngưng thần, sợ chính mình làm ra hành động sai lầm. 

Trong Kim Loan điện, âm thanh công tấu của vài vị quan viên bắt đầu vang lên, Khang Khánh Đế ngẫu nhiên đáp lại, Lục Cận Xung đối với chuyện kinh thành không biết nhiều, chỉ đứng lặng một bên lắng nghe. 

Đến khi thượng nghị xong chính sự, Khang Khánh Đế nói đến chuyện Trấn Bắc quân đánh bại Hung nô, khiến cho văn võ bá quan không ngừng khen ngợi Lục gia, cũng thuận tiện nhắc đến thu săn năm nay. 

"Nếu Bắc quan đã báo cáo thắng lợi, liền có thể tổ chức nghi lễ hiến tế mùa thu, để Đại Khánh quốc thái dân an, thịnh thế phồn vinh." 

Lần trước tình hình Bác Cương còn đang khẩn trương nên vẫn chưa thể tổ chức thu săn, hiện giờ chiến sự đã bình, Bắc Man đại thương, Khang Khánh Đế liền ngồi không yên, muốn lập tức tổ chức thu săn. 

Hắn vừa dứt lời liền có quan viên phụ hoạ, "Tiết sương giáng cũng sắp đến, Hoàng Thượng thánh minh, hiện tại quả thật là thời điểm thích hợp để tổ chức lễ hiến tế mùa thu." 

*Tiết Sương Giáng là tiết thứ 18 trong 24 tiết khí, là tiết khí cuối cùng của mùa thu khi không khí bắt đầu trở lạnh.

Các đại thần khác cũng không cam lòng yếu thế, sôi nổi phụ hoạ lấy lòng, Khang Khánh Đế cũng thuận thế chọn người đi săn, sau đó nhìn về hàng phía sau võ tướng, "Vĩnh An Bá đã nhiều năm không tham gia săn thú, năm nay cũng đi đi, nhớ mang theo trưởng tử của ngươi." 

Lục Cận Xung nghe được lời này, khoé miệng hơi nhếch, chỉ định cho hắn một vị nam thê, khó tránh khỏi mang tai tiếng, giờ lại nâng thân phận Vĩnh An Bá lên, bất quá chỉ là đánh ngươi một gậy cho ngươi một quả táo ngọt thôi.

Vĩnh An Bá không nghĩ Hoàng Thượng sẽ nhắc tới hắn, nhất thời phản ứng chậm chạp, trên mặt khó nén nổi vui sướng cùng thụ sủng nhược kinh, liền bước ra khỏi hàng tạ ơn, "Thần lĩnh mệnh, tạ Hoàng Thượng ân điển." 

Tổ tiên Vĩnh An Bá vẫn là tước vị quốc công, chỉ là thế hệ này không bằng thế hệ trước, đến thế hệ của Tề Minh Văn thật uổng công cho tên tuổi của Bá phủ. 

Bất quá phu nhân của Bá phủ, ở mẫu gia có nữ tử làm trắc phi Thụy Vương, Vĩnh An Bá cùng Thụy Vương có một chút quan hệ nên miễn cưỡng trở thành một quan viên tứ phẩm. Hiện giờ lại dựa vào hôn ước với Trấn Bắc Tướng quân phủ, ở trước mặt Hoàng Thượng càng được để mắt đến. 

Đại thần trên triều đối với việc bán tử cầu vinh của Vĩnh An Bá đều khinh thường. Nghĩ đến việc bỏ lỡ cơ hội kết thân với Tướng quân phủ, đa số đều là không cam lòng. 

Cả triều ngoại trừ Vĩnh An Bá có tâm tình tốt, còn có Thụy Vương, phụ Hoàng để Lục Cận Xung làm thư đồng cho Hoàng huynh, khiến hắn ghen ghét từ nhỏ. Hiện giờ đề bạt Vĩnh An Bá một chút, lại có thể mượn sức của Tướng quân phủ, có thể nói là kinh hỉ ngoài ý muốn. 

Sau khi hạ triều, Tiêu Khải Hoằng cùng Lục Cận Xung song song ra khỏi đại điện, chờ đến khi giữ khoảng cách đủ xa với các đại thần khác mới mở miệng nói.

"Cận Xung, chuyện tứ hôn lần này cô không thể giúp gì cho ngươi, ngươi có giận ta?" 

"Vương gia nói đùa, Thánh Thượng tứ hôn đương nhiên là *kim ngọc lương duyên, sao ta có thể oán giận." Lục Cận Xung thản nhiên nói. 

*kim ngọc lương duyên: là hình ảnh ước lệ một mối nhân duyên tốt đẹp. 

Tiêu Khải Hoằng vẫn luôn chú ý đến sắc mặt Lục Cận Xung, nhất thời không phân biệt được hắn là đang nói thật hay chỉ đang trái lương tâm, không khỏi nhíu mày.

"Kỳ thật, hôn ước lần này có một tay của tam đệ thúc đẩy, mấy năm nay phụ Hoàng sủng ái Trần Quý phi, không còn để tâm đến mẫu hậu như trước, tam đệ… Chỉ sợ rất có cơ hội lập trữ quân." Tiêu Khải Hoằng cười khổ nói.  

Lời này nghe rất quen tai, trước kia Tiêu Khải Hoằng tựa hồ trong tối ngoài sáng cũng nói qua với hắn không ít. 

Từ nhỏ, tổ huấn Lục gia giáo huấn hắn lớn lên, không nói đến tình nghĩa với Đại Hoàng tử, chỉ nói đến việc này cũng khiến hắn phản cảm. 

Càng đừng nói tới, chuyện hắn cưới nam thê còn có bút tích của Thụy Vương, lập tức khiến hắn chán ghét vị nam thê chưa vào cửa kia. 

Nhưng Lục Cận Xung hiện tại, đối với bản thân cũng thấy tức cười, nhưng không thể không nói Tiêu Khải Hoằng quá hiểu Lục gia, cũng quá hiểu hắn. 

"Đại Hoàng huynh, các ngươi hạ triều sao." 

Tiêu Khải Hoằng đang chờ Lục Cận Xung nổi giận, cùng có chung kẻ địch với mình, lại đột nhiên bị một giọng nói non nớt đánh gãy, một tia tăm tối chợt lóe lên trong mắt.

Lục Cận Xung theo âm thanh nhìn qua, liền thấy một thân ảnh nho nhỏ hướng hắn chạy đến, chính là hài tử của trưởng tỷ cùng đương kim Thánh Thượng, Lục Hoàng tử Tiêu Khải Hạo. 

Từ trước đến nay, cháu ngoại của hắn cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, văn võ không xong, khiến hắn cảm thấy đầu. Mà Tiêu Khải Hạo hiện giờ chỉ khoảng bảy tám tuổi, vẫn còn là một tiểu hài tử khuôn mặt mum múp, thập phần đáng yêu. 

Vừa lúc hắn cũng không kiên nhẫn ứng phó Tiêu Khải Hoằng, liền cùng cháu ngoại vui đùa, "Sao Lục Hoàng tử biết Ung Vương, lại không biết cữu cữu ta?"

"Cữu cữu?" Tiêu Khải Hạo nghi hoặc nhìn Lục Cận Xung, ngay sau đó hai mắt sáng lên, kinh hỉ nói, "Ngươi chính là cữu cữu Cận Xung." 

Từ lúc hắn hiểu chuyện, Lục Cận Xung đã đi Bắc Cương, số lần hồi kinh lại rất ít, không thể trách hắn vì sao không nhận ra cữu cữu mình. 

Lời nói này làm cữu cữu Cận Xung sửng sốt một chút, trong lòng cảm thấy chua xót, giơ tay nhéo nhéo hai má của cháu ngoại mình, "Lục Hoàng tử trông không tồi, ăn uống đến trắng trẻo mập mạp." 

"Cữu cữu, ta không có mập." Tiêu Khải Hạo dùng tay bụm mặt, ai oán phản bác nói.

Kỳ thật, Lục Cận Xung rất ít cùng với người khác thân mật như vậy, hiện tại cảm thấy sờ sờ cháu ngoại như thế có chút lạc thú. 

Bất quá hai người trò chuyện thân mật, trong mắt Tiêu Khải Hoằng lại có chút không được tự nhiên, Lục đệ này nhỏ tuổi nhưng rất hay ra vẻ kiêu ngạo, giờ ở trước mặt Lục Cận Xung lại tỏ vẻ đáng yêu như vậy, chẳng lẽ là do huyết thống? 

Mặc dù trên mặt Tiêu Khải Hoằng vẫn là vẻ ôn hoà như gió xuân, nhưng Lục Cận Xung vẫn nhạy bén nhận ra sự khác thường trong chớp mắt.

Lúc này, cung nhân hầu hạ Tiêu Khải Hạo thở hồng học chạy đến, là một gã thái giám khoảng 17-18 tuổi, hướng Đại Hoàng tử cùng Lục Cận Xung hành lễ, sau đó quay sang nói, "Chủ tử, sao ngài lại trốn học, tiên sinh vẫn chưa dạy xong mà." 

"Suỵt suỵt, ngươi đừng có nói lớn như vậy." Tiêu Khải Hạo dựng thẳng ngón tay nhỏ ở trên môi, cố gắng dùng ánh mắt ra hiệu cho thái giám.

Gã thái giám cũng phản ứng nhanh, lập tức sửa miệng, "Nương nương nói ngài học xong thì mau chóng trở về, hôm nay Ngự Thiện Phòng có làm bánh táo đường ngài thích."  

"Có bánh táo đường, sao ngươi không nói sớm." Tiêu Khải Hạo nghe được ăn, nước dãi thiếu chút nữa chảy ra khỏi miệng, quay sang đối diện hai người, "Cữu cữu cùng Đại Hoàng huynh có muốn cùng ta ăn điểm tâm không?" 

Lục Cận Xung buồn cười lắc đầu, "Tẩm cung của nương nương há có thể tùy tiện đặt chân sao?"

Hắn xác thật là muốn gặp trưởng tỷ và thương lượng một chút sự tình, nhưng hiện tại chưa phải là lúc. 

"Cô cũng không tiện, Lục đệ ngươi mau trở về đi thôi." Tiêu Khải Hoằng ôn hoà nói. 

Lục Cận Xung nhìn theo cháu ngoại cùng cung nhân đi xa, sau mới cùng Tiêu Khải Hoằng hướng cửa cung rời đi, lời nói vừa rồi bị người đánh gãy, Tiêu Khải Hoằng cũng không tiện nhắc lại. 

Hai người một đường không ai nói gì, đến khi ra cửa cung, Tiêu Khải Hoằng đứng trước kiệu của mình, mới mở miệng đưa ra lời mời, "Chúng ta đã lâu không có thời gian trò chuyện, không bằng cùng đến Xuân Tuyết Lâu ngồi?" 

Lục Cận Xung nghe đến Xuân Tuyết Lâu, vẻ mặt đầy áy náy, "Ung Vương mời, ta vốn nên đi cùng, chỉ là phụ thân bị thương nặng chưa lành, cần phải hồi phủ chăm sóc, ta thật sự không có thời gian." 

Trong lòng Tiêu Khải Hoằng có chút không vui, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ rộng lượng nói không sao.

Lục Cận Xung cùng đối phương từ biệt, ngồi trên xe ngựa hồi phủ, suy nghĩ không dần dần bay xa. 

Nếu hắn nhớ không lầm, hôm nay cùng Tiêu Khải Hoằng đi Xuân Tuyết Lâu uống trà, sẽ có một vị cô nương xuất hiện, quỳ xuống trước mặt hắn, tố giác giác kẻ quyền quý mở sòng bạc, lừa gạt bá tánh, bức hại dân lành, mà kẻ quyền quý này chính là Thụy Vương. 

Dưới cơn tức giận, hắn liền lâm triều đem sự tình tố giác, kết quả là có người gánh tội thay, Thụy Vương tuy bị trừng phạt, nhưng chỉ phạt chép mấy lần Lễ Ký liền cho qua chuyện. 

Khi đó hắn không hiểu như thế nào là việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, huống chi là mặt mũi hoàng gia. Phụ thân vì hắn, vào cung diện Thánh dẫn đến vết thương chuyển xấu, suýt chút nữa là phải cắt bỏ chân. 

Hoàng Thượng mặt ngoài không so đo, nhưng khi hồi Bắc Cương lại chỉ phong hắn làm một Tướng quân tiên phong tứ phẩm, phái giám quân gây khó dễ trên đầu toàn bộ Trấn Bắc quân, hắn và Thụy Vương cũng từ đó kết thù. 

Hiện giờ ngẫm lại, nữ nhân kia ắt hẳn là do Tiêu Khải Hoằng an bài, hết thảy cũng do hắn tính toán, Lục Cận Xung một lần nữa vì sự xúc động ngu dốt của chính mình đỡ trán thở dài. 

Nếu Tiêu Khải Hoằng đã tra ra được sòng bạc kia, chắc chắn sẽ tìm cách để mọi người đều biết, chính mình cần gì phải làm chim đầu đàn. 

Lục Cận Xung vừa nghĩ như vậy, xe ngựa đột nhiên phanh gấp.

"Lục Cửu, sao vậy?" Lục Cận Xung nghi hoặc hỏi. 

"Thiếu gia, đột nhiên có một vị cô nương lao đến chắn trước xe ngựa của chúng ta." Lục Cửu vén một góc rèm, quay sang chủ tử nói. 

Lục Cận Xung cũng vén rèm, nhìn về phía trước xe ngựa, quả nhiên có một nữ tử với gương mặt có vài phần quen thuộc, hình như chính là người sẽ xuất hiện ở Xuân Tuyết Lâu.

Lục Cận Xung, "..."



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp