Bạn Trai Phú Nhị Đại

Chương 3- End


1 năm


Như tôi đã từng nói trước đây, tôi quả thực là một con đỗ nghèo khỉ.

Tiền thuê nhà, tiền điện nước, nhu yếu phẩm và chi tiêu hàng ngày hầu như đã lấy đi hết số tiền ít ỏi mà tôi kiếm được.

Lý tưởng của con người bình thường đều rất xa vời, hiện tại có người đứng trước mặt tôi và nói, Trần Du Du, tôi sẽ cho cô một số tiền mà cô phải phấn đấu rất nhiều năm mới có thể kiếm được, đây quả thực là một đề nghị hấp dẫn mà không phải ai cũng có can đảm để chối từ.

Thế nhưng làm gì có chuyện may mắn đến như thế, vậy nên tôi lại thở dài và trả tấm thẻ cho anh ta.
"Quên đi, tôi không muốn."

Anh ta nheo mắt nhìn tôi “Thật sao? Tôi không nghĩ từ chối là một sự lựa chọn khôn ngoan đối với cô.”

Cà phê ở quán này chắc không tệ, thế nhưng ngồi từ nãy đến giờ tôi vẫn chưa cảm nhận được hương vị trong miệng mình.

Tôi đứng dậy và nói “Không có gì cả, chỉ là tôi không muốn làm bạn gái tạm thời của anh.”

Người đối diện hơi sửng sốt, sau đó lại bật cười “Cô Trần, tôi không nghĩ cô ngây thơ đến như vậy.”

“Anh nghĩ thế nào thì nó là thế ấy.”

Tôi không nhìn anh ta nữa, quay lại lấy túi xách định rời đi, nhưng lời nói của người đằng sau đã khiến cho tôi dừng bước.
"Ba tháng trước, tôi và bạn gái đã cãi nhau."

Tôi không biết tại sao Cố Văn Tinh lại chuyển chủ đề sang "bạn gái" của anh ta, nhưng con người ta sinh ra đã có sở thích tò mò mà, huống hồ còn lại chuyện tình cảm của một đạo diễn lớn nữa, nên tôi đứng lại để lắng nghe nốt câu chuyện.

"Nhưng bây giờ cô ấy đang tìm một người đàn ông tốt hơn để hẹn hò. Cô cũng biết người đó đấy."

“Cô chỉ cần đồng ý phối hợp với tôi để diễn một vở kịch, chuyện này đối với cô cũng không tổn thất gì.”

“Huồng hồ tôi biết cô đang cần tiền mà, không phải sao cô Trần?”

“Cô Trần tôi nói thật, vụ làm ăn này khá hời cho cô, cô không cần làm cái gì cả, chỉ cần xuất hiện bên cạnh tôi là đã có thể kiếm được 500 nghìn rồi.”

Tôi quay lại và nghiêng người nhìn về phía anh ta “Bạn gái cũ của anh là Yểu Chước, và đối tượng hẹn hò của cô ấy bây giờ là Giang Tri Tất đúng không?”

Người đàn ông tựa vào lưng ghế, đôi mắt đào hoa tràn ngập ý cười "Không sai."

Ta gật đầu và quay trở lại ngồi đối diện với anh ta, tay tôi siết chặt 3 tấm thẻ trên bàn.

“Anh phải đưa một giấy chứng nhận để chứng minh 3 cái thẻ này là do anh tự nguyện tặng cho tôi.”

Người đàn ông khẽ nhếch môi “Được, cô Trần, cô cứ yên tâm đi, việc này tôi sẽ xử lý thỏa đáng.”

18.

Hiện tại tôi cũng không rõ, rốt cuộc thì tâm trạng của tôi bị làm sao nữa.

Tôi không thể hiểu được vị trí của Giang Tri Tất trong lòng mình là như thế nào, từ trước đến nay tôi vẫn xem anh ta như một người bạn tri kỷ, một anh em tốt đã cùng tôi trải qua suốt bao nhiêu năm của tuổi trẻ.

Vì người bạn thân nhất của tôi có bạn gái rồi, nên tâm trạng tôi mới rối loạn thành một mớ tơ vò.

Nếu Trương Phi lấy vợ thì Quan Vũ có buồn không nhỉ?

Tôi ôm đầu và nghiêm túc suy nghĩ thật kỹ về chuyện này, thậm chí đã phải đi hỏi ý kiến cô bạn thân nhất của mình.

"Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui.”

[Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui: Ý của câu này có thể hiểu là “Tôi không phải cậu, sao tôi biết được cậu đang nghĩ gì”.]


Cô ấy lại nói luyên thuyên cái gì thế không biết.

Mặt tôi đen sầm lại rồi tắt màn hình điện thoại, lúc này mới nhớ ra đã 13 ngày rồi tôi và Giang Tri Tất chưa gặp nhau.


Với tư cách là một “bạn gái” chính hiệu, hôm nay Cố Văn Tinh hẹn tôi ra ngoài dùng bữa tối.

Anh ta cũng dặn dò là đến nhà hàng sang trọng thì nên chú ý việc ăn mặc một chút, tốt nhất là nên đeo giày cao gót vào.

Tôi hiếm khi đeo giày cao gót, theo trí nhớ của tôi thì lần cuối cùng đi giày cao gót là vào buổi tiệc tối trong lễ tốt nghiệp.

Hồi tôi còn là sinh viên năm 2, đã có lần Giang Tri Tất đến đón tôi tham gia một sự kiện dành riêng cho giới thượng lưu.

Hôm đó anh ta lái siêu xe dừng trước cửa ký túc xá, gọi điện cho tôi là có đồ ăn ngon này, rồi hỏi tôi có muốn đến đó không.

Tôi đâu có biết đó là một bữa tiệc của các thiếu gia con nhà giàu, với mục đích là để có thêm những mối quan hệ chất lượng phục vụ cho sự nghiệp sau này.

Bữa tiệc hôm ấy tôi phải chịu không ít khổ, đi giày cao gót đau chân đến mức không đi nổi, đồ buffet ngập tràn trước mắt mà cũng không dám lấy nhiều.

Thậm chí còn bị bong gân nữa, cuối cùng Giang Tri Tất phải cõng tôi lên mấy tầng lầu của ký túc xá.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy, hình như trước mặt Giang Tri Tất tôi đã làm ra không ít chuyện xấu hổ muốn đội quần.


Trong phòng ăn lộng lẫy của nhà hàng, tiếng đàn cello nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian lãng mạn.

Bốn người chúng tôi nhìn nhau không biết nói gì.

Không thể tin được Cố Văn Tinh lại nham hiểm đến như thế, anh ta trực tiếp gọi điện hẹn 2 người kia đến đây.

Giang Tri Tất ngồi bên cạnh Yểu Chước, ở phía đối diện là tôi và Cố Văn Tinh.

Bầu không khí xung quanh bất chợt lạnh dần.

Cho đến khi Yểu Chước cười khẩy, tiếng cười sắc bén khiến tim tôi run lên từng nhịp.

"Cố Văn Tinh, đây là bạn gái mới của anh à? Anh đừng có mà giở thói trăng hoa làm tổn thương những cô gái nhỏ.”

Mùi thuốc súng rất nồng, mỗi lời nói ra đều xéo sắc như cầm con dao đâm vào người khác.

Còn Cố Văn Tinh bên cạnh tôi vẫn luôn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, nhưng miệng anh ta cũng không chịu kém cạnh.

“Cô có quyền gì mà can thiệp vào chuyện tìm bạn gái của tôi?”

"Haha, tôi đâu có can thiệp vào, anh muốn tìm ai mà chả được, dù cho là bà lão 80 tuổi thì tôi cũng chẳng quan tâm.”

“Cô Yểu Chước này, trên cương vị là một diễn viên, tôi tha thiết mong cô hãy kiểm soát hành vi và lời nói của mình, đừng để cho người ta nhìn thấy là cô đang ghen tức hay chột dạ.”

“Ui cha, Cố Văn Tinh, tôi nói cho anh biết…”

Cứ như vậy, cuộc khẩu chiến của 2 người bọn họ ngày càng nóng lên, nhận thấy tình hình có vẻ không ổn, tôi lo âu suy nghĩ không biết có nên mở miệng ra hòa giải hay không.

Thoáng nhìn qua bên phía đối diện, Giang Tri Tất đang điềm nhiên ngồi xem kịch hay, rồi anh ta lại chậm rãi cắt miếng bít tết giống như cuộc tranh cãi của đôi nam nữ kia không liên quan gì đến mình.

Anh ta ngước lên nhìn tôi một chút rồi lại cúi đầu xuống ăn bít tết, làm như không quen biết tôi vậy.

Nói mới nhớ, đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau kể từ ngày biết Giang Tri Tất có bạn gái.

Cảm giác trong lòng có một chút mất mát, nhưng đột nhiên có thứ gì đó cọ cọ vào chân tôi.

Tôi trừng mắt ngước nhìn người đàn ông đối diện, anh ta vẫn chăm chú thưởng thức món bít tết, nhưng rõ ràng giày của anh ta dưới gầm bàn cứ ngọ nguậy và cọ vào chân tôi.

19.

Bắp chân tôi vừa tê vừa nhột, bây giờ tôi đang mặc một chiếc váy xẻ tà sang trọng, vậy mà Giang Tri Tất vẫn không chịu dừng lại hành vi đáng ghét của mình.

Tôi ngước lên lườm anh ta, cuối cùng người đối diện cũng ngẩng đầu lên nhìn lại, khóe miệng hơi nhếch lên như đang cười.

"Giang Tri Tất..."

Ngay lúc tôi định lên tiếng cảnh cáo thì Yểu Chước đã hung hăng đứng dậy. “Đúng là không thể nói lý với anh được, còn ở chung một chỗ với anh chắc tôi phát điên mất.”

Vừa rồi tôi chỉ chuyên tâm “chiến đấu” dưới gầm bàn với Giang Tri Tất, không để ý hai người bên cạnh đã bắt đầu cãi cọ từ lúc nào.

Vừa kịp định thần lại thì Yểu Chước đã giật lấy cái túi và đi ra khỏi nhà hàng.

Cố Văn Tinh sửng sốt vài giây, sau đó đột ngột đứng lên và đuổi theo cô ấy.

"..."

Trên bàn tiệc chỉ còn lại tôi và Giang Tri Tất, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.

Anh ta hơi nhướng mày, tựa hồ như muốn nói chuyện gì đó, nhưng tôi nhanh chân đứng dậy “Đột nhiên có chút việc gấp, tôi đi trước đây.”

"..."

Giai điệu của cây đàn cello vẫn trầm bổng nhẹ nhàng, lúc chạy ra ngoài tôi vội tới mức suýt nữa thì va phải anh phục vụ đang bê khay đồ ăn.

Sau khi chạy khỏi nhà hàng thì tôi mới kịp dừng lại thở hồng hộc, chỉ vì vội chạy trốn mà ngay cả món bò bít tết 3 sao Michelin cũng chưa ăn được miếng nào nữa.

20.

Nhưng mà có một vấn đề quan trọng hơn cả, giờ tôi không biết mình đang đứng ở chỗ nào.

Lúc đến đây thì tôi đi bằng xe của Cố Văn Tinh, bây giờ đừng có nói là xe, dù là người thì cũng không thấy bóng dáng của ai hết.

Nhà hàng đắt tiền này được xây dựng ở trên núi, giờ tôi phải xuống đường lớn thì may ra mới có thể bắt được taxi.

Trong lòng tôi chỉ biết hối hận, rốt cuộc thì tôi chạy làm cái gì chứ, để Giang Tri Tất đưa tôi về thì không phải là xong rồi sao, lại còn bày đặt ngại ngùng, cuối cùng lại để bản thân rơi vào cảnh tượng khốn khổ như thế này.

Nhưng cũng may đường xuống núi không quá dài, những cơn gió mát rượi thấm đẫm mùi hương hoa dại thơm ngát.

Nhưng hình như có người đang đi phía sau lưng tôi… không nhanh không chậm.

Tôi đột ngột dừng lại và xoay người về phía sau, khiến cho Giang Tri Tất suýt nữa thì đụng phải người tôi.

Tôi nhớ đến trước đây sau khi tan học, hình như Giang Tri Tất cũng thường đi theo tôi như thế này.

Phía trước là con đường dài vô tận, cùng với những dãy nhà cao tầng mọc lên san sát nhau. Giang Tri Tất vo tròn giấy thành một quả bóng nhỏ và ném vào đầu tôi, rồi nói anh ta sắp phải ra nước ngoài rồi, không biết tôi có buồn hay không.

Nhưng lúc đó tôi vẫn còn trẻ, vẫn chưa thể hiểu được ý nghĩa của những cuộc chia ly.

“Giang Tri Tất, đừng đi theo sau tôi nữa.” Tôi bừng tỉnh khỏi ký ức.

Khuôn mặt anh ta có chút sững sờ “Tại sao?”

“Không tại sao cả, trên đời này làm gì có nhiều cái tại sao như thế.”

Tôi bước nhanh hơn một chút, trong lòng thầm cầu khấn ông trời sẽ ban cho tôi một chiếc taxi, nhưng chỉ có tiếng bước chân của Giang Tri Tất vẫn chậm rãi đuổi theo tôi.

Nhưng có những thứ dù có muốn tránh cũng tránh không được, tôi vấp phải đế giày cao gót và ngã sõng soài trên mặt đất, túi xách trên tay và cả vạt váy đều bám đầy bụi bặm.

“Chạy đủ chưa? Đừng nói là bị bong gân rồi đấy nhé.”

Giang Tri Tất bước lại gần và đưa tay về phía tôi, nhưng tôi dứt khoát gạt tay anh ta ra.

“Đừng có đụng vào tôi.”

Không hiểu sao tôi lại gắt gỏng như vậy nữa, có lẽ là cảm giác tủi thân dồn nén, mà cũng có thể là không cam lòng.

“Anh bước vào cuộc sống của tôi làm gì? Anh biết rõ chúng ta không cùng một thế giới mà vẫn còn muốn chơi đùa với tôi?”

Cảm giác dằn vặt mấy ngày hôm nay khiến tôi không thể chịu đựng nổi nữa, cuối cùng tôi gục mặt xuống và vùi đầu vào 2 cánh tay mình, giống như trước mắt tối đen thì tôi sẽ không phải đối diện với sự thật mà mình không muốn thấy.

Có lẽ Giang Tri Tất đang ngồi bên cạnh tôi, khi tay anh chạm vào khiến người tôi run lên từng nhịp.

Anh nắm lấy cổ tay và dùng sức kéo cánh tay tôi ra, tôi bất chợt ngước lên nhìn vào khuôn mặt anh, trong ánh mắt như ẩn chứa ánh tàn dương đỏ rực cuối chân trời.

Anh nhìn tôi chăm chú, không gian lặng im không một tiếng động, vậy nên tôi lại nhớ đến hành động thô lỗ vừa rồi.

Tôi đỏ mặt muốn rút cổ tay mình ra khỏi bàn tay anh, nhưng anh vẫn nắm lấy tay tôi thật chặt.

“Giang Tri Tất!”

Lời nói vừa đến môi đã bị người ta chặn lại.

Tim tôi đập mạnh như trống dồn, tôi cảm nhận rõ lông mi của Giang Tri Tất rất dài, còn anh được một tấc thì lại muốn tiến thêm một thước.

21.

Tôi cầm theo đôi giày cao gót, còn Giang Tri Tất thì cõng tôi trên lưng.

Hoàng hôn trên núi mãi chưa tắt hẳn, tôi nhàm chán đếm từng lọn tóc trên đầu anh ấy.

"Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?"

Anh bật cười “Ai bảo em chạy lung tung, xe của anh vẫn còn đang đậu trên đỉnh núi.”

Khuôn mặt tôi nóng bừng lên như lửa đốt, đúng là không biết trốn đi đâu cho bớt ngại.

Được một “người bạn thân” tỏ tình quả thực là không quen cho lắm, đến tận bây giờ tôi vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.

“Giang Tri Tất, đây là anh nói thích em?”

Tôi nằm trên lưng anh, phát ra âm thanh lí nhí giống như tiếng côn trùng.

“Ừ.”
“Anh biết rõ đó là thích sao?”
“Biết chứ.”

Những con chim hoang dã bay vào rừng cây phát ra tiếng xào xạc, trên con đường chúng tôi đang bước chỉ toàn là những nhánh cây khô.
“Du Du, vì vậy nên anh mới không biết phải làm gì với em.”

Thật ra leo núi cũng đã mệt lắm rồi, anh ấy lại còn phải cõng thêm cả tôi trên lưng nữa.

“Vậy sao anh còn tìm người khác để giả làm bạn gái, muốn kích thích em?”

Tôi vòng tay ôm chặt cổ của anh.

"Cũng không hẳn, nhưng em thấy kích thích không?"
"Giang Tri Tất, anh ấu trĩ thật đấy."

...
Ngày hôm đó, Giang Tri Tất đã nói với tôi rất nhiều bí mật mà trước nay tôi không hề hay biết.

Chẳng hạn, hồi cấp 2 có một “con ông cháu cha” đã dùng quan hệ để cướp đi vị trí của tôi trong một kỳ thi quan trọng, nhưng anh ấy đã âm thầm giúp tôi giành lại thứ đáng lẽ thuộc về mình.

Hoặc là khi lên cấp 3, người lén bỏ hộp sữa vào ngăn bàn học của tôi cũng là anh ấy.

Khi tôi tỏ ra thân mật với những bạn học nam khác thì Giang Tri Tất tỏ vẻ khó chịu, đó là vì anh ấy đang ghen.

Hoặc là hồi đại học đáp trực thăng xuống trước ký túc xá để gặp tôi, đó là do anh ấy muốn là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật tôi tròn 18 tuổi.

Hoặc là… anh ấy không biết làm cách nào để tỏ tình với tôi.

“Anh và Yểu Chước quen nhau khi đi du học, cô ấy và anh cũng có thể gọi là người quen cũ. Có một lần anh đột nhiên nhắc tới việc đang yêu thầm em nhưng không biết tâm ý của em như thế nào, cô ấy bèn bảo sẽ giúp anh thử lòng em một chút.”

“Ai mà biết được Yểu Chước muốn nhân cơ hội đó để chọc tức đạo diễn Cố, chắc anh ta sẽ băm anh ra thành trăm mảnh mất.”

"..."

Vậy nên mọi thứ chỉ là một vở kịch?

“Thế nên em cũng không cần ăn cả 2 hộp đó nữa.” Tôi bĩu môi.

[Cho những ai không nhớ, lúc mua sắm ở quầy hàng “đặc biệt” dành cho người lớn, nữ 9 đã dõng dạc nói nếu nam 9 mà có bạn gái thì sẽ tự ăn luôn cả 2 cái hộp vừa mua.]

Giang Tri Tất đưa tôi về đến trước cửa nhà, ôn nhu vuốt nhẹ mái tóc tôi.

"Ừm, không cần ăn nữa, bởi vì hai cái hộp kia còn có công dụng khác."
"Gì cơ?"

Nói được nửa chừng thì tôi đột ngột dừng lại, mặt tôi bắt đầu nóng lên. Người trước mặt lại bật cười rồi gõ nhẹ vào trán tôi “Em nghĩ đi đâu vậy?”

“Ý anh là có thể dùng để thổi bóng bay, hiểu chưa?”


Vớ vẩn, ai lại dùng cái thứ đó để thổi bóng bay chứ?

Tôi đẩy anh ra ngoài và đóng sầm cửa lại.

Ánh trăng ngoài cửa rơi xuống nền nhà bạc trắng, tôi ngồi trong một góc tĩnh lặng và nghe tiếng tim mình đập thình thịch, giống như cảm nhận được sự xáo trộn của chính mình.

23.

Nhưng có một điều mà Giang Tri Tất không biết.

Năm cuối cấp 3 anh ấy đột ngột nói phải ra nước ngoài du học, tâm trạng tôi như treo ngược cành cây suốt mấy ngày liền.

Cảm giác giống như bị người khác bỏ rơi vậy, tôi thậm chí còn muốn nắm lấy cổ áo anh rồi hỏi tại sao lại thất hứa, rõ ràng anh đã nói là sẽ cùng tôi vào đại học cơ mà.

Nhưng mà… hình như tôi cũng chẳng có tư cách gì để ngăn cản hay chất vấn cả.

Vậy nên tôi cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, như thể chuyện của anh ấy chẳng ảnh hưởng gì tới cuộc sống của tôi.

Anh còn cười hì hì và hỏi “Đại ca sắp đi nước ngoài rồi, sao cậu chẳng có vẻ gì là buồn thế?”

Tôi vò tờ giấy nháp thành một quả bóng tròn rồi ném vào người anh ấy “Đi Mỹ nhớ mua quà về cho tôi.”

Thậm chí tôi còn không dám hỏi bao giờ anh ấy trở về.

Ngày cuối cùng trước khi đi du học, không hiểu vì sao mà Giang Tri Tất lại náo động cùng với một đám con trai trong trường.

Giọng nói của anh ấy trộn lẫn trong đám đông ồn ào phía sau, rồi anh bất chợt ngã xuống chiếc ghế ngay bên cạnh, hình như là đám con trai kia đã xô đẩy anh ấy đến gần chỗ tôi.

Lúc đó đang là đầu mùa hè, Giang Tri Tất chỉ mặc áo đồng phục ngắn tay, vừa gọn gàng vừa năng động.

Áo anh ấy cọ xát trên cánh tay tôi, thậm chí tôi còn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên làn da mình.

Tôi chỉ biết vùi đầu vào bài tập, còn Giang Tri Tất thì mải tranh cãi với đám bạn đằng sau.

Trong tiếng ve sầu râm ran và tiếng đám đông ầm ĩ, vậy mà tôi vẫn nghe được tiếng tim mình đập liên hồi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

...
Sau khi Giang Tri Tất rời đi, tôi vẫn phải chạy nước rút để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.

Nhưng tuổi trẻ mà, lúc đầu đâu có ai thấm được nỗi đau của sự chia ly cơ chứ, vậy nên khi người thân thiết nhất bên cạnh tôi rời đi, tôi chỉ biết đó là cảm giác mất mát không nói thành lời.

Một ngày tôi bật dậy lúc nửa đêm và nhìn xuống bài văn vẫn đang viết dở, nhưng trong đầu tôi chỉ còn lại những hình ảnh trong giấc mộng vừa rồi, Giang Tri Tất xuất hiện và cười dịu dàng, còn tôi chỉ biết giương đôi mắt đỏ hoe nhìn anh ấy dần dần rời xa tôi.

* Ngoại truyện

Đám cưới của Cố Văn Tinh và Yểu Chước được diễn ra vào một ngày hè đầy nắng, khắp nơi toàn là tiếng ve rộn ràng.

Yểu Chước là một cô gái có suy nghĩ kỳ lạ, hôn lễ của bọn họ không chỉ xa hoa lộng lẫy mà còn mời tất cả người thân và bạn bè thân thích, ngay cả địa điểm tổ chức cũng là ở sân sau ở nhà bọn họ.

Tôi mở tấm thiệp mời trên tay.
“Tất cả các khách mời đều sẽ được biểu diễn một màn tài năng, xem như là “quẩy hết mình” trong đám cưới của chúng tôi."

…Có ai cưới mà lại bảo khách mời lên sân khấu trình diễn như cô ấy không?

Vậy mà các thiếu gia, phú nhị đại là bạn bè của họ cũng tấp nập chuẩn bị tiết mục, trông không giống như đám cưới mà là một cuộc tụ họp náo nhiệt của giới thượng lưu thì đúng hơn.

Cỗ cưới cũng được bày ngoài sân với món đồ nướng để khách mời tự phục vụ.

Chỉ có duy nhất một thứ giống với đám cưới bình thường, đó là màn ném tú cầu để xem cô gái nào sẽ may mắn được gả chồng tiếp theo.

Tôi đang đợi miếng thịt cháy xèo xèo trên vỉ nướng thì con Husky bất ngờ lao vào người tôi, khiến tôi ngã vào lòng Giang Tri Tất đang đứng bên cạnh, tú cầu cũng không biết đã rơi vào tay tôi từ lúc nào.

Tất cả khách mời trong lễ cưới đều la ó lên ầm ĩ, Giang Tri Tất lại còn vui vẻ cầm lấy tú cầu và vẫn ôm chặt eo tôi.
“Đã nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?”
“Giang phu nhân tương lai.”

「……」

À nhân tiện, còn một tiết mục cuối cùng nữa trong đám cưới của hai người bọn họ, đó là khách mời phải tham gia bốc thăm.

Sẽ có 2 vị khách “may mắn” sẽ nhận được đãi ngộ đặc biệt từ phía chương trình.

Một người sẽ được tặng toàn bộ tiền mừng cưới, còn người “may mắn” còn lại sẽ phải dọn dẹp địa điểm cưới hôm nay.

Ai đã nghĩ ra cái ý tưởng quái dị này vậy?

Tôi mở tờ giấy trong tay ra, Giang Tri Tất đứng một bên chỉ “Ồ” một tiếng.

Chắc không phải là ngẫu nhiên đâu nhỉ, thế quái nào mà Giang Tri Tất được nhận hết tiền còn tôi lại là người ở lại dọn dẹp đám cưới?


Cho đến khi mọi người đã ra về hết, tôi cầm cây chổi trên tay và thẫn thờ nhìn khung cảnh lộn xộn trước mắt.

Lần đầu tiên trong đời tôi đi ăn cưới mà còn phải ở lại thu dọn tàn cuộc thế này.

Mà Giang Tri Tất chỉ đứng bên cạnh cười, tôi định cầm cán chổi rồi phang cho anh một phát. Nhưng bỗng nhiên tôi phát hiện có một tờ giấy được kẹp ở đầu chổi, trong đó là nét chữ viết tay mềm mại của Yểu Chước.

“Gửi khách mời “may mắn” của tôi, ở quê tôi có một tục lệ là quét dọn đám cưới sẽ nhận được nhiều vận may sau này.”

“Nếu như bạn đã có người trong lòng, vậy thì 2 người nhất định sẽ bên nhau vui vẻ đến bạc đầu giai lão.”

“Đoàn tụ sum vầy, hạnh phúc quanh năm.”

(HOÀN)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play