Dịch: Nhị Gia"Được!" Cố Nam Sơn gật đầu, nếu như đứa nhỏ này tiến giai Đại Thừa, có thể mang theo Uyển Oánh đi khắp nơi tìm kiếm hàn tuyền, chính mình mới có thể yên tâm!"Uyển Oánh, vậy nàng chờ ta! Ta nhất định sẽ không để nàng đợi lâu!" Dịch Khinh Trần trịnh trọng hứa hẹn.
"Được, ta sẽ đợi chàng!" Uyển Oánh lau khô nước mắt, mỉm cười với hắn.
Lúc này, Linh Hư Tử cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, vung tay giải trừ trận pháp.
Cố Nam Sơn cũng không nhiều lời, trực tiếp mang theo nữ nhi rời đi.
Dịch Khinh Trần nhìn theo bóng dáng của họ cho đến khi họ biến mất hoàn toàn, sau đó bàng hoàng trở về nhà.
Sau khi xem hết thảy mọi chuyện, Chỉ Dao thở dài thườn thượt.
Tình yêu, tình cảm gia đình, tình bạn đều sẽ trở thành điểm yếu của một người!"Nha đầu, xem xong rồi thế nhưng có ý kiến gì không?" Thấy nàng thở dài, Linh Hư Tử có chút tò mò.
"Nếu một tu sĩ muốn chứng minh tiên đạo, có thực sự cần phải cắt đứt trần duyên?" Chỉ Dao từ tận đáy lòng hỏi ra những nghi ngờ của mình.
Linh Hư Tử ý vị thâm trường liếc nàng một cái hỏi ngược lại: "Vậy ngươi cảm thấy thế nào?""Ta nghĩ rằng sự tồn tại của mọi thứ trên thế gian này đều là hợp lý, không thể vì trở thành tiên mà trở thành một kẻ máu lạnh!" Chỉ Dao lắc đầu, nàng chưa bao giờ hiểu được những kẻ cắt đứt mọi trần duyên để trở nên đắc đạo, thậm chí còn tự tay gi3t chết người thân của mình.
"Nếu ngươi nghĩ như vậy, thì cứ làm theo suy nghĩ của mình đi.
" Linh Hư Tử hài lòng nhìn Chỉ Dao, tiểu nha đầu này có một trái tim nhân hậu, thậm chí trên người còn có mùi hương của Tịnh Tâm U Liên, đây cũng là nguyên nhân ngay từ đầu hắn xem trọng nàng.
"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi một chỗ!" Linh Hư Tử lại nói.
Đột nhiên, trước mắt Chỉ Dao tối sầm lại, khi nàng mở mắt ra lần nữa thì đã đến một nơi hẻo lánh, thứ nàng thấy trước mắt không phải là tòa tháp trong bí cảnh.
"Cái này?" Chỉ Dao nghiên đầu nhìn Linh Hư Tử.
"Đây là tháp thí luyện của Linh Hư thành chúng ta.
" Linh Hư Tử có chút hoài niệm nhìn tòa tháp trước mắt: "Hôm nay, lão phu nhìn ngươi hợp ý, tặng cho ngươi một cơ duyên vậy!"Nói xong, hắn ta nhìn Chỉ Dao một cái đầy sâu sắc.
Chỉ Dao sửng sốt, rõ ràng là có chút kinh ngạc: "Đa tạ tiền bối.
""Ân, đi đi!" Linh Hư Tử tiếp nhận Chỉ Dao hành lễ, khẽ phất phất tay, Chỉ Dao biến mất ở chỗ cũ!.
Chỉ Dao hơi sững sờ đứng trên tầng năm, là nàng ở trong huyễn cảnh, hay nàng đã trở lại tòa tháp trong bí cảnh?Thực sự không thể hiểu tại sao, Chỉ Dao chỉ có thể từ bỏ và bắt đầu quan sát tầng thứ năm.
Toàn bộ tầng năm vẫn như cũ chỉ có một mình nàng và thứ xuất hiện trước mặt nàng là một dòng sông đang trôi nổi, trong đó có nhiều dải vật chất sáng lấp lánh.
Đây là gì? Chỉ Dao có chút tò mò, nhưng cũng có chút thận trọng, dù sao bài học kinh nghiệm từ quá khứ vẫn còn đó, mỗi lần tò mò, nàng suýt chút nữa đã tự hại chết chính mình.
Nhưng trong nháy mắt, nàng nghĩ đến lời tiền bối nói, cho nàng một cơ duyên, nhất định không phải vấn đề gì lớn, sẽ không đưa mình vào chỗ chết.
Chỉ Dao thận trọng bước tới và nhẹ nhàng chộp lấy một mảnh vật chất sáng lấp lánh từ dòng sông lên.
Ngay khi vừa tiếp xúc, nó xuyên qua lòng bàn tay tiến vào thức hải của nàng, một cảnh tượng hiện lên trong đầu, khiến Chỉ Dao cảm thấy hơi đau đầu.
Nó hóa ra là một mảnh thời gian?Chỉ Dao sửng sốt, thứ dưới sông là mảnh vỡ thời gian?Chẳng lẽ đây là dòng sông trong truyền thuyết Quang Trường Hà (1)?(1) Quang Trường Hà: dòng sông thời gian.
Trong tòa tháp này tại sao lại có một Quang Trường Hà thế này?Chỉ Dao, người bị bất ngờ này, không thể phục hồi kịp, bởi vì thời gian thuộc tính quá mức nghịch thiên.
Trong số nhiều ý cảnh, Thời Gian Ý Cảnh được xếp hạng thứ ba, Lôi thuộc tính và Quang thuộc tính của nàng hoàn toàn không thể so sánh với nó.
Cho nên nơi trước kia nàng đi tới không phải là huyễn cảnh, mà là tiến vào dòng sông Quang Trường Hà, đi tới quá khứ của Linh Hư thành?Sau khi cố gắng hiểu rõ mọi chuyện, Chỉ Dao vô cùng kinh hãi, đây là phương pháp gì mà có thể đưa người ta về quá khứ thông qua một bức tranh?.