Dịch: Nhị GiaLắc đầu, loại thủ đoạn lên trời này bản thân nàng hiện tại cũng không hiểu được.
Điều nàng nên làm bây giờ là thu thập càng nhiều mảnh vỡ thời gian càng tốt, để sau này nàng có thể lĩnh hội chúng, biết đâu sau này nàng sẽ có cơ hội ngộ ra Thời Gian Ý Cảnh.
Cơ duyên mà tiền bối đã cho nàng thực sự rất quý giá, Chỉ Dao trong lòng tràn đầy cảm kích.
Sau khi suy nghĩ Chỉ Dao bắt đầu nghiêm túc vớt những mảnh vỡ thời gian, mặc dù hầu hết chúng đã trôi qua nhưng nàng vẫn có thể lấy được một ít.
Mấy khắc sau, Chỉ Dao có lẽ đã nhặt được hơn chục mảnh vỡ, đang định nỗ lực kiên trì thì cả tòa tháp đột nhiên rung chuyển, Trường Hà trước mặt đột nhiên biến mất, sau đó nàng bị truyền tống đến tầng sáu.
Vừa đến tầng sáu, liền nhìn thấy nữ chính cùng mấy con rối đánh nhau, Chu Tước đang đứng trên vai nàng, nó cũng không ngừng phun ra lửa về phía những con rối.
Nơi các con rối canh giữ có một cái bục cao, trên đó có một hạt châu trắng tinh.
Vừa nhìn thấy hạt châu, Chỉ Dao cảm thấy lông mày giật giật, hình như chính là hạt châu này trước đó đã cho nàng cảm giác run sợ.
"Sư thúc!" Lạc Chiêu Tuyết và những người khác vừa lên tầng sáu đã nhìn thấy Chỉ Dao đang đứng một bên.
Chỉ Dao nghe vậy xoay người, thì thấy các tu sĩ đang lần lượt được truyền tống lên tầng sáu.
Những người khác lên lầu, vừa nhìn thấy hạt châu màu trắng, liền lập tức gia nhập đội ngũ tấn công con rối.
"Sư thúc, chúng ta có lên không?" Nhạc Vũ Thần cau mày hỏi Chỉ Dao, vừa lên đến tầng sáu, liền cảm thấy mình bị một đôi mắt theo dõi.
Chỉ Dao cố gắng hết sức để phớt lờ sự bất an trong lòng, nhìn các đệ tử của Dạ gia trong đám đông, họ đang chiến đấu quyết liệt với những con rối, hai người trong số họ đã bị thương.
Chỉ Dao thở dài, đôi khi biết trong núi có hổ, nhưng nàng lại không thể không hướng về phía núi mà đi.
"Nơi này khẳng định có vấn đề, ta sẽ giúp các đệ tử Dạ gia, các ngươi cũng hãy cẩn thận!" Chỉ Dao trịnh trọng dặn dò mọi người, rồi lao vào đám đông.
Nghe vậy, mấy người hai mặt nhìn nhau, gật đầu, cùng nhau xông vào trong đám người.
Chỉ Dao đã biết điểm yếu của con rối trước đó nên nàng đã trực tiếp chém một đạo kiếm khí vào con rối gần đệ tử Dạ gia.
Dạ Vân Vân nhìn con rối trước mặt, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Linh khí trên người cô đã cạn kiệt, trên thân khắp nơi cũng đầy vết thương, đã không có sức chống cự.
Nhưng cơn đau mong đợi không hề xuất hiện, Dạ Vân Vân nghi ngờ mở mắt ra, chỉ thấy con rối dừng lại trước mặt mình, vẫn duy trì tư thế tấn công.
Cách con rối cách đó không xa, nữ nhi của gia chủ đang đứng đó, tay cầm linh kiếm, nhìn chính mình.
Chỉ Dao nhàn nhạt nhìn nàng, sau đó đi giúp các đệ tử khác của Dạ gia.
Dạ Vân Vân cứ như vậy ngây ngốc nhìn Chỉ Dao một kiếm đã chặn một con rối lại, trong lòng cô tự nhiên dâng lên sự ngưỡng mộ.
Lúc trước năm người bọn họ nghe lời nàng, bất quá cũng là vì gia chủ, không ngờ nàng lại có thể bảo vệ mình như vậy.
Trong lòng cảm động, Dạ Vân Vân lấy ra vài viên thuốc bỏ vào miệng, chờ đan dược tan ra, cô lại lao vào đám đông để giúp chống lại những con rối.
Nhìn thấy những con rối liên tục xuất hiện trước mắt, Chỉ Dao cảm thấy rất bất an, rất nhiều đệ tử đã bị thương và hơn mười người đã chết.
Nhưng khi con rối này dừng lại, con rối khác lại xuất hiện, như thể không bao giờ có thể hóa giải được.
Hạ Thất Nguyệt cũng đau đầu nhìn con rối trước mặt, cô ta là người đầu tiên lên lầu đã tìm thấy hạt châu màu trắng, sau đó cô ta cảm thấy có tiếng gọi nên tiến lên muốn mang nó đi.
Nhưng vừa tới gần, liền có mấy con rối xuất hiện, cô chỉ có thể chiến đấu.
Sau đó không lâu, những người khác xông lên và tham gia vào cuộc chiến.
Nhưng những con rối này mười phần kiên cố, rất khó để tiêu diệt, không những thế nó lại còn liên tục xuất hiện.
Mặc dù cô ta có sự hỗ trợ của linh tuỷ, nhưng không thể giữ được lâu hơn nữa.
.