Trùng Sinh Chi Độc Sủng Nam Thê

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Đứng trước cửa Lục phủ là một thiếu niên tuấn tú, cùng với một thân đạo bào màu lam làm người thiếu niên toát lên khí chất trong sạch khó nói thành lời, khiến Lục Cận Xung ngây người trong chốc lát. 

Tề Nguyệt nhỏ hơn hắn một tuổi, hiện giờ còn chưa cập quan, nhìn qua cũng chỉ thấp hơn hắn gần nửa cái đầu. Một nửa mái tóc được thắt lên bằng một sợi dây thủy lam, một nửa thả xuống rũ ở sau lưng, cùng khí chất thanh lãnh so với bộ dáng mà hắn nhớ hoàn toàn khác biệt. 

Lục Cận Xung cố gắng nhớ lại, càng nghĩ càng thấy mơ hồ, hắn thậm chí không nhớ rõ từ khi nào thân thể của Tề Nguyệt bị bệnh mà gầy đi, vì hắn chưa từng để tâm đến y. 

Cho đến trước khi chết, hắn mới nhận ra Tề Nguyệt cũng chưa từng làm hại hay phản bội hắn, ngược lại chính mình vẫn luôn hiểu lầm, giận chó đánh mèo với y.  

Lục Cận Xung suy nghĩ rất nhiều, khi đã đến trước mặt Tề Nguyệt, sợ y hiểu lầm nên nỗ lực nặn ra một nụ cười đầy thiện ý, "Ngươi tìm ta có việc sao?" 

Tề Nguyệt nhìn biểu tình cứng ngắc có phần dữ tợn của hắn, phảng phất ngay sau đó sẽ nhào đến xé xác ngươi ra, không tự chủ lùi lại một bước, "Là Tề mỗ đường đột, nếu thiếu Tướng quân không có thời gian, vậy thì hôm khác vậy." 

Lục Cận Xung thấy thái độ của y xa cách, cố gắng gượng cười, hồi lâu mới mở miệng, "Không sao, chúng ta vào bên trong nói chuyện."

Sau khi mời người đến thiền viện, bầu không khí giữa hai người liền có chút xấu hổ. 

Lúc này Lục Cận Xung mới phản ứng lại, vừa rồi bản thân đã dọa y, hiện tại cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là hai mắt cứ luôn nhìn chằm chằm vào y, tham lam nhìn người đang sống sờ sờ trước mặt. 

Tuy Tề Nguyệt có làn da quá trắng, nhưng gương mặt vẫn hồng hào, không có vẻ tiều tụy của người bệnh nặng, hắn nghĩ lần này phải đem y chăm sóc cho thật tốt. 

Chỉ là Lục Cận Xung lại không nhận ra, dáng vẻ của hắn hiện tại ở trong mắt Tề Nguyệt giống như một con sói đang đói, nhìn chằm chằm vào con mòi của mình.

Tề Nguyệt cầm chung trà trong tay có chút dùng sức đến tê mỏi, mới nhịn xuống được xúc động muốn chạy trốn.

Lục Cận Xung cũng nhìn ra y đứng ngồi không yên, trong lòng có chút dở khóc dở cười, rõ ràng lúc ở trong ngục giam vẫn dám sờ mặt hắn, sao giờ lá gan lại nhỏ như vậy. 

Cuối cùng vẫn là hắn đánh vỡ trầm mặc, "Ngươi tới tìm ta là có chuyện gì muốn nói?" 

Kiếp trước hắn vừa nhận được Thánh chỉ thì tâm tình buồn bực, nghe Tề Nguyệt đến tìm hắn cũng không có gặp mặt, nên không biết y đến là vì cái gì. 

Môi Tề Nguyệt mấp máy, trước khi đến đây, y đã chuẩn bị tốt những gì muốn nói. 

Y muốn nói bản thân chỉ cần một cái thiền viện, sẽ không quấy rầy đến hắn, càng sẽ không trở thành chướng ngại, còn định dùng mảnh mộc kiếm để hắn cho y sống an ổn một chút, mối hôn sự này chỉ là đối với bên ngoài thôi, hắn không cần để tâm.

Nhưng hiện tại, y thấy cả người Lục Cận Xung đều là lệ khí, buông chung trà xuống lại là lời nói khác, "Những gì thiếu Tướng quân nói ngày hôm qua, ta đều nghe, nên ngài cứ yên tâm, ta sẽ không làm chuớng mắt hay phạm vào cấm kỵ." 

Tề Nguyệt nói đến chuyện hôm qua, là Lục Cận Xung không cho phép y mang đạo thư vào Lục phủ. 

Lúc này đến phiên Lục Cận Xung ngậm miệng rồi há miệng, không biết nên nói gì.

Hiện tại nghĩ đến, lời Tề Nguyệt nói không phải là giả, trước khi bị giam hắn đã thu thập được mười mấy bộ lạc kết minh ở Bắc Nguyên, chuẩn bị đem tin tức truyền vào cung, chỉ là chưa kịp tấu lên thì đã bị tân Hoàng gây khó dễ. 

Lục gia bị hàm oan, tướng sĩ Bắc Cương sẽ như thế nào, Trấn Bắc quân không có Nguyên soái, làm sao ổn định quân tâm chống lại ngoại địch. Sau khi hắn chết, Đại Khánh sẽ như thế nào hắn cũng có thể nghĩ ra. 

Hơn nữa, bản thân lại trọng sinh, đây cũng là một chuyện huyền huyễn rồi, tuy rằng hắn vẫn không tin vào số mệnh, muốn chính tay khống chế vận mệnh của chính mình, nhưng cũng sẽ không chỉ trích Tề Nguyệt. 

Bất quá ngày hôm qua hắn vừa nói như vậy, hiện tại sửa miệng thì có hơi kỳ quái, Lục Cận Xung có chút khó khăn mở miệng, chưa kịp nói lời nào thì Lục Cửu đã chạy vào. 

"Thiếu gia, các đại nhân trong triều đưa hạ lễ đến, phu nhân kêu ngài qua đó một chuyến." 

Tề Nguyệt là từ cửa sau thiền viện tiến vào, phỏng chừng tin tức còn chưa truyền đến tai Lục phu nhân, lúc này nghe Lục Cửu nói, y cũng thức thời cáo từ.

"Hôm nay ta đã quấy rầy, thiếu Tướng quân có việc cần xử lý, Tề mỗ đành cáo từ vậy." 

Thấy y sắp rời đi, Lục Cận Xung theo bản năng đứng dậy nắm lấy tay y, hai người tay chạm tay chỉ một cái chớp mắt liền giật mình buông ra. 

Tề Nguyệt không rõ lý do nhìn hắn, trên mặt không khỏi cảm thấy nóng lên, cả hai tai đều ửng hồng. 

Bộ dáng Tề Nguyệt như vậy, Lục Cận Xung chưa từng gặp qua, trong lòng có chút thích thú nhưng ngoài mặt vẫn đứng đắn nói, "Xin lỗi, vừa rồi là ta bất cẩn." 

Nghe hắn nói chỉ là hành động vô ý, Tề Nguyệt không khỏi cảm thấy có chút mất mát, "Không ngại." 

"Để ta đưa ngươi về." Lục Cận Xung thử hỏi.

Tề Nguyệt lắc đầu, "Không cần, xe ngựa đã chờ ta ở bên kia đường." 

Nghĩ đến Tề Nguyệt hiện giờ tựa hồ còn sợ hắn, Lục Cận Xung cũng không miễn cưỡng, cố gắng nhẹ giọng nói, "Vậy người đi đường cẩn thận, có chuyện gì cứ đến Tướng quân phủ tìm ta." 

Tề Nguyệt chỉ cho rằng hắn đang khách sáo, bất quá tâm tình thấp thỏm mấy ngày liền của y cũng ổn định lại, liền gật đầu đồng ý. 

Hiện giờ ở đại môn Tướng quân phủ khẳng định rất náo nhiệt, Lục Cận Xung đưa y từ cửa sau rời đi, hắn đứng đó thất thần nhìn thân ảnh Tề Nguyệt dần biến mất trong chốc lát.

"Thiếu gia, vị Tề đại công tử này trông thật tuấn tú, nếu mà là nữ tử chắc chắn cũng là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, thật đáng tiếc." Lục Cửu đứng ở bên cạnh, nhịn không được thở dài. 

Lục Cửu cảm thấy tiếc hận vô cùng, lơ đãng liền nói lời không nên nói, rồi mới thấy không ổn, có chút sợ hãi che miệng lại. 

Thiếu gia hôm nay tựa hồ có chút không bình thường, chính mình nói như vậy liệu có chọc hắn tức giận không.

Kỳ thực vừa rồi hắn kéo Tề Nguyệt là muốn hỏi y về sự tình mặt trang sức, bất quá lại quên, khó trách đều nói *sắc lệnh trí hôn, mà hắn cũng chỉ vừa mới nắm tay.

*Sắc lệnh trí hôn: nghĩa là mất trí, u mê vì sắc đẹp

Lục Cửu cẩn thận quan sát sắc mặt Lục Cận Xung, thấy hắn không có ý trách tội, lá gan liền to lên, "Nếu vừa rồi thiếu gia muốn giữ lại Tề công tử, ta có thể trở lại báo với phu nhân một tiếng." 

Tuy rằng hắn không biết thiếu gia nghĩ thế nào, những vẫn nhìn ra hắn đối với Tề công tử không có bài xích.

"Thôi." Lục Cận Xung lắc đầu, dù sao Thánh chỉ cũng đã hạ, Tề Nguyệt muốn chạy cũng không được, có một số chuyện cứ chậm rãi vẫn tốt hơn. 

Lục Cận Xung xác thật không vội, hắn hiện tại cần bình tĩnh một chút, đem sự tình phát sinh đời trước sắp xếp lại.

Nếu ông trời đã cho hắn cơ hội sống lại, lúc này không thể dẫm lên vết xe đổ, càng không thể để Lục gia lâm vào tình cảnh nguy hiểm.

Còn có Tề Nguyệt, hắn đối với vị nam thê chưa vào cửa này biết rất ít, hiện giờ việc cần làm cũng rất nhiều. 

Tướng quân phủ từ trước đến nay không thu nhận lễ vật, bất quá hôm nay Hoàng Thượng tứ hôn, mặc kệ ai có tâm tư gì đều chuẩn bị hạ lễ đưa tới. 

Đời trước hắn không nghe mẫu thân khuyên can, từ chối nhận hạ lễ, ngày hôm sau đã bị người ám chỉ hắn bất mãn với việc Hoàng Thượng tứ hôn. 

"Thành hôn là đại sự cả đời, vẫn là nên nhận đi." Nguyên Uyển tìm nhi tử, là muốn khuyên hắn đừng có xúc động.

Lục Cận Xung cũng gật gật đầu, "Bảo quản gia cẩn thận kiểm kê, viết vào sổ sách."

Nguyên Uyển thấy hắn đáp ứng dứt khoát như vậy, không khỏi ngạc nhiên, ngay sau đó liền cười cười, "Yên tâm đi, mẫu thân sẽ tự mình lo." 

Có mẫu thân chuẩn bị, Lục Cận Xung cũng buông tay trở về phòng, mấy canh giờ sau, đem một phong thư giao cho thân vệ, sai người đến Bắc Cương một chuyến. 

Nhiều thế hệ Lục gia trấn giữ Bắc quan, ngăn chặn Hung nô Bắc Nguyên xâm lược, không thể không bồi dưỡng một nhóm người thu thập tin tức, những người này cũng để giám thị các bộ tộc Bắc Nguyên. 

Hắn mười ba tuổi cùng phụ thân đến Bắc quan, qua mấy năm cũng có vài cánh tay đắc lực. Tuy thân vệ không được phép rời khỏi Bắc Cương nhưng hiện tại Lục Cận Xung cũng mặc kệ.

Trưởng tỷ nói đúng, trừ Lục Hoàng tử ra, ai kế vị đều sẽ không để yên cho Lục gia. 

Hắn hiện tại không chỉ đề phòng ngoại địch ở biên cảnh, còn phải hiểu rõ những thế lực trong tối ngoài sáng ở kinh thành mới không đến mức bị động. 

Tin hàm của Lục Cận Xung còn chưa ra khỏi phủ, đã nằm ở trên bàn Lục Hồng Phong, mày không khỏi nhíu chặt. 

"Cận Xung là muốn làm gì? Để những người đó vào kinh chính là vi phạm tổ huấn." Lục Hồng Phong nhìn tin hàm, lại nhìn phu nhân đang xem danh sách lễ vật hỏi. 

Tuy hắn chân cẳng bị trọng thương, nhưng uy nghiêm đại Nguyên soái không hề giảm, lúc này trong mắt đầy tràn đầy không đồng tình cùng nghi hoặc.

Nguyên Uyển vừa nghe, liền cảm thấy kinh ngạc đối với nhi tử của mình, nhưng nhìn thoáng qua danh mục lễ phẩm trên tay lại khẽ thở dài, "Tướng công, ngươi ngẫm lại tình cảnh hiện giờ của Hoè nhi xem, hắn làm vậy chỉ sợ cũng là bất đắc dĩ."

Đại Hoàng tử cùng Tam Hoàng tử đều đã phong Vương, Hoàng Thượng lại chậm chạp không lập Thái tử, dẫn tới hai bên tranh đấu gay gắt. Lục gia lại nắm giữ soái ấn Trấn Bắc quân, vốn không nên liên lụy, chẳng sợ muốn lựa chọn cũng là y theo tổ huấn, trước lập đích, sau lập trưởng, bất quá đó là trưởng tử của Hoàng Hậu nương nương. 

Nhưng nữ nhi của họ tiến cung, sinh hạ Lục Hoàng tử, giờ cùng với Vĩnh An Bá kết thân, lại cùng Tam Hoàng tử có chút quan hệ, từ ngày nghe được tin tức tứ hôn, nàng vẫn luôn tâm thần không yên. 

Còn có quẻ dự ngôn của Đại Cao Huyền Điện đạo nhân, bất cẩn một chút cũng có thể đẩy Lục gia vào vực sâu vạn trượng.

Đương nhiên Lục Hồng Phong cũng hiểu được điều này, "Phu nhân phải biết rằng võ tướng tay cầm binh quyền, quân thần mẫn cảm, một khi Hoàng Thượng nghi ngờ thì khó có thể tin tưởng lại lần hai."

Nếu những người này bị phát hiện, Hoàng Thượng ngài sẽ nghĩ như thế nào đây.

Nguyên Uyển ngẩn người, đột nhiên thở dài nói, "Thái y nói chân ngươi không thể phục hồi như cũ, nhi tử sớm hay muộn cũng phải một mình đảm đương, lần này coi như khảo nghiệm hắn, nếu có chỗ nào bại lộ vẫn còn có ngươi giúp hắn nhìn chằm chằm." 

Sự tình Lục Cận Phong quy phạm tổ huấn, trong lòng Lục Hồng Phong giãy dụa kịch liệt, nhưng nghe phu nhân nói, cũng không phải không có lý, cuối cùng cân nhắc lợi hại cũng đành thỏa hiệp. 

"Thôi thôi, cùng lắm thì trăm năm sau, ta tự mình hướng liệt tổ liệt tông tạ tội." 

Nguyên Uyển thấy hắn không tiếp tục truy cứu, trên mặt liền hiện nét vui vẻ, "Chắc cũng không bao nhiêu năm nữa, đến lúc đó ta bồi ngươi." 

Khó thấy được nhi tử một lần thông suốt, thân là mẫu thân đương nhiên là muốn giúp nhi tử mình một phen. 

Đừng nhìn Lục Hồng Phong bên ngoài oai phong lẫm liệt, kỳ thật là kẻ sợ vợ, đối với phu nhân của mình, hắn thật sự không có cách chống đỡ, chỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Chớ có nói bậy." 

Việc đã quyết định, Lục Hồng Phong cũng không tiếp tục rối rắm, lấy sáp ấn phủ lên phong thư, sau mới đưa cho thân vệ của Lục Cận Xung. 

"Phong thư này của thiếu Tướng quân ngươi, đưa đến Mục Phong Thành, không được để lộ tin tức." 

"Vâng." Trần Dịch cung kính tiếp nhận, đem phong thư thu vào, thân ảnh liền biến mất ở trong phòng. 

Tuy hắn là thân vệ của thiếu Tướng quân, nhưng lén đi Bắc Cương mà không có sự đồng ý của Lục Tướng quân thì vẫn là không đi được. 

Lục Cận Xung đương nhiên sẽ không cho rằng chuyện này có thể qua mắt được phụ thân. Thế nên hắn chờ cho đến khi chuẩn bị đi ngủ vẫn chưa thấy có người đến truyền tin bảo hắn đến chính viện, cũng không thấy Trần Dịch trở về khiến hắn cảm thấy rất kinh ngạc. 

Chẳng lẽ phụ thân kỳ thật không cổ hủ như hắn nghĩ, hoá ra người làm kén tự bế là chính hắn sao? 

……..

Lục Hồng Phong trọng thương hồi kinh tĩnh dưỡng, Hoàng Thượng miễn cho hắn lâm triều, nhưng Lục Cận Xung lại không thể lười biếng, ở kinh thành nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày, hôm nay trời còn chưa sáng hắn đã thay triều phục ra cửa. 

Hiện giờ đúng là cuối thu, mới vừa cất bước vào cửa cung, nhìn cung điện nguy nga trước sắc thu, Lục Cận Xung nhịn không được dừng chân nhìn quanh, hình ảnh trước mắt cùng với đời trước đúng là giống nhau. 

Tam Hoàng tử giết vua đoạt vị, Khang Khánh Đế băng hà, tân Đế đăng cơ, một loạt biến cố đều phát sinh vào mùa thu, biết bao nhiêu quan viên lớn nhỏ đều bị xử trảm, vết máu nhiễm hồng ngọ môn cũng là vào mùa thu. 

Có đều theo hắn biết, trong số các quan viên bị xử trảm, trừ bỏ vây cách của Tam Hoàng tử, còn có các quan đại thần trung lập, hắn vẫn không hiểu tại sao tân Đế lại đuổi tận giết tuyệt như vậy. 

"Cận Xung, ngươi đứng ở đây nghĩ cái gì vậy?" 

Lục Cận Xung đang nghĩ đến xuất thần, phía bả vai đột nhiên xuất hiện một cổ hàn ý, bằng vào sự nhạy bén nhiều năm trên chiến trường, hắn theo bản năng đem người chế phục, "Người nào?"

"Ai ai ngươi làm gì vậy, nhìn cho rõ, ta là Chung Hạ, ngươi nhanh buông tay ra." Triệu Chung Hạ chật vật nửa quỳ trên mặt đất, một cánh tay bị giữ chặt, đau đến mức không ngừng kêu la.

Lục Cận Xung nhìn thấy người đến, lực đạo trên tay không giảm còn tăng, trong mắt ánh lên lệ khí, quả thực muốn đem kẻ này bầm thây vạn đoạn, nhưng nhận thấy chung quanh đều là thị vệ, mới làm hắn tỉnh táo lại.

Hít thật sâu mấy hơi, Lục Cận Xung thu lại sát ý trong mắt, buông tay giả vờ hài hước nói, "Hoá ra là Chung Hạ huynh, công phu chẳng thấy tiến triển gì mấy."

Triệu Chung Hạ lúc này, chỉ là thiên hộ ngũ phẩm Ngự lâm quân, dù chức quan hay địa vị đều không bằng Lục Cận Xung, chẳng sợ trước mặt thủ hạ mất mặt.

"Đương nhiên là không thể so với Tướng quân ngươi, Cận Xung ngươi cũng đừng nói móc ta." Triệu Chung Hạ xin tha nói. 

Lục Cận Xung nhận ra trong giọng hắn có một chút chán ghét, trước kia hắn xem Triệu Chung Hạ như tri kỉ, chưa từng có chút nào hoài nghi, nhưng hiện giờ xem ra, đối phương đã có địch ý với hắn từ sớm. 

Hắn vẫn không biết, đời trước Triệu Chung Hạ thả hắn ra khỏi Ngự Sử Đài, lại dẫn quân đến bao vây giết hắn, là ý của tân Đế hay là Triệu Chung Hạ lo lắng địa vị của bản thân bị uy hiếp mà chủ chương hành sự.  

Đáng tiếc thời gian hắn ở kinh thành quá ngắn, sau lại ở trong ngục giam cũng không thể nắm được tin tức bên ngoài. 

Triệu Chung Hạ đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh quan bào màu tím của Lục Cận Xung, nắm tay bên hông dần xiết chặt. Chỉ có quan viên tứ phẩm trở lên mới có thể thượng triều, hắn hiện giờ chỉ là một thị vệ ngũ phẩm, căn bản không có tư cách. 

Triệu Chung Hạ thu hồi ánh mắt, trong mắt hiện lên một tia nham hiểm hung ác.

…….

Trong đại điện Kim Loan, Đại Hoàng tử Ung Vương cùng Tam Hoàng tử Thụy Vương đều đã có mặt, Lục Cận Xung vừa đến, ánh mắt hai người đều quét tới. 

Con cháu Hoàng thất khí độ bất phàm, so với ngũ quan thâm thúy của Tam Hoàng tử, Đại Hoàng tử có diện mạo ôn nhu hơn nhiều, đặc biệt là khi hắn cười càng tăng thêm vài phần ôn hòa. 

Nhưng ai có thể nghĩ đến, một người trông ôn hòa có vẻ vô hại, sau khi thượng vị lại dùng ra thủ đoạn máu tanh, đem toàn bộ kinh thành huyết tẩy. 

"Ngươi đã đến rồi." Ung Vương thấy Lục Cận Xung đi tới, hơi nghiêng người cười cười với hắn, ngữ khí vô cùng tự nhiên, giống như bọn họ ngày đó cùng nhau ở thư phòng đọc sách. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp