Bạn Trai Phú Nhị Đại

Chương 1


1 năm


1.
Tôi vẫn luôn suy nghĩ rất kỹ, rốt cuộc làm thế nào mà tôi lại có quan hệ với người như Giang Tri Tất.

Hình như chỉ đơn giản là từ một buổi chiều nào đó ở trường tiểu học.

Cậu ta giật tóc tôi.

Còn tôi đã cho cậu ta một cái bạt tai thật mạnh.

Chính nhờ cái tát này, nửa cuộc đời của tôi đã có một mối liên hệ không rõ ràng với con trai giám đốc điều hành của một công ty lớn.

2.
Hồi tiểu học ngồi cùng bàn với cậu ta, tôi cúi đầu xuống dưới để buộc lại dây giày, cậu ta liền ấn vào gáy tôi không cho tôi đứng dậy.

Hồi cấp 2 chung lớp với cậu ta, tôi nói gió ngoài trời to quá, cậu ta liền bảo các bạn ngồi bên cạnh mở toàn bộ cửa sổ ra.

Khi lên cấp 3, tôi cứ nghĩ cuối cùng cũng thoát khỏi cậu ta. Nhưng ngày đầu tiên đến trường thì đã thấy cậu ta ngồi ngay phía sau lưng mình.

“Tôi tưởng cậu học trường cấp 3 tư thục?”

Cậu ta nhìn tôi và nhướng đôi lông mày kiếm, đôi mắt sáng ngời mang đầy hơi thở của thiếu niên.

“Không có hứng thú, tôi muốn tự mình thi lên đại học.”

"..."

Nhưng cậu ta lên được trung học chẳng lẽ không phải dựa vào quan hệ?

Tôi từng chứng kiến cậu ta bị mọi người xung quanh né tránh khi còn học cấp 2, vậy mà khi lên cấp 3 thì đi đâu cũng có người săn đón.

Một mặt là do cậu ta đẹp trai, mặt khác là các bạn cùng lớp cuối cùng đã tỉnh ngộ và nhận ra có tiền là một chuyện tốt.

Ở cái tuổi bồng bột và hay có tâm lý so sánh như hồi đó, cậu ta đã tặng cho mỗi bạn trong lớp một máy chơi game psp vào chính ngày sinh nhật của mình.

Giang Tri Tất đã sớm cho chúng tôi thấy một sự thật phũ phàng.

Mặc dù mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, nhưng có những người từ lúc sinh ra thì đã ở thành Rome rồi.

3.
Lúc mới lên cấp 3 thì toàn bộ bài tập của Giang Tri Tất đều là chép lại của tôi, vậy mà sau đó cậu ta có thể vươn lên Top đầu trong mấy kỳ thi liên tiếp.

Tôi phát hiện Giang Tri Tất không phải trời sinh đã thông minh, tất cả thành quả đạt được là do cậu ta thức đến nửa đêm để làm đề.

Cậu ta cũng không có quá nhiều bạn bè thân thiết, ban ngày thì đi theo những đám bạn xấu quậy phá rồi cười ha hả không học hành gì. Chỉ khi đêm xuống thì mới liều mạng để giải đề, nhiều lần tôi còn phát hiện cậu ta truy cập vào mấy phần mềm học tập trên mạng vào lúc 3, 4h sáng.

Tôi cũng hơi khó hiểu, rõ ràng hồi cấp 2 không có vấn đề gì, vậy mà lên cấp 3 lại chăm chỉ như vậy, đúng là khác nhau một trời một vực.

Tôi từng hỏi cậu ta lý do tại sao.

Nhưng cậu ta chỉ nheo mắt rồi cười “Điểm của cậu cao như thế, nếu tôi không cố gắng thì làm sao vào cùng trường đại học với cậu được.”

Đúng là cái thứ âm hồn bất tán.

Chẳng lẽ một cái tát kia đã khiến cậu ta phải đuổi theo tôi đến tận trường đại học?

4.

Nhưng rồi sau khi lên đại học thì chúng tôi vẫn không học cùng trường với nhau.

Bởi vì cậu ta đã ra nước ngoài, đúng theo lộ trình học hành của một phú nhị đại tiêu chuẩn.

Tôi đã nghĩ từ năm đó thì chúng tôi sẽ mỗi người một ngả, ai rồi cũng sẽ có những sóng gió thăng trầm của riêng mình.

Kết quả là 3h sáng cậu ta lại gọi điện cho tôi.

Tôi nói với cậu ta, đại ca à, cậu không nhìn thấy 2 chúng ta chênh lệch múi giờ sao?

Cậu ta “ờ” một tiếng, rồi bảo tôi nhìn ra cửa sổ.

Tôi đã nghĩ là cái gì đó kiểu như “Hãy nhìn giang sơn mà trẫm đã gây dựng cho nàng”, hoặc là những câu chuyện cười tương tự như thế.

Kết quả là một chiếc trực thăng đang chuẩn bị đáp xuống sân vận động của trường chúng tôi.

Trực thăng tạo ra những cơn gió mạnh, thu hút sự tò mò của sinh viên trong ký túc xá.

Cuối cùng thì tôi cũng hiểu tiếng ồn trong micro của cậu ta là gì… đó là tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng!

Dưới ánh trăng bạc trắng, cậu ta nói với tôi bằng một giọng điệu khàn khàn “Tôi nhớ cậu.”

"..."

5.

Cậu ta nhớ tôi thật sao?

Giang Tri Tất chỉ nghĩ đến ở con hẻm gần trường đại học có một quán hoành thánh rất ngon mà thôi.

“Ở Mỹ làm gì có quán ăn nào ngon như thế này.”

Cậu ta vừa ăn vừa cảm khái.

Còn tôi thì bắt đầu hoài nghi nhân sinh và cuộc đời.

Người này ở nước Mỹ, cách chúng tôi cả nửa vòng trái đất, vậy mà chỉ vì muốn ăn hoành thánh đã về nước bằng máy bay tư nhân, rồi đổi sang trực thăng để bay qua trường đại học của tôi.

"..."

"À đấy, lần này về có mang cả quà cho cậu, thôi hôm nay tặng trước vậy."

Dưới ánh đèn vàng ấm áp của chợ đêm, cậu ta lấy từ trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ.

Bên trong là một sợi dây chuyền.

Thực ra, trước đây Giang Tri Tất từng tặng tôi nhiều đồ ăn vặt, đồ dùng học tập, quà lưu niệm,... nhưng chưa bao giờ tặng món quà “dành cho người trưởng thành” như thế này.

Cậu ta nói, Trần Du Du, sinh nhật vui vẻ.

Vì vậy tôi đã nghĩ, có lẽ cậu ta không chỉ đến đây để ăn một bát hoành thánh. Bởi vì ngày hôm đó cũng là sinh nhật 18 tuổi của tôi.

6.
Sau khi tốt nghiệp tôi chuẩn bị đi tìm việc làm, nơi đầu tiên loại trừ chính là công ty của Giang Tri Tất.

Thậm chí nhiều lần anh ta còn nhiệt tình mời tôi đến làm việc, bảo rằng sẽ cho tôi những hậu đãi đặc biệt mà không phải ai cũng có.

Nhưng tôi nói thật, chắc chỉ có ma mới dám nhận anh ta làm ông chủ.

Vậy nên tôi đã lựa chọn phỏng vấn ở một công ty đối thủ của anh ta, còn diễu võ dương oai trong điện thoại rằng sau này chúng ta sẽ cạnh tranh với nhau trên thị trường, hy vọng được anh ta chỉ giáo nhiều hơn.

Đầu bên kia điện thoại phát ra tiếng cười khẽ.

Anh ta bảo tôi thật đáng yêu.

Lúc ấy tôi không hiểu ý anh ta là gì.

Cho đến 1 tuần sau khi tôi chính thức đi làm thì mới nhận được thông báo.

Công ty mới của tôi đã bị mua lại.


Sếp mới: Giang Tri Tất.

7.

Đi làm muộn, bắt taxi còn gặp phải sếp, tiền thưởng chuyên cần mất sạch.

Nhiều người nghĩ rằng tôi học cùng lớp với một phú nhị đại như Giang Tri Tất, thì chắc hẳn tôi cũng phải là một đứa lắm tiền nhiều của.

Nhưng thực tế, tôi là một con đỗ nghèo khỉ chính hiệu.

Vừa mới lên 18 tuổi là bố đã đuổi tôi ra khỏi nhà và không chu cấp tiền nong gì nữa.

Nếu Giang Tri Tất có một năng lực nào đó đủ để chèn ép tôi, thì chắc chắn đó là năng lực về tiền bạc.

Nhất là khi anh ta cười híp mắt với tôi, nói rằng toàn bộ tiền chuyên cần của tôi đều mất hết rồi.

“Đừng, Giang tổng, anh nói chuyện gì tốt đẹp hơn chút đi!”

Bây giờ là cuối tháng, tôi đã chăm chỉ dậy sớm để không đi làm muộn cả tháng nay, tất nhiên không thể để một sai lầm nho nhỏ biến công sức của mình trở nên công cốc được.

“Cô muốn làm gì nào…”

Anh ta tựa vào tay lái của xe Rolls-Royce và hơi nhướng mày, ánh mắt đầy thích thú.

“Nấu cơm cho tôi thì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play