Hình như mấy người nhiều tiền như anh ta đều có bệnh thì phải.
Tôi bảo Giang Tri Tất chuẩn bị tâm lý trước đi, bình thường tôi không mấy khi vào bếp nấu cơm đâu, vậy mà anh ta cũng gật đầu.
Giang Tri Tất nói muốn mua cái gì thì mua, dùng thẻ của anh ta mà trả tiền.
Vậy nên nào là tôm hùm Úc, cua Hoàng đế,... tôi đều lấy không thiếu thứ gì.
Còn anh ta đứng bên cạnh chiếc xe đẩy, lười biếng chống cằm rồi nhìn tôi vung tiền như rác.
Mà thôi quên đi, dù cho tôi có lấy hết đồ trong siêu thị này thì cũng đâu có thấm gì so với tài sản của Giang Tri Tất.
Sau khi mua xong ở khu thực phẩm tươi sống, tôi lịch sự hỏi anh ta xem có cần thêm thứ gì hay không.
Anh nhìn điện thoại và lơ đãng trả lời “Ừ, còn thiếu đấy.”
“Thiếu cái gì cơ?”
Tôi vẫn chưa kịp hiểu ý Giang Tri Tất là gì, còn anh ta chỉ ngước lên nhìn tôi và cười một cách bí hiểm.
Cho đến khi chúng tôi đứng ở quầy hàng “đặc biệt”, anh ta liền lấy 2 hộp và ném chúng vào giỏ hàng.
Tôi bật cười “Một con cẩu độc thân như anh thì lấy mấy thứ này làm gì?”
Anh ta lại nhướng mày “Ồ?”
“Sao cô biết tôi không có bạn gái?”
...
Nhưng tôi đã hiểu quá rõ về gã đàn ông này.
Chúng tôi quen nhau đã nhiều năm, nếu anh ta thật sự có chuyện tình kinh thiên động địa nào đó thì chẳng lẽ tôi lại không biết? Vậy nên bây giờ Giang Tri Tất đã 27 tuổi, và anh ta vẫn còn là một “xử nam” chính hiệu.
《Xử nam là từ lóng để chỉ con trai vẫn còn zin, nói sát nghĩa hơn là chưa làm "chuyện ấy" bao giờ.》
“Nếu anh mà có bạn gái, tôi sẽ tự ăn hết cả 2 hộp này.”
“Vậy sao?”
Giang Tri Tất bật cười, giọng nói có chút mềm mại.
11.
Mì Dương Xuân đem chế biến cùng với tôm hùm Úc, món ăn độc đáo này chắc chỉ có những người giàu trí tưởng tượng như tôi mới có thể nghĩ ra được.
Khi tôi đặt tô mì lên bàn thì đã thấy anh ta gọi sẵn hai két bia qua điện thoại.
"Anh nghĩ tôi uống được à?" Tôi trừng mắt nhìn Giang Tri Tất.
"Ồ?"
Anh ta ngồi vào bàn, trên tay cầm sẵn chiếc khui bia.
“Ngay cả loại này mà cũng không uống được?”
Rõ ràng anh ta đang khiêu khích tôi, vậy mà tôi cũng dễ dàng mắc bẫy, liền giật chiếc khui bia rồi mở nắp chai, rót thứ chất lỏng trong suốt màu vàng cam đó ra tràn cả cốc.
Vậy là mì Dương Xuân tôm hùm Úc đã trở thành một món nhậu.
Chúng tôi bắt đầu ngồi uống từ khi hoàng hôn xuống cho đến tận đêm khuya.
Đầu óc tôi mơ màng và ánh mắt mờ dần, cảm giác choáng váng giống như bị say xe vậy.
Tôi đập chai bia lên bàn và nắm lấy cổ áo người đối diện.
“Này, không phải anh nói anh uống được bia sao? Còn uống được nữa không?”
Giang Tri Tất đã nằm gục xuống bàn, chỉ để lộ ra vành tai đỏ au, cổ áo không biết được nới ra từ khi nào, tôi nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của anh ta không chớp mắt.
Cả người tôi ngây ra như phỗng. Bất chợt Giang Tri Tất mạnh mẽ nắm lấy cổ tay tôi, rồi nhìn tôi với ánh mắt thâm trầm.
Tôi cũng không biết phải miêu tả thế nào, giống như một con hồ ly vừa thông minh lại vừa đáng ghét, cũng không hiểu trong đầu anh ta đang nghĩ đến cái gì nữa.
Và hiện tại Giang Tri Tất là một con hồ ly đang say mèm.
Đôi mắt anh nhìn thẳng vào tôi, tay anh nắm chặt cổ tay tôi không buông, và nói với giọng điệu trầm khàn “Du Du, tôi nên làm gì với em bây giờ?”
“Gì cơ?”
Tôi không hiểu Giang Tri Tất nói gì nên cố lại gần anh ta một chút, giữa chúng tôi vẫn đang có khoảng cách, nhưng Giang Tri Tất lại mạnh mẽ áp sát vào người tôi.
Hơi thở nóng rực phả vào tai tôi, cảm giác giống như chỉ gần thêm một chút nữa thôi thì tim tôi sẽ nhảy ra ngoài mất.
Rõ ràng là Giang Tri Tất khiêu khích tôi trước, tôi còn tưởng là anh ta sẽ nắm chắc phần thắng, ai mà ngờ được tôi còn chưa say thì anh ta đã gục trước rồi.
Tôi cố gắng đỡ anh ta dậy.
Nhưng Giang Tri Tất giống như dồn toàn bộ trọng lực trên người để ép sát vào người tôi.
Đôi mắt hơi cụp xuống, hơi thở nóng rực vẫn còn phả vào cổ tôi, mơ hồ còn nghe thấy tiếng anh ta đang cười khẽ.
"Giang, Tri, Tất!"
Tôi nghiến răng gằn từng chữ, từ từ đỡ anh ta ra phía cửa nhà.
"Để tôi gọi tài xế cho anh."
Tôi lục tìm điện thoại di động trong túi Giang Tri Tất, mật khẩu để mở khóa chính là ngày sinh nhật của tôi.
Ngày trước Giang Tri Tất đã từng giải thích về chuyện này, bảo là dùng sinh nhật tôi để đặt mật khẩu thì mẹ anh ta sẽ không đoán ra được.
Không nghĩ tới đã 4, 5 năm trôi qua mà anh ta vẫn chưa đổi mật khẩu mới.
Giao diện điện thoại di động của Giang Tri Tất rất đơn giản, danh bạ cũng dễ tìm, tôi cũng không có ý định tò mò chuyện đời tư của người khác.
Nhưng bất ngờ có một tin nhắn được gửi đến và đập vào mắt tôi.
Tiểu Nhu Nhu: "Đêm mai vẫn là phòng 806 nhé, chờ anh ~"
11.
Hai ngày sau đó tôi cứ liên tục nghĩ mãi về chuyện này.
Cô gái Tiểu Nhu Nhu đó là ai? Phòng 806 có nghĩa là gì? Lại còn “Chờ anh” nữa?
Không phải Giang Tri Tất đã có bạn gái đấy chứ?
Tôi ngồi trước cửa phòng làm việc của anh ta, rốt cuộc nhịn không được liền kéo một cô thư ký lại để hỏi chuyện.
"Giang tổng thế nào cơ?" Thư ký bị tôi hỏi dồn đến mức ngây cả người.
Vậy nên tôi ghé sát vào cô ấy và nhẹ nhàng hỏi lại "Ý tôi là, cô có biết gì về chuyện tình cảm cá nhân của Giang tổng hay không?"
Thư ký lại càng hoảng sợ, vội vàng lắc đầu rồi chạy đi mất hút.
...
Tôi hơi uể oải, mà cũng bực bội vì hành vi bồng bột của mình vừa nãy.
Nhưng tôi không thể nào tin được chuyện Giang Tri Tất có bạn gái.
Vì vậy tôi đã gọi cho tất cả những người bạn chung của chúng tôi để hỏi về chuyện này, nhưng câu trả lời tôi nhận được là bọn họ cũng không biết Giang Tri Tất có bạn gái hay không.
Người bạn thân nhất đã cười và bảo, tại sao tôi không tự hỏi Giang Tri Tất đi.
Tôi cúp điện thoại và thở dài.
Nếu Giang Tri Tất thật sự có bạn gái, hôm đó ở siêu thị tôi còn nói như đinh đóng cột rằng anh ta là một “cẩu độc thân”, như vậy chẳng phải rất mất mặt hay sao?
...
Nhưng chỉ vài hôm thì tôi đã không còn phải băn khoăn về chuyện này nữa, vì cô gái tên “Tiểu Nhu Nhu” đó đã tự tìm tới tôi.
13.
Hôm đó là một buổi chiều đầy nắng.
Kể từ khi Giang Tri Tất tiếp quản việc kinh doanh thì công ty bắt đầu có thêm nhiều phúc lợi, tôi tìm được ở một túi trà hoa hồng ở căn-tin giải khát, và lấy thêm một chiếc thìa bạc để khuấy trà.
Bỗng trước mặt tôi xuất hiện một người đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang và kính râm kín mít, chắc hẳn là thân phận đặc biệt nên không muốn cho ai nhìn thấy.
Suýt nữa đã dọa ch.ết tôi rồi.
"Cô là Trần Du Du?"
Hình như là giọng của một cô gái, tôi cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc như đã từng nghe thấy ở đâu rồi. Trên người cô ấy tỏa ra mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng, rất dễ chiếm được cảm tình của người đối diện.
Tôi vô thức trả lời câu hỏi của cô ấy.
Cô gái cười nhẹ và tháo chiếc kính râm ra.
Lúc đó tôi cảm thấy như thế nào nhỉ?
Chắc là giống như lần tôi và đứa bạn thân đang đi mua sắm ở trung tâm thương mại thì tình cờ gặp được một ngôi sao nữ nổi tiếng, đám đông vây quanh cô ấy giống như một nữ thần, vẻ đẹp diễm lệ và lộng lẫy đó khiến chúng tôi không thể nào rời mắt.
Và người trước mặt tôi còn đẹp hơn nhiều lần so với ngôi sao nữ đó, chỉ nhìn cô ấy thôi cũng đã đủ khiến cho đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao tôi cảm thấy cô ấy quen thuộc, nhưng chưa kịp mở miệng gọi tên thì cô ấy đã tiến lên bịt miệng tôi lại “Suỵt, đừng nói, tôi lén vào đây đấy.”
Cánh tay của tôi hơi run rẩy.
"..."
"Cô có biết Giang Tri Tất ở đâu không? Anh ấy là bạn trai tôi."
"..."
Cốc trà trên tay suýt nữa thì rơi xuống đất.
Bởi vì cô gái đang đứng trước mặt tôi, người tự xưng là “bạn gái của Giang Tri Tất”, thực ra chính là một nữ minh tinh nổi tiếng trong làng giải trí.
Người bình thường chỉ có thể nhìn thấy cô ấy trên TV, vậy mà bây giờ cô ấy đang đứng trước mặt tôi và nở một nụ cười thân thiện.
"Tôi thường nghe Giang Tri Tất nhắc tới cô, chắc hẳn cô chính là “tiểu thanh mai” của anh ấy nhỉ?"
"Tôi..."
Cô gái đứng gần tôi hơn một chút, tôi phát hiện cô ấy đã ép tôi đến gần góc tối của phòng trà.
“Tôi là Yểu Chước, chắc hẳn cô cũng từng nghe qua nghệ danh của tôi rồi đúng không? Hôm nay tôi đến đây chủ yếu là muốn nói cho cô biết…”
"Cô tránh xa Giang Tri Tất một chút được không?"
"..."
Cả người tôi như đóng băng tại chỗ.
Cô ấy đến gặp tôi chỉ để nói tôi tránh xa Giang Tri Tất, đây là đang ra oai? Hay là cảnh cáo? Hay đang công bố chủ quyền và dằn mặt tôi?
Vậy nên cô ấy thích Giang Tri Tất?
Cô ấy giống như một ngôi sao trên trời, so với những con người bình thường như chúng tôi thì cách xa hàng ngàn dặm, người như vậy sẽ thực sự thích Giang Tri Tất?
Tôi thấy tim mình đập dữ dội, cảm giác khó hiểu bao trùm trong tâm trí tôi.
Cô gái trước mặt lại mỉm cười "Cô còn chuyện gì muốn nói?"
Tôi hít một hơi thật dài.
Hình như cô ấy rất hài lòng khi nhìn thấy bộ dạng lo lắng thấp thỏm của tôi.
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, trong miệng phát ra từng tiếng một.
"Tôi có thể..."
"Tôi có thể xin một bức ảnh có chữ ký của cô được không."
14.
Đêm đó tôi nằm trên giường và xem đi xem lại tấm ảnh đó không biết bao nhiêu lần.
Đa số chữ ký của các minh tinh đều nhẹ nhàng phiêu dật, ngay cả Yểu Chước cũng không ngoại lệ.
Đến bây giờ tôi vẫn chưa thể tin được chuyện Giang Tri Tất có bạn gái, mà đối tượng hẹn hò lại là một nữ minh tinh?
Mà thật ra chuyện này cũng không phải kỳ lạ, Giang Tri Tất vốn xuất thân từ giới thượng lưu cơ mà, nói không chừng chính anh ta mới là người được nữ minh tinh đó theo đuổi.
Nhưng rõ ràng chỉ mới mấy ngày trước thôi, tôi và Giang Tri Tất còn ngồi uống bia cùng nhau tại chính phòng khách này.
Không hiểu tại sao, đột nhiên trong lòng tôi lại có chút cảm giác mất mát.
Tôi vốn cho rằng Giang Tri Tất sẽ đứng về phía tôi vô điều kiện, vậy mà anh ta yêu đương với bạn gái cũng không nói cho tôi biết, còn khiến tôi lúc nào cũng nghĩ anh ta vẫn là một con “cẩu độc thân” suốt 27 năm trời.
Hóa ra tôi mới là chú hề tự biên tự diễn mọi chuyện.
Màn hình điện thoại bị tôi cào xước gần hết, nhưng tôi vẫn không gửi một tin nhắn nào cho Giang Tri Tất cả.
Rõ ràng là đã gõ rất nhiều chữ, nhưng suy nghĩ một hồi thì lại xóa đi không gửi nữa.
Tôi cảm giác có chút khó chịu và không biết mở miệng như thế nào, ngay cả việc chất vấn một câu “Anh có bạn gái rồi mà cũng không nói với tôi.” cũng không làm được.
Đúng là đáng ghét!
Tôi nhìn vào chai rượu lần trước vẫn chưa uống hết, không biết ma xui q.ủy khiến thế nào mà lại xách chai rượu rồi ra khỏi nhà.
15.
Trên đường phố tĩnh lặng chỉ có tiếng chó hoang sủa ồn ào.
Những ngọn đèn đường rải rác thắp sáng bầu trời đêm, vài ba người đi bộ hối hả rảo bước đi ngang qua tôi.
Trái tim tôi đang đập liên hồi, không biết cảm giác phấn khích này từ đâu ra, mà tôi cũng không có cách nào để khiến cho mình bình tĩnh trở lại.
Trong công viên trước nhà vắng lặng không một bóng người, tôi lặng lẽ ngồi một mình trên chiếc xích đu.
Vầng trăng nhợt nhạt chìm vào bầu trời đêm cô quạnh.
Cho đến khi một đôi giày đen xuất hiện trước mặt tôi, tôi ngước mắt lên và nhìn thấy một người đàn ông đang đút tay vào túi áo gió.
Cũng không biết hôm nay mình có gặp ma hay không nữa.
Từ sáng đến bây giờ tôi đã gặp liên tiếp 2 người nổi tiếng rồi.
16.
Khó khăn lắm tôi mới tìm được một quán cà phê còn mở cửa, tôi vào và gọi một ly Americano đá.
Người đối diện đeo kính gọng vàng và thoải mái ngồi tựa vào lưng ghế, cặp mắt đào hoa nhẹ nhàng lướt qua người tôi.
"Làm bạn gái của tôi."
... Anh ta nói.
Tôi suýt chút nữa đã ch.ết sặc, mới gặp lần đầu đã tỏ tình kiểu này, đây là cái vận may gì vậy?
Hơn nữa tôi cũng biết người này, tên anh ta là Cố Văn Tinh, là một đạo diễn nổi danh kiêm một nhà đầu tư lớn. Tôi từng thấy hình ảnh của anh ta trên trang bìa tạp chí nên chắc hẳn đây là một nhân vật không tầm thường.
Người đàn ông nhìn tôi ho sặc sụa với ánh mắt không hài lòng, anh ta đợi một chút cho tôi ho xong rồi mới đưa ra một tấm thẻ.
"Một trăm nghìn."
"..."
Cổ họng tôi nghẹn lại đến mức không thể phát ra tiếng.
"Trong thẻ này có một trăm nghìn, yên tâm đi, cô chỉ cần làm bạn gái tôi trong một thời gian ngắn, cùng lắm là một năm thôi. Cũng không cần cô phải theo tôi cả đời.”
"..."
Người đàn ông nhìn tôi và khẽ hừ một tiếng.
"Không hài lòng?"
Tôi vội vàng khởi động lại bộ não đã đông cứng của mình, nhưng trước khi tôi kịp sắp xếp ngôn ngữ để đồng ý thì anh ta đã ném thêm một tấm thẻ khác lên bàn.
"Ba trăm nghìn."
Sau đó anh ta lại ngẫm nghĩ một chút, hình như vẫn còn thấy không đủ liền ném ra một cái thẻ khác nữa.
"Năm trăm nghìn."