Trùng Sinh Chi Độc Sủng Nam Thê

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Tiếng khóc của Tề Nguyệt như còn phảng phất ở bên tai, tâm trí Lục Cận Xung hoảng hốt nhìn về phía cửa. Thấy một bóng người tiến vào, hắn nghĩ thầm: Chẳng lẽ là quỷ sai đến dẫn hắn đi.

Giây lát sau, hai mắt Lục Cận Xung dần dần thích ứng với ánh sáng, rốt cuộc cũng thấy rõ người đến, là gã sai vặt Lục Cửu theo hắn từ nhỏ, nhưng hắn đã chết ở Bắc Cương mấy năm trước, sao lại xuất hiện ở đây. 

Nhưng nghĩ lại chính mình cũng đã chết, hắn đột nhiên cảm thấy buồn cười, không nghĩ tới chủ tớ hai người vẫn còn có duyên, xuống hoàng tuyền còn có thể gặp lại. 

Lục Cửu phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt thúc giục nói, "Tổ tông của ta, ngài cũng đừng sững sờ như vậy, nhanh thay y phục chuẩn bị tiếp chỉ đi, Tướng quân cùng phu nhân đều đang ở chính đường chờ ngài." 

Lục Cận Xung mờ mịt, không hiểu Lục Cửu có ý gì. 

Lục Cửu thấy hắn như vậy, chỉ cho là trong lòng chủ tử không thoải mái, liền mở miệng khuyên nhủ, "Thiếu gia, dù ngài không muốn cưới nam thê, nhưng thánh ý khó trái." 

Ai mà không nghĩ mình sẽ cưới một nữ tử dịu dàng mềm mại, huống chi thiếu gia là Tướng quân, cưới nam thê thì sao có con nối dõi. 

Lục Cận Xung bị lời này làm cho bừng tỉnh, hắn nhào đến bắt lấy cánh tay Lục Cửu lay động, "Ngươi nói cái gì? Tiếp chỉ cái gì? Nam thê cái gì? Lục Cửu ngươi nói cho rõ ràng." 

"Thiếu gia ngài làm sao vậy, đương nhiên là Thánh chỉ tứ hôn của Hoàng Thượng, ngày hôm qua ngài còn cùng Tề đại công tử chạm mặt trong cung không phải sao, sao hôm nay liền quên rồi." Lục Cửu bị hắn lắc qua lắc lại đến choáng váng, quái lạ nói. 

Nhắc đến, đều do cái gã đạo sĩ hồ ngôn loạn ngữ, nếu không thì sự tình cũng không nháo thành như vậy. 

"Thiếu gia ngài mau ngồi xuống rửa mặt chải tóc đi." Thời gian cấp bách, Lục Cửu cũng mặc kệ hắn phát ngốc, kéo người đến ngồi trước bàn trang điểm, sau đó gọi nha hoàn tiến vào hỗ trợ. 

Lục Cận Xung nhìn chiếc gương đồng trước mặt, gương mặt nam nhân trong gương không có râu ria, càng không có vết sẹo xấu xí. Chỉ thấy một bộ dáng trẻ trung cùng vài phần khí chất ngạo nghễ, đây rõ ràng là bộ dáng của hắn trước hai mươi tuổi. 

Nằm mơ ư? Hay là…Hắn thật sự trở lại quá khứ, trở lại năm ngày Hoàng Thượng tứ hôn năm 18 tuổi? 

Nếu hắn nhớ không lầm, mùa thu năm nay, Hung nô Bắc Nguyên bị Trấn Bắc quân đánh đến nguyên khí đại thương, rút về thảo nguyên, nhưng phụ thân hắn cũng bị trọng thương. 

Hắn phụng chỉ đưa phụ thân hồi kinh tĩnh dưỡng, lại không ngờ vừa đến kinh thành, vừa lúc gặp được Đại Cao Huyền Điện đạo nhân tiến cung. 

Vì thế quẻ dự ngôn "Tướng quân phủ đại nạn ập đến, nhẹ thì cả nhà đều vong, nặng thì quốc gia rung chuyển" truyền tới tai Hoàng Thượng, liên quan đến đại sự của cả quốc gia, từ trước đến nay có Đế Vương Khánh Quốc nào có thể làm lơ. 

Vì một lời của đạo sĩ, Lục Cận Xung hắn đầu tiên là bị Khang Khánh Đế chỉ hôn, cưới một vị nam thê xung hỉ hoá giải tai ương, sau đó lại bị tấn Hoàng lấy cớ làm lớn chuyện, khiến Lục gia tan cửa nát nhà.

Nhớ lại đủ loại sự tình phát sinh trước khi chết, lồng ngực Lục Cận Xung khởi lên một cổ căm hận ngút trời, hận không thể đem những kẻ vong ân phụ nghĩa chém chết. 

Lúc này, nha hoàn bên người đang chải tóc, bị cổ sát khí âm trầm dọa sợ lùi về sau một bước, hướng ánh mắt cầu cứu nhìn Lục Cửu. 

Nhìn dáng vẻ này của Lục Cận Xung, đừng nói là tiểu nha đầu tuổi không lớn, ngay cả Lục Cửu đi theo hắn từ Bắc Cương trở về cũng nhịn không được có chút sợ hãi, "Thiếu, thiếu gia." 

Rõ ràng vẫn là khuôn mặt tuấn lãng như ngày nào, nhưng hôm nay lại làm người khác cảm thấy lệ khí lượn lờ quanh người, cứ như Diêm La từ địa ngục bước ra. 

Sau khi nha hoàn rửa mặt chải tóc cho hắn, thay một bộ triều phục màu tím của võ tướng, Lục Cận Xung cũng tiếp thu được sự thật, vội vàng đứng dậy chạy tới tiền viện. Hắn muốn xác nhận cha mẹ thật sự còn sống hay không. 

"Thiếu gia, sao ngài lại đột nhiên nóng vội như vậy, từ từ chờ ta." Lục Cửu đuổi theo phía sau gọi tới. 

Dáng người Lục Cận Xung cũng rất cao, một đôi chân dài nhanh nhẹn, Lục Cửu khó khăn lắm mới đuổi kịp. 

Lục Đại Tướng quân cùng phu nhân Nguyên thị đều đang ngồi ở chính đường, Hoàng Thượng tứ hôn vốn dĩ là một việc vinh dự, nhưng trên mặt hai người điều không có vẻ gì là vui. 

"Sao còn chưa tới, mau sai người đi thúc giục." Lục Hồng Phong thấy một canh giờ đã trôi qua, Thánh chỉ cũng sắp tới. 

Hắn còn chưa dứt lời, Lục Cận Xung đã từ tiến vào, Nguyên thị nhìn thấy nhi tử, lòng đầy đau xót đứng dậy nhẹ gọi, "Hoè nhi."

Mới một đêm trôi qua, biểu tình ngưng trọng trên mặt Lục Cận Xung cũng khiến nàng cảm thấy khó chịu trong lòng. 

Lục Hòe là tên phụ mẫu đặt từ nhỏ, cũng chỉ có trước khi hắn thành hôn, mẫu thân mới gọi hắn như vậy. Chợt nghe lại tiếng gọi đã lâu, dù đã chết qua một lần, Lục Cận Xung tâm vững như đá cũng nhịn không được hốc mắt đều đỏ lên. 

Nhớ tới phụ thân bị hàm oan mà chết, mẫu thân cũng vì vậy mà tự sát, Lục Cận Xung quỳ xuống trước mặt hai người, dập đầu ba cái, "Phụ thân, mẫu thân, là Cận Xung bất hiếu." 

Là hắn vô năng mới hại phụ mẫu chịu oan khuất, đến chết cũng không thể rửa sạch hàm oan, thậm chí khi phụ mẫu qua đời cũng không thể túc trực bên linh cữu. 

Nguyên Uyển thấy hắn đột nhiên như vậy, gấp đến độ vội vàng giữ chặt hắn, "Hoè nhi, ngươi…" 

Lục Hồng Phong khó khăn chống quải trượng đứng lên, đặt một bàn tay lên bả vai Lục Cận Phong, "Đứng lên đi, đừng để người trong cung đến đây nhìn thấy bộ dáng ngươi như vậy." 

Tuy rằng nam phong ở Đại Khánh được chấp nhận, nam tử cùng nam tử thành thân cũng không hiếm thấy, nhưng cũng không phải chuyện tốt đẹp, ít nhất là trong mắt người ngoài, thấy Lục Cận Xung sắc mặt khó coi, Lục Hồng Phong thở dài nhắc nhở. 

Hiển nhiên phụ mẫu đều hiểu lầm ý hắn, nhưng Lục Cận Xung không giải thích nhiều, chỉ chậm rãi đứng lên. 

Nguyên Uyển cẩn thận nâng đỡ phu quân mình, miệng lại oán trách nói, "Đều tại ngươi, rõ ràng có thể từ chối, không phải làm Hoè nhi khó xử như vậy." 

Nguyên Uyển xuất thân từ trâm anh thế gia, nhưng tính tình vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ. Nghe nói năm đó khi Lục Tướng quân lấy nàng, không ít con cháu thế gia đều nói Lục Tướng quân anh dũng. 

"Ta không dự đoán được Thánh Thượng muốn tứ hôn." Lục Hồng Phong bất đắc dĩ nói. 

Hắn còn nghĩ mình tùy ý để nhi tử chọn một người nam thê, qua loa chấm dứt, liền thuận miệng đồng ý. 

Mắt thấy mẫu thân lại sắp nổi giận, Lục Cận Xung mới vội vàng mở miệng, "Phụ thân mẫu thân, hai người không cần phải nói, ta không có không vui." 

Nhìn thấy phụ mẫu đều còn sống trước mắt, Lục Cận Xung mới cảm thấy một chút chân thật. 

Nhưng đời trước đại hôn của hắn trôi qua, liền thỉnh ý chỉ thay phụ thân trấn giữ biên cương, ở Bắc quan mấy năm hiếm khi hồi kinh, cùng phụ mẫu ở chung không nhiều, lúc này nội tâm kích động cũng không làm được hành động thân mật. 

Mấy người nói với nhau vài câu, hạ nhân canh giữ ở trước phủ vội vàng chạy tới, thông báo người của Hoàng Thượng đã đến. Người Lục gia không nói gì nhiều, nhanh chóng tiến ra tiếp chỉ. 

…….

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: nhi tử của Trấn Bắc Đại Tướng quân Lục Hồng Phong, Lục Cận Xung, là thiếu niên có công, trung hiếu lưỡng toàn, nay đã đến tuổi lập gia, nghe nói trưởng tử Tề Nguyệt của Vĩnh An Bá dung mạo xuất chúng cùng mệnh cách tương hợp, đây là trời sinh một đôi, nay liền chỉ hôn cho hai người. Hết thảy nghi lễ giao cho Lễ Bộ cùng phủ Nội Vụ xử lý, chọn ngày tốt thành thân. Khâm thử!" 

Giọng của Khâm sai đại thần như chuông lớn, đem Thánh ý truyền khắp đại đường Lục phủ, phu thê Lục Hồng Phong trong lòng ngũ vị tạp trần. 

Tuyên chỉ kết thúc, mọi người trong Lục phủ khấu tạ long ân, Lục Cận Xung tiếp nhận Thánh chỉ, trước mặt vài vị quan viên hàn huyên vài câu, lại tự mình tiễn người ra cửa. Tướng quân phủ có tiếng là tính tình quái dị, lúc này được Tướng quân phủ lấy lễ tiếp đãi, không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh. 

*thụ sủng nhược kinh: là được cưng mà sợ đó :v

Nguyên thị đỡ Lục Hồng Phong đứng ở tiền viện, xem nhi tử ứng phó trầm ổn, nhịn không được mà cảm khái, "Hoè nhi khi nào bắt đầu biết ứng xử như vậy." 

Nhi tử của chính mình nàng còn không rõ sao, đều giống phụ thân hắn, trong đầu trừ bỏ giơ đáo múa kiếm, hành quân đánh giặc thì đạo lý đối nhân xử thế đều chẳng hiểu, vì tránh phiền phức nên Tướng quân phủ rất ít cùng quan viên trong triều tiếp xúc.

"Nhi tử của chúng ta trưởng thành rồi." Lục Hồng Phong nói, không biết là nên vui hay nên buồn. 

"Sau khi Lục Cận Xung tiễn đi Khâm sai đại thần, cầm Thánh chỉ nặng trĩu trong tay, tâm tình vô cùng phức tạp. Nhưng nghĩ đến khi sắp chết, người kia ôm chặt lấy hắn cùng tiếng khóc tê tâm liệt phế, một loại cảm xúc không rõ ẩn hiện trong lòng. 

Lúc này Lục Cửu từ trong phủ chạy ra, vội vã kêu, "Thiếu gia thiếu gia."

"Chuyện gì?" Lục Cận Xung thu hồi thần sắc, sắc mặt khôi phục như thường.

"Chuyện là…Tề đại công tử tới tìm ngài, hiện giờ đang ở cửa hông chờ, thiếu gia muốn gặp hay là không gặp." Lục Cửu cẩn thận hỏi.

"Tề Nguyệt?" Lục Cận Xung nghe hắn nói, trong lòng đột nhiên nhảy dựng. 

Lục Cận Xung bắt lấy cánh tay Lục Cửu, "Ngươi nói ngày hôm qua tiến cung, ta cùng hắn gặp mặt, đúng không?" 

"Vâng, vâng, vâng…đúng vậy thiếu gia." Lục Cửu bị bộ dáng hung thần ác sát sợ tới mức đầu lưỡi cũng tê dại, một câu suýt nữa nói cũng không hoàn chỉnh.

"Xong rồi." Lục Cẩn Xung trong lòng nghĩ thầm không tốt, không rảnh để lo trấn an Lục Cửu, hắn bước như bay về hướng cửa hông.

Hắn nhớ tới sự tình xảy ra trước một ngày tứ hôn, Thánh Thượng lấy lý do tổ chức yến tiệc để hắn cùng Tề Nguyệt gặp mặt, nói là muốn hắn vừa lòng mới hạ chỉ, mà hắn nào có muốn. 

Biết được chuyện tứ hôn đã thành, Lục Cận Xung liền sai người đi hỏi thăm về Tề đại công tử, bất quá hiểu biết của hắn về kinh thành không nhiều, chỉ biết y từng bái một vị đạo sĩ vân du làm sư. 

Vốn dĩ chính là Đại Cao Huyền Điện đạo nhân mới khiến Lục phủ sinh ra nhiều phiền phức. Khi đó, hắn đối với đạo sĩ là chán ghét vô cùng, nhìn thấy Tề Nguyệt tự nhiên là sắc mặt không tốt, còn mở miệng cảnh cáo hắn vài lời.

Lục Cửu còn đang đợi thiếu gia hồi đáp, kết quả nháy mắt đã không thấy người đâu, không khỏi nghi hoặc gãi đầu, "Thiếu gia rốt cuộc là muốn hay là không muốn thành thân đây." 

Lục Cận Xung đi vòng quanh phủ ngoại một lát, đến nơi Tề Nguyệt đang chờ, xa xa liền thấy một thân ảnh đạo bào màu lam, bước chân không khỏi nhanh hơn vài phần. 

Sau khi nhìn thấy phụ mẫu vẫn còn tốt, Lục Cận Xung phát hiện bản thân vô cùng muốn nhìn thấy Tề Nguyệt, nụ cười trên khuôn mặt tiều tụy đó đã khắc thật sâu vào lòng hắn, còn có sự tình về tiểu mộc kiếm kia hắn muốn hỏi.

Tề Nguyệt tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, nhận thấy cả người Lục Cận Phong đều là lệ khí sợ đến da đầu đều tê dại. 

Hôm qua, tuy thần sắc cùng lời nói của hắn không tốt nhưng cũng không đến mức cả người đều là lệ khí như vậy.

"Chẳng lẽ, hắn đối với việc thành thân này thật sự bất mãn đến thế." Tề Nguyệt lẩm bẩm, trong lòng có chút mất mát, hắn có phần hối hận vì đã tùy tiện đến đây. 




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp