Dịch: Nhị GiaNúi Kỳ Lĩnh Sơn ở phía bắc của lục địa Thần Phong.
Hôm nay là ngày mà tứ đại môn phái ở phía bắc của lục địa Thần Phong cứ ba năm một lần chiêu mộ đệ tử, tất cả những đứa trẻ có linh căn từ 5 đến 10 tuổi đều có thể tham gia, có khả năng sẽ được một vị cường giả ưu ái, từ nay về sau một bước lên trời.
Dạ Chỉ Dao được ôm trong vòng tay của cha mình, sững sờ nhìn ngọn núi Kỳ Lĩnh Sơn cao vút xuyên thẳng qua bầu trời.
Đã năm năm kể từ khi cô đến thế giới này, kiếp trước cô sinh ra ở thủ đô của Trung Quốc, trong một gia đình giàu có và học giỏi, điều đáng tiếc duy nhất là ba mẹ cô ly hôn và mỗi người lập gia đình mới, Chỉ Dao lần lượt qua lại sống trong nhà của ba mẹ cô như một vị khách.
Dù có điều kiện sống tốt nhưng cô lại không có sự chăm sóc của ba mẹ mình.
Vì vậy, Chỉ Dao có tính cách tương đối lạnh lùng, thích ở trong ký túc xá, đọc tiểu thuyết và xem phim truyền hình.
Mắt thấy cô sắp tốt nghiệp đại học, ai biết cô tỉnh lại liền xuyên đến một thế giới khác, có thể tu luyện thành tiên.
Chỉ Dao ở kiếp này, cô được sinh ra trong Dạ gia, là con thứ mười bảy trong gia đình và cô rất được cha mẹ yêu thương.
Cha của cô Dạ Phong, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, là người đứng đầu Dạ gia.
Mẹ cô Triệu Thiển Nguyệt, vốn là một Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng bởi vì bà sinh con nên đã bị hạ xuống Kim Đan hậu kỳ và bà cũng là dòng chính của Triệu gia.
Có thể nói, trong kiếp này Chỉ Dao là một thế hệ giàu có đời thứ hai.
Trong năm năm qua, Chỉ Dao luôn ở trong phòng của mình.
Cha mẹ cô mỗi ngày đều nấu thảo dược cho cô uống để gột rửa những tạp chất trong cơ thể, không ngừng tăng cường thể chất và đặt nền tảng cho sự tu luyện của cô trong tương lai.
“Thập Thất có sợ không?” Sự quan tâm của cha làm gián đoạn hồi ức của Chỉ Dao.
“Không sợ, cha mẹ linh căn tốt như vậy, Thập Thất nhất định cũng có linh căn.” Chỉ Dao ngẩng đầu nhìn cha.
Cha cô nay đã hơn 500 tuổi, nhưng ông trông giống như một thanh niên đang ở độ tuổi 20.
Quả nhiên, như trong những tiểu thuyết tu tiên kia miêu tả, người nào tu tiên cũng đều là tuấn nam mỹ nữ.
Chỉ Dao vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cha mình, cô đã vô cùng sửng sốt, sống 20 năm trời cô chưa từng thấy một người nào đẹp trai như vậy, cô chỉ cảm thấy người này như một vị thần.
Còn mẹ cô thì dung mạo càng xinh đẹp hơn, bà đứng trong top 10 người của danh sách mỹ nhân đại lục Thần Phong.
Đoán chừng tương lai chính mình cũng sẽ không kém xa, dù sao gien tốt như vậy đã bày ra trước mắt.
“Thập Thất của chúng ta nhất định so với cha mẹ càng tốt hơn, ha ha ha.” Dạ Phong nhẹ nhàng xoa đầu Chỉ Dao, trong mắt tràn ngập yêu thương.
Đây là con gái cưng của hắn và Nguyệt nhi, người tu tiên vốn đã khó khăn chuyện con cái, kiếp này có thể có Thập Thất, họ đã thấy đủ.
Ngày càng có nhiều trẻ em lần lượt đến núi Kỳ Lĩnh Sơn, đột nhiên Chỉ Dao cảm thấy có một ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Có lẽ đó là di chứng do cô xuyên không, mặc dù Chỉ Dao chưa tu luyện nhưng thần hồn của cô nhạy cảm và mạnh mẽ hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường.
Chỉ Dao nhìn sang và đón nhận ánh mắt đang nhìn mình và thấy đó là một cậu bé gầy yếu và chật vật.
Cả người lộ ra khí chất u ám, ánh mắt sắc bén, trong mắt hiện lên một tia ghen tị cùng với đau lòng.
Chỉ Dao sửng sốt một lúc, không hiểu tại sao người này lại nhìn cô với ánh mắt như vậy, cô chỉ có thể cười nhẹ với cậu bé.
Nhưng cậu bé đó nhanh chóng quay mặt sang một bên và không nhìn cô nữa.
“Người này chẳng lẽ bị hội chứng tuổi dậy thì năm hai sao?” Chỉ Dao không nói nên lời, quay đi không thèm nhìn hắn nữa.
.