Trùng Sinh Chi Độc Sủng Nam Thê

Chương 6


1 năm

trướctiếp

Tuy rằng Khang Khánh Đế muốn ra ngoài tổ chức thu săn, nhưng Đế Vương ra ngoài chưa bao giờ là chuyện đơn giản, sau khi lâm triều các đại thần cùng nhau thương nghị quyết định xuất phát vào năm ngày sau. 

Lục Hồng Phong là Trấn Bắc đại Tướng quân, vốn dĩ cũng nằm trong danh sách thu săn lần này nhưng vì thương nặng chưa lành, đương nhiên là không thể cưỡi ngựa đi săn, Lục Cận Xung chỉ dẫn theo Lục Cửu, hai người hai con ngựa.

Số lượng quân hộ giá cũng không nhỏ, Ngự lâm quân có đến hai ngàn người, đồng hành cùng các vương hầu đại thần còn có rất nhiều hộ vệ, giống như một biển người mênh mông.

Khi Lục Cận Xung cưỡi ngựa đến cách sườn núi khoảng mười dặm, đã có không ít đại thần đã tụ lại đây, dường như hắn chỉ liếc một cái liền thấy bên trong đám người, một thân ảnh đơn bạc màu lam nhạt. 

Quả thật Tề Nguyệt vô cùng thích hợp với màu lam, làm gương mặt tuấn thêm vài phần đạm nhiên cùng khí chất thanh khiết riêng biệt của y, nên không khó để hắn liếc mắt liền nhận ra.

Nhưng không biết vì sao, Lục Cận Xung cảm thấy Tề Nguyệt như vậy không thích hợp với kinh thành, không thích hợp ở hậu trạch phủ Tướng quân hoặc là nói không xứng với y, tựa như giam cầm một con vân hạc vậy. 

Đột nhiên nghĩ như vậy, Lục Cận Xung không khỏi nhíu mày, Tề Nguyệt cũng vừa vặn quay đầu nhìn qua, tầm mắt hai người lần nữa chạm nhau khiến cả hai đều sửng sốt.

Lục Cận Xung còn chưa kịp điều chỉnh biểu tình trên mặt, bả vai bỗng nhiên bị người đè lại, cùng với giọng nói của Tiêu Khải Hoằng truyền đến. 

"Ngươi sững sờ như vậy làm gì, phụ hoàng sắp đến rồi, ngươi nhanh theo ta đi."

Tiêu Khải Hoằng không khỏi nghi hoặc, kéo Lục Cận Xung đi cùng hắn, không muốn để cho Lục Cận Xung có cơ hội nói chuyện với Vĩnh An Bá. 

Rất nhanh Hoàng Thượng liền đến, Ngự lâm quân hộ giá bước đi chỉnh tề, thanh thế to lớn dừng lại trong tầm mắt mọi người. 

Nguyên bản là phi tần hậu cung không thể tham gia, nhưng hôm nay lại ngoài ý muốn, trừ bỏ vài vị Hoàng tử tuổi nhỏ, phía sau Hoàng đế còn có hai nữ tử xinh đẹp theo cùng.

Một người là Hoàng hậu ngồi phượng liễn, người ngồi trên giá liễn còn lại chính là mẫu phi của Tam Hoàng tử, Trần Quý phi. 

*phượng liễn: là kiệu khiêng á

Còn trưởng tỷ của hắn là Tuệ phi, nghe nói là Lục Hoàng tử bị bệnh, muốn lưu lại trong cung chăm sóc. Nhưng dù Lục Hoàng tử không bị bệnh, trưởng tỷ luôn tuân thủ nghiêm khắc bổn phận của mình sẽ không tham dự loại hoạt động này. 

Trong lòng Lục Cận Xung lại sinh ra nghi vấn, vì sao trưởng tỷ lại muốn hắn trợ giúp Lục Hoàng tử tranh giành ngôi vị Hoàng đế, chẳng lẽ sau này có chuyện gì xảy ra?

"Mẫu hậu của cô vốn không muốn phá vỡ quy định, nhưng phụ hoàng lại muốn mang theo Quý phi nương nương, lại lo lắng làm người khác bàn tán." Tiêu Khải Hoằng thấy ánh mắt hắn dừng ở hai giá liễn, không khỏi cười khổ mà nói. 

Lục Cận Xung hoàn hồn, vẻ mặt thành khẩn nói, "Nếu như thế, Ung Vương còn phải để tâm che chở Hoàng Hậu nương nương, quốc mẫu đi ra ngoài, nhất định không thể có sơ suất." 

Lời quan tâm này lại làm biểu tình trên mặt Tiêu Khải Hoằng cứng đờ, rõ ràng mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn gửi thư qua lại, cũng không thấy xa lạ, nhưng Lục Cận Xung hiện giờ lại khiến hắn thấy có chút xa lạ. 

Còn nữ nhân hắn tỉ mỉ chuẩn bị, đã vài ngày trôi qua, Lục Cận Xung cũng không có hành động gì.

Triệu Chung Hạ phát hiện bầu không khí có chút cứng đờ, đúng lúc chen vào nói, "Cận Xung ngươi sắp thành hôn, ta còn chưa có chúc mừng ngươi." 

"Không cần khách khí như vậy." Lục Cận Xung cười đáp lại.

"Bất quá Cận Xung sau khi thành thân, cũng đừng có quên huynh đệ chúng ta nha." Triệu Chung Hạ cười sang sảng, lời nói lại có ý. 

Hai câu nói ngắn ngủn liền muốn nhắc nhở Lục Cận Xung là Tam Hoàng tử hại hắn cưới nam thê, sau đó là muốn hắn tỏ thái độ.

Đón nhận ánh mắt của Tiêu Khải Hoằng, Lục Cận Xung buồn cười trêu chọc, "Phu nhân là phu nhân, huynh đệ là huynh đệ, thê tử còn chưa vào cửa, sao Triệu huynh liền ghen tị rồi." 

Tiêu Khải Hoằng nhíu mày, phu nhân là phu nhân, Lục Cận Xung nói lời này rốt cuộc là muốn nói không thể quản hắn hay là nói hắn đã chấp nhận vị nam thê này. 

Lục Cận Xung tỏ ra rất thản nhiên, dọc theo đường đi đối với vấn đề mà Triệu Chung Hạ đưa ra, hắn vẫn toàn vẹn ứng phó, quả thật là tích thủy bất lậu. 

*Tích thủy bất lậu: tức là một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào.

Thẳng đến khi đội ngũ đi ngang qua nơi hắn chết ở đời trước, Lục Cận Xung nhìn về nơi nào đó, rõ ràng là cảnh thu lá vàng nhưng hắn lại thấy tuyết nhuộm đầy máu tươi, phảng phất như nhìn thấy hàng chục xác chết nằm rải rác. 

Cảnh vật xung quanh cùng những gì hiện ra trong tâm trí như đang cười nhạo hắn đã từng ngu xuẩn thế nào. Ba người bọn họ quen biết từ nhỏ, không khác gì huynh đệ thân sinh, nhưng hôm nay tất thảy đều hoàn toàn chấm dứt. 

Tiêu Khải Hoằng chợt cảm nhận được một tia hàn ý, không khỏi rùng mình, nhưng nghiêng đầu nhìn qua thì thần sắc của Lục Cận Xung vẫn như cũ, phảng phất như vừa rồi chỉ là ảo giác. 

Đi đường xa xôi khó tránh khỏi cảm thấy nặng nề, mọi người sôi nổi tìm chuyện vui để tiêu khiển, quan văn nhìn cảnh ngâm thơ, vài vị thế tử vương hầu trẻ tuổi thần sắc hưng phấn cho trận săn thú ngày mai.

Đoàn người phủ Vĩnh An Bá kẹp ở giữa đội ngũ, lại có vẻ trống vắng.

Dù sao cũng là dựa vào Tướng quân phủ mới được tham gia, mà ánh mắt của Lục thiếu Tướng quân cũng chưa cho một người Tề phủ, những người khác tự nhiên cũng thấy được, trong lòng không khỏi suy tư. 

"Đó chính là trưởng tử của Vĩnh An Bá? Trước giờ sao ta chưa từng gặp qua, lớn lên thật sự là có vài phần tư sắc nha." Nghiêm Vũ Thành dùng quạt xếp chỉ vào một thân ảnh màu lam, cùng người bên cạnh nói. 

Tư sắc thường được dùng để chỉ nữ tử, nói với một nam tử liền khiến người nghe khó chịu, có nam tử nào lại muốn chính mình bị người khác nói như thế, rõ là đang sỉ nhục. 

Bất quá phụ thân của Nghiêm Vũ Thành là Binh Bộ thị lang, cữu cữu lại là Thừa Tướng đương triều, so với tước vị công hầu cao hơn nhiều.

Bên cạnh hắn là một đám thiếu niên, đều là những kẻ nổi tiếng ăn chơi trác táng ở kinh thành, nghe vậy nhịn không được cười nói, "Vĩnh An Bá luôn đem vị đại công tử này giữ trong phủ, đừng nói là chưa thấy, nghe cũng chưa từng nghe qua." 

"Chẳng lẽ vị Tề đại công tử này mắc bệnh kín gì đó." Nghiêm Vũ Thành nhìn thân ảnh màu lam, xoa xoa cằm nói. 

Một tên nam tử có diện mạo trông rất phong lưu, kề vào bên tai hắn nói, "Nói không chừng người này trời sinh là đoạn tụ, nên khi Thánh Thượng nhắc đến chuyện tuyển nam thê cho Lục thiếu Tướng quân thì Vĩnh An Bá liền đem sinh thần bát tự của trưởng tử mình trình lên." 

Hoàng Thượng tứ hôn cho thiếu gia Lục phủ, thân phận chắc chắn không thể thấp, ít nhất trong nhà phải có tước vị, còn phải là con vợ cả, thử hỏi trưởng tử công hầu nhà ai muốn bị gả đi, lúc này Vĩnh An Bá liền nhanh cơ hội đến trước.  

Nghiêm Vũ Thành nghe xong cười ha hả, "Rất có khả năng, thật đáng tiếc, nếu biết sớm một chút thì ta đã tìm hắn mua vui rồi." 

Bọn họ cách long liễn của Hoàng Thượng khá xa, nên nói chuyện thô tục đều chẳng lo sợ, ánh mắt nhìn về phía Tề Nguyệt đều không có ý tốt, thậm chí có vài phần nghiền ngẫm. 

Ánh mắt những người này trần trụi không một chút thu liễm, dù người khác không nghe được bọn họ nói chuyện nhưng ít nhiều cũng đoán ra được vài phần. 

Tề Nguyệt vẫn ngồi đó, đạm nhiên như cũ, dường như hết thảy chung quanh đều không liên quan gì đến y.

Vĩnh An Bá rất sĩ diện nên vô cùng tức giận, niềm vui sướng lúc trước cũng bị hòa tan, hiện giờ lại sinh ra một tia hối hận. 

Sớm biết như thế, hắn không nên nghe theo lời phu nhân đem trưởng tử gả đi, để hiện giờ Bá phủ trở thành trò cười cho cả kinh thành.

Diện mạo của nhị công tử Tề Tranh có vài phần tương tự với Vĩnh An Bá, thấy phụ thân có ý hối hận thì lập tức mở miệng, "Đại ca không biết cố gắng, xem ra không thể trông cậy vào một mình hắn." 

Vĩnh An Bá nghe thứ tử nói như vậy, trong lòng thoáng dễ chịu một chút. Xác thật, Hoàng Thượng tứ hôn, Lục gia cùng Tề gia chính là người cùng thuyền, cùng lắm thì lúc đó lại an bài mấy nữ tử mỹ mạo làm của hồi môn, cho Lục gia sinh vài đứa nhi tử, còn sợ đắn đo về Lục Cận Xung sao?  

Phụ tử hai người tâm tư thay đổi thật nhanh, đều không biết tính toán thế nào, lại không nhận ra trong đoàn người Tề phủ đã có thêm một người. 

"Không biết, Tề nhị công tử nói ai không biết cố gắng vậy?" Lục Cửu vừa đến liền nghe thấy Tề Tranh nói, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.

Giọng Tề Tranh không lớn nhưng cố tình Lục Cửu vẫn nghe được rõ ràng.

Đoàn người phủ Vĩnh An Bá này, ngoại trừ Vĩnh An Bá cùng hai vị công tử, còn lại mấy tên hạ nhân gia đinh cũng không ai có thể ngăn cản được Lục Cửu. 

Tề Tranh đang muốn quát, nhưng quay sang thấy người đến lại là người của Lục Cận Xung, liền đem cơn giận nuốt vào. 

Khi Vĩnh An Bá vừa thấy Lục Cửu trên mặt thâm trầm, liền bày ra bộ dáng trưởng bối hỏi, "Đây không phải là hạ nhân bên người Cận Xung sao, thiếu Tướng quân phái ngươi đến đây là vì chuyện gì?" 

Lúc trước hắn bảo gã sai vặt này chuyển lời cho Lục Cận Xung, kết quả liền không thấy hồi âm, lúc sau thượng triều Lục Cận Xung cố tình tránh hắn, đã sớm khiến hắn bất mãn.

Hiện tại người chủ động tìm tới, Vĩnh An Bá kinh ngạc nhưng không khỏi đắc ý. 

"Tham kiến Bá gia, thiếu Tướng quân nói vùng ngoại ô gió lớn nên đặc biệt phái tiểu nhân đến đưa áo choàng cho Tề đại công tử." Lục Cửu nắm dây cương chắp tay nói. 

Túy hắn đối với Vĩnh An Bá không có hảo cảm, nhưng bất quá hắn chỉ là một gã sai vặt, vẫn phải giữ lễ nghĩa chu đáo. 

Không chỉ có phụ tử Vĩnh An Bá, chung quanh nghe được lời này đều đầu tiên là sững sờ, sau đó lại lộ ra biểu tình kinh ngạc. Lục Cận Xung đây là có ý gì? Sao đột nhiên lại đối xử tốt với một một nam thê chưa vào cửa này. 

Tề Nguyệt cũng nghe được động tĩnh, nghiêng đầu nhìn qua cùng với mọi người trong mắt đều là nghi hoặc. 

Lục Cửu nói với Vĩnh An Bá một tiếng liền lập tức đánh ngựa đến bên cạnh Tề Nguyệt, mở tay nải treo trên yên ngựa, lấy ra một kiện áo choàng màu lam nhạt, cùng với y phục Tề Nguyệt đang mặc thập phần tương xứng. 

Tề Nguyệt nhìn chằm chằm kiện áo choàng, không rõ Lục Cận Xung có ý gì, nhưng y cũng không cự tuyệt. 

Hiện giờ dù mùa đông chưa đến nhưng tiết trời vào cuối thu cũng đã có một chút khí lạnh, y đem áo choàng mặc lên, toàn thân đều cảm thấy ấm áp, như một dòng nước ấm hoà tan đi khí lạnh trên người.

Y cảm thấy mình thật hết thuốc chữa, chỉ một kiện áo choàng cũng khiến y thoả mãn, Tề Nguyệt quay sang nói, "Đồ đã đưa đến, ngươi có thể trở về phục mệnh." 

Tuy giọng Tề Nguyệt thanh lãnh nhưng lại khiến người nghe thấy êm tai, Lục Cửu hơi ngây người. Thật là kỳ quái, Vĩnh An Bá cùng Tề nhị công tử khiến hắn không vừa mắt, nhưng Tề đại công tử lại khiến hắn không thấy phản cảm, chẳng lẽ bởi vì y lớn lên tuấn tú bất phàm?

Tai Lục Cửu hơi hồng hồng, nghĩ đến chuyện thiếu gia phân phó nói, "Thiếu Tướng quân mệnh cho ta một đường hộ tống Tề đại công tử." 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp