Trùng Sinh Chi Độc Sủng Nam Thê

Chương 1


1 năm

trướctiếp

Vào cuối thu là thời điểm tốt nhất để tổ chức lễ vụ mùa, vì đại điển đăng cơ của tân Hoàng mà kinh thành trở nên bận rộn, chuyện này vốn dĩ là việc trọng đại để cả nước ăn mừng, nhưng quan viên cả triều đều nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng. 

Hoá ra trước đó không lâu, Hoàng thất Khánh Quốc vừa phát sinh náo động, lão Hoàng đế băng hà, Tam Hoàng tử Thụy Vương mưu phản bị giết. Thái tử kế vị dùng thủ đoạn nghiêm khắc chỉnh đốn triều đình, diệt trừ loạn thần. 

Không biết có bao nhiêu quan văn võ tướng, khi biến động qua đi liền bị đưa đến pháp trường xử trảm, trên mặt đất đá xanh nhuốm màu đỏ tươi của máu, sau lại bị cơn mưa thu cọ rửa hầu như không còn. 

Mà bị trận mưu loạn này liên lụy, còn có phủ Lục tướng quân chiến công hiển hách. Khi đại điển đăng cơ vừa chấm dứt thì tuyết đầu mùa cũng bắt đầu rơi, Lục gia vào lúc này, vì tội danh nguy hại xã tắc liền bị xét nhà đem giam vào ngục. 

…… 


"Khụ khụ, khụ…" 

"Sao còn chưa chết, ồn chết đi được." 

"Được rồi được rồi, người này rất nhanh sẽ bị lưu đày, nhịn một chút đi." 

"Hắn như vậy còn muốn ra ngoài, cũng chỉ có thể chết ở giữa đường, còn không bằng dứt khoát ở đây đi."

"Chết ở trên đường đó là chuyện của nha dịch, nếu chết ở trong đây còn không phải là chúng ta nhặt xác." 

"Ngươi nói cũng đúng." 

Bên trong lao ngục của Ngự Sử Đài, hai thủ vệ tuần tra từ nơi giam giữ trọng phạm đi qua, ngoài miệng nói chuyện phiếm mà đôi mắt lại không dám nhìn về phía nhà giam, nơi đang phát ra âm thanh "khụ khụ" kia, chỉ dám nói vài câu rồi vội vàng đi qua. 

Rốt cuộc ở nơi này, trừ bỏ một kẻ ốm yêu như sắp chết, còn có vị Khánh Quốc đại Tướng quân đại danh đỉnh đỉnh. Lúc trước, Lục Cận Xung bị hủy dung trên chiến trường nên diện mạo có phần dữ tợn như Diêm La, quân địch nhìn thấy cũng run sợ, bọ họ bất quá cũng chỉ là cai ngục nho nhỏ, cũng không dám đến để trêu chọc. 

"Uống nước." 

Trong lao ngục, Lục Cận Xung nâng thân hình gầy trơ xương trên mặt đất lên, đem bát nước kề ở giữa miệng.

"Ngươi…Không cần bận tâm đến ta." Tề Nguyệt lắc lắc đầu cự tuyệt, nói xong một câu lại khó nhịn mà ho khan vài tiếng. 

Lục Cận Xung nhìn chằm chằm thân người gầy ốm, chỉ giống như những ngày trước, trầm mặc chờ hắn ngừng ho khan rồi mới chậm rãi đem nước đút cho hắn uống. 

Vốn dĩ, Tề Nguyệt là chính thê hắn phụng chỉ cưới về, nhưng Tề bá phủ cùng Tam Hoàng tử có quan hệ, thành hôn với hắn bất quá là vì để Tam Hoàng tử mượn sức phủ Tướng quân, Lục Cận Xung cũng bởi vậy chưa bao giờ để mắt đến đối phương. 

Nhưng mặc kệ Lục gia lựa chọn như thế nào, cuối cùng cũng không thoát được vận mệnh cửa nát nhà tan, rối rắm Tam Hoàng tử cái gì, Ngũ Hoàng tử cái gì, giờ đây còn ý nghĩa gì nữa.

Hiện giờ đối với Lục Cận Xung mà nói, Tề Nguyệt chính là người của Lục gia hắn.

"Ta đã viết hưu thư, khi đó vì sao ngươi không rời đi?" Lục Cận Xung đút nước xong, cuối cùng không nhịn được mà mấp máy đôi môi khô nứt hỏi ra một câu. 

Hắn để nam thê ở thiền viện nhiều năm chẳng quan tâm, thậm chí dáng vẻ của hắn ra sao cũng không nhớ rõ, nghĩ lại Tề Nguyệt đối với Lục gia cũng không có quá nhiều cảm tình đáng nói. 

"Quan hệ của chúng ta, sao có thể vì một phong hưu thư là có thể phủi sạch." Tề Nguyệt rũ mắt cười khổ nói. 

Lục Cận Xung nghe được lời này, đôi mắt thâm thúy không thấy đáy dần trở nên ảm đạm, cuối cùng mới thấp giọng nói, "Là ta vô dụng." 

Hắn đường đường là một đại Tướng quân, nắm giữ mười mấy vạn binh mã, kết quả cha mẹ thê tử đều không bảo vệ được, còn nói bảo vệ quốc gia, thật buồn cười.  

Nhìn Lục Cận Xung tự giễu, Tề Nguyệt lại ma xui quỷ khiến duỗi tay chạm vào vết sẹo dữ tợn ngang qua khuôn mặt hắn. 

Giọng Tề Nguyệt có phần có khó chịu, lẩm bẩm tự nói, "Không phải do ngươi, do thiên mệnh khó trái. Lục gia cùng vận mệnh của Khánh Quốc đã sớm buộc chặt bên nhau, kiếp nạn này là của Lục gia cũng sẽ là của Khánh Quốc, trừ phi bản thân có khả năng nghịch chuyển. Nhưng chỉ cần vững vàng, ắt hẳn vẫn còn một đường sống." 

Hắn vừa dứt lời, hai người đồng thời chìm vào im lặng.

Lục Cận Xung khiếp sợ nhìn đối phương thực hiện hành động thân mật, Tề Nguyệt lại cho rằng mặt hắn căng chặt là vì chán ghét nghe những lời thần thần quái quái, khẩn trương không nói lời nào. 

Vào lúc này, từ cửa lao truyền đến âm thanh xích sắt rơi xuống, hai gã nha dịch bước đến, "Tề Nguyệt, nên lên đường." 

"Đi đâu?" Tề Nguyệt không nghe được thủ vệ nói chuyện, lúc này thấy nha dịch muốn dẫn hắn đi, nhịn không được có chút hoảng hốt. 

"Hoàng thượng hạ chỉ, tam tộc Lục gia trừ Lục Cận Xung ra, đều lưu đày Nam Cương, vĩnh viễn không được hồi kinh." 

Nha dịch nói xong lập tức tiến lên, không màng Tề Nguyệt đang không ngừng ho khan, một bên mang xiềng xích lên tay chân hắn, một bên quan sát Lục Cận Xung, đề phòng hắn làm ra hàng động phản kháng. 

Lục Cận Xung không biết đang cân nhắc cái gì, chỉ nhíu mày, khi nha dịch dùng sức kéo Tề Nguyệt, hắn mới lạnh giọng cảnh cáo một câu, "Nhẹ nhàng một chút, các người nếu dám làm bị thương hắn…" 

Lời tiếp theo Lục Cận Xung lại không nói nổi nữa, hắn hiện giờ tự thân khó bảo toàn, còn có thể làm gì với hai gã nha dịch này đây? Ngay cả khi nghe tin cha mẹ đều chết, hắn chỉ có thể ở đây chẳng làm được gì. 

Hai gã nha dịch tựa hồ phát hiện Lục Cận Xung khí thế suy yếu, lập tức kiêu ngạo, "Thay vì lo lắng cho hắn, Tướng quân vẫn nên giữ sức lo cho chính mình đi." 

Khi nói chuyện, Tề Nguyệt đã bị mang đi, Lục Cận Xung gắt gao nắm chặt tay, miễn cưỡng khắc chế bản thân không xông lên đoạt người. 

Thẳng đến khi Tề Nguyệt cùng bóng dáng hai gã nha dịch biến mất, Lục Cận Xung mới đấm vào tường một hồi cho hả giận. 

Toàn bộ nhà giam, quanh quẩn từng tiếng như dã thú gào rống.

Đến khi đôi tay huyết nhục mơ hồ, Lục Cận Xung mới thoáng bình tĩnh lại, ở nơi Tề Nguyệt vừa nằm xuất hiện một vật hấp dẫn ánh mắt hắn. 

Lục Cận Xung tiến đến liền thấy, là một cái vòng cổ, bên trên có một tiểu mộc kiếm được khắc bằng gỗ đào, do nhiều năm đeo bên người mà trở nên bóng loáng. 

"Mặt trang sức mộc kiếm này đưa ngươi, chờ ngươi về sau lớn lên, ngươi làm phu nhân ta, ta sẽ dạy ngươi luyện kiếm." 

Nhìn đồ vật có chút quen mắt, trong đầu Lục Cận Xung hiện lên hình ảnh một đứa nhỏ hứa hẹn, hắn có chút không dám tin đem vòng cổ áp vào lòng bàn tay, hồi lâu cũng không có cách nào bình tĩnh. 

Không biết qua bao lâu, nhà giam lại lần nữa truyền đến động tĩnh, Triệu Chung Hạ - thống lĩnh Ngự lâm quân bước đến trước mặt Lục Cận Xung. 

"Sao lại là ngươi?" Lục Cận Xung nhíu nhíu mày nhìn kẻ trước mặt. 

Triệu Chung Hạ là biểu đệ của tân Hoàng, giống với hắn từ nhỏ đã làm Thư đồng bên cạnh trưởng Hoàng tử, bọ họ ba người cùng lớn lên, tình như huynh đệ, chỉ là hiện tại…

Triệu gia hiện tại một bước lên trời, trái lại Lục gia bị tân Đế kiêng kị trở thành thành tù nhân, bọn họ đã sớm không phải người cùng đường. 

"Ngươi thế nào rồi?" Triệu Chung Hạ nhìn Lục Cận Xung, trong mắt tràn đầy lo lắng. 

Lục Cận Xung thấy hắn mặc quan phục thống lĩnh cấm quân, khí phách hăng hái, cùng với hắn là bộ dáng trái ngược, không khỏi cười lạnh một tiếng, "Hoàng Thượng muốn xử trí ta như thế nào?" 

Khi Lục phủ bị cấm quân bao vây, phụ thân muốn hắn làm tốt bổn phận quân thần, kiên nhẫn chờ tân Đế kiểm chứng, trả lại sự trong sạch cho Lục gia, chớ làm ra chuyện ngỗ nghịch. 

"Ta…" Triệu Chung Hạ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nói, "Thánh Thượng hạ chỉ ngày mai đem ngươi ra pháp trường xử trảm, ta đã tìm một hình tượng thay thế ngươi, một hồi sẽ đổi ngươi ra ngoài." 

Con ngươi Lục Cận Xung khẽ nhúc nhích, nhưng không bị đối phương đã đả động, lắc lắc đầu, "Hắn có thể để kế *giấu trời qua biển này qua mắt sao? Không tận mắt nhìn thấy ta chết, sao hắn có thể an tâm để Tuệ thái phi cùng Kính Vương rời khỏi kinh thành." 

*Giấu trời qua biển: được hiểu là che mờ mắt người khác, biến người khác ngu muội để lừa gạt trong tay. 

Nghĩ đến lúc trưởng tỷ khóc lóc cầu xin hắn, muốn hắn giúp đỡ Lục Hoàng tử kế vị, lại bị chính mình từ chối, Lục Cận Xung trong lòng không rõ là hối hận hay áy náy. 

Bất quá khi xử tội nếu có thể thấy tân Đế, có lẽ hắn vẫn còn cơ hội xoay chuyển thế cục. 

"Ta cũng không gạt ngươi, Thái phi cùng Kính Vương trên đường đi tới đất phong thì gặp thổ phỉ, đã chết dưới đao của chúng." Triệu Chung Hạ nữa híp mắt, khi nói lời này hoàn toàn không thấy rõ thần sắc. 

Lục Cận Xung đang tức giận trong lòng thì lại nghe thêm tin dữ, cũng không phát hiện điểm bất thường của đối phương. 

……

Chạng vạng tối, trước khi cửa thành đóng lại, một con tuấn mã lao nhanh ra khỏi thành, đạp lên gió tuyết thẳng đến hướng Nam. Lục Cận Xung sau khi nghe nói trưởng tỷ cùng cháu ngoại đã chết, phòng tuyến kiên cố trong lòng ầm ầm sụp đổ, hiện giờ trong đầu hắn là một mãnh hỗn loạn tựa như một con thú vừa thoát khỏi gông cùm xiềng xích, đấu đá lung tung không có mục tiêu để đi. 

Nhờ vào tín vật mà hắn nắm chặt trong tay, chỉ cho hắn một phương hướng. 

Ra khỏi thành không lâu, còn chưa đuổi đến đội ngũ lưu đày Nam Cương, Lục Cận Xung thấy trước mắt là một vùng hoang vu, tuyết rơi đầy đất, hai tên nha dịch mang theo Tề Nguyệt cùng một thân ảnh đơn bạc trên mặt đất. 

"Có đi hay không, lão tử không quan tâm ngươi tìm thứ gì, chúng ta còn muốn lên đường, đứng lên cho ta." 

"Thật là đen đủi, đã sắp sửa cuối năm, còn bị phân công loại công việc như thế này." 

Tề Nguyệt ôm đầu cuộn tròn nhận những đòn đánh, thân thể đã đông lạnh đến phát cứng, lục phủ ngũ tạng lại như bị thiêu đốt, mùi rỉ sét từ trong cổ họng không ngừng trào lên. 

Tề Nguyệt thầm nghĩ chết ở đây cũng tốt, hắn không cần đến nơi Nam Cương xa xôi. 

Nhưng ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa tới gần, vài tiếng kinh hãi kêu thảm qua đi, chung quanh liền trở nên an tĩnh. Tề Nguyệt có chút trì độn ngẩn đầu, liền thấy hai tên nha dịch đã bị vặn gãy cổ, đôi mắt mở to nằm trên nền tuyết lạnh giá. 

Còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra, một kiện áo choàng ấm áp từ đỉnh đầu rơi xuống, Tề Nguyệt cảm nhận được toàn thân rơi vào một cái ôm cứng như sắt.

"Ngươi đến…" Đối diện ánh mắt của Lục Cận Xung, Tề Nguyệt cho rằng mình bị ảo giác, khoé miệng cười cười nói. 

Rõ ràng là bệnh đến cả khuôn mặt điều tiều tùy, nhưng Tề Nguyệt cười lên như vậy, so với ánh chiều tà còn đẹp hơn, Lục Cẩn Xung không khỏi có chút động tâm. 

"Ừm." Lục Cận Xung gật gật đầu. 

Hai người còn chưa nói được mấy lời, liền nghe từ nơi xa truyền đến từng trận tiếng vó ngựa, con tuấn mã Lục Cẩn Xung cưỡi tới, lúc này cũng bị tiếng còi ra lệnh doạ chạy mất. 

Thấy bọn họ đưa Ngự Lâm quân đến vây quanh, Tề Nguyệt mới tin hết thảy là thật, vô lực đẩy đẩy Lục Cận Xung, "Ngươi mặc kệ ta, đi mau."

"Không kịp nữa rồi." Lục Cận Xung không nhúc nhích, Triệu Chung Hạ xuất hiện khiến hắn hiểu chính mình bị trúng kế, hắn một đường ra khỏi thành quá dễ dàng. 

"Lục Cận Xung ngươi dám bỏ chốn, giết nhiều thủ vệ của Ngự Sử Đài như vậy, hiện giờ lại thêm hai gã nha dịch, thật sự là xem thường Vương pháp." Triệu Chung Hạ chỉ vào thi thể của hai gã nha dịch, đau đớn nói. 

"Thì ra là thế." Lục Cận Xung xem thái độ của hắn, cuối cùng cũng hiểu dụng ý của tấn Đế. 

Lục gia nhiều thế hệ vì nước chinh chiến, công huân hiển hách, không giống quan văn võ tướng trong triều, có thể định tội là chém giết, vì thế cố ý thả hắn khỏi đại lao của Ngự Sử Đài, mượn cớ loạn thần tặc tử mà giết. 

Mắt thấy Ngự lâm quân chậm rãi tới gần, mũi chân Lục Cận Xung vừa nhấc, đao trên người nha dịch liền được hắn nắm trong tay, một tay khác đem Tề Nguyệt ấn chặt chẽ ở trong ngực. 

"Bắt lấy, người dám phản kháng giết bất luận tội." Triệu Chung Hạ vừa dứt lời, Ngự lâm quân vây quanh liền hành động, Lục Cận Xung vận nội lực động đao, lưỡi đao sắc bén chém đứt mấy cánh tay người, dọa cho đối phương khí thế đại thất. 

Trước kia, Lục Cận Xung sao có thể nghĩ đến, một ngày nào đó chính mình sẽ hướng lưỡi đao vào quân nước nhà. Nhìn những gương mặt quen thuộc có mới lạ có, hắn cũng không một chút nương tay. 

Nhiều năm qua, cẩn thận tuân thủ lễ nghĩa quân thần, trong xương cốt khắc ghi trung hiếu lễ tiết, một khắc tại đây điều sụp đổ. 

Lục Cận Xung trấn giữ tại biên cương, lúc nào cũng có thể cùng Bắc Man đối kháng, loại binh lính an nhàn ở Kinh thành như Ngự lâm quân sao có thể so sánh, dù trong ngực còn che chở một người thì bọn chúng cũng không giết được hắn. 

Không đến một khắc, binh lính Triệu Chung Hạ mang đến đã tử thương quá nữa, nền tuyết trắng xoá nhuộm thành một mảng đỏ bừng, cũng nhiễm hồng hai mắt Lục Cận Xung. 

Tề Nguyệt ở trong lòng ngực cứng rắn, cảm giác như thân hình Lục Cận Xung vững chắc như tường thành, chỉ là trước mắt tường thành này đã phủ rất nhiều vết thương, đầm đìa máu tươi. 

Nghĩ đến việc tân Đế hung hăng doạ người, Lục gia liên tục gặp vận rủi, Lục Cận Xung liền như dã thú phát cuồng ở trên nền tuyết chém giết không biết mệt mỏi.

Dần dần trên người hắn càng thêm nhiều vết thương, trước lúc đến đây hắn có thay một bộ hắc y, hiện giờ có thể nhìn thấy y phục đã chuyển sang màu đỏ sậm, còn người được hắn bảo vệ thì một sợi tóc cũng chưa bị tổn hại. 

Triệu Chung Hạ cũng không nghĩ tới, Lục Cận Xung bị giam một khoảng thời gian không ngắn mà vẫn có thể đánh đến như vậy, nhưng nhìn bính lính bị giết, hắn lại không có nữa phần tức giận. 

Lục Cận Xung giết người càng nhiều, tội nghiệt càng nặng, càng có cớ để xử tử, thấy thời cơ đã đến, Triệu Chung Hạ nhếch miệng, phất tay đưa ra mệnh lệnh. 

Cung thủ mai phục ở nơi xa liền kéo cung thành hình trăng tròn, ngay sau đó một mũi tên xé gió hướng thẳng đến lưng Lục Cẩn Xung.

Trong hoàn cảnh nghìn cân treo sợi tóc, Tề Nguyệt không biết lấy sức từ đâu ra, đẩy Lục Cận Xung tránh thoát mũi tên, mũi tên kia lập tức cắm thẳng vào ngực hắn, máu tươi luôn kiềm chế ở yết hầu, cuối cùng nhịn không được mà phun ra. 

"Tề Nguyệt!!!." Lục Cận Xung nhìn một màn này, ánh sáng trong mắt cũng ảm đạm xuống, hắn vẫn là không thể bảo vệ được người này. 

Nháy mắt tiếp theo, hàng chục mũi tên lao đến phía hai người, Lục Cận Xung ôm Tề Nguyệt xoay người, dùng thân chắn hết toàn bộ mũi tên. 

Ý thức của hắn dần biến mất, chỉ nghe được tiếng khóc như tuyệt vọng của Tề Nguyệt, hắn vô lực nhắm hai mắt, trong tay vẫn còn giữ vật đính ước dính đầy máu tươi chưa kịp trả, lại thêm một nuối tiếc theo làn gió tan đi. 

Một ngày này, gió cuốn theo tuyết bay tán loạn không ngừng, hoàng hôn cùng ánh trăng tàn cùng tồn tại, đại Tướng quân cả đời trấn giữ biên cương, ở ngoại thành Khánh Quốc khoảnh mười dặm, đến chết vẫn đứng tuyệt không ngã. 

……

"Thiếu gia, thiếu gia ngài mau tỉnh dậy, Thánh chỉ tứ hôn sắp đến rồi kìa." 

Lục Cận Xung bị một trận ồn ào làm tỉnh, khi mở mắt ra, tơ máu trong mắt còn chưa rút đi, mang theo lệ khí nồng đậm, giống như ác quỷ từ biển máu đi ra, làm gã sai vặt bên cạnh sợ muốn nhũn cả hai chân. 




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp