Không thích hợp.

Rất là không thích hợp.

Quý Vân Tiêu trước mặt này từ đầu đến cuối đều kì quái.

Trên mặt Lâm Thiên Vi còn nét phẫn nộ, nàng rút bàn tay bị Quý Vân Tiêu nắm chặt ra, bất động thanh sắc đánh giá người trước mắt.

"Chị có cảm giác như là mình đang nằm mơ vậy." Quý Vân Tiêu không còn kích động giống vừa nãy, nhưng vẫn muốn tâm sự: "Có thể gặp lại được em thật tốt quá."

Đã mười một năm.

Cách xa nhau mười một năm, tình cảm chân thành trong lòng này cuối cùng cũng có thể bày tỏ ra, làm sao mà Quý Vân Tiêu có thể không kích động cơ chứ?

"Chị, trong lòng chị có rất nhiều lời muốn nói với em." Quý Vân Tiêu vẫn duy trì động tác nửa quỳ ở trong xe, cô hơi ngửa đầu nhìn Lâm Thiên Vi, ánh mắt lưu luyến: "Muốn nói cho em nghe những chuyện đã phát sinh sau này, muốn nói cho em rằng chị có bao nhiêu thích em, muốn nói rất nhiều lời nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu..."

Lâm Thiên Vi càng nghe càng nghi hoặc.

"Chị còn muốn ôm ôm em." trong mắt Quý Vân Tiêu mang theo tia chờ đợi, ánh mắt thâm thúy như muốn phát sáng, cô nhẹ nhàng hỏi: "Có thể cho chị ôm được không?"

Môi Lâm Thiên Vi khẽ nhúc nhích, đang muốn nói ra lời cự tuyệt nhưng rốt cuộc Lâm Thiên Vi cũng cam chịu mà tiến đến ôm cô.

"Em thơm quá." Quý Vân Tiêu chui đầu vào bên gáy nàng, hít một hơi thật sâu cảm thấy thõa mãn mà thở dài: "Hương thơm trên người cũng vẫn như trước đây."

Hô hấp ấm áp cọ vào phần da thịt kiều nộn trên cổ, lưng Lâm Thiên Vi tê dại, sau đó mặt liền đỏ lên.

Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, hô hấp cũng run run: "Cô, cô cút ra cho tôi..."

Đừng làm chuyện kì quái với nàng nữa.

"Chị không đi đâu." Quý Vân Tiêu kéo tay nàng đặt lên má mình, mê muội mà cọ cọ lòng bàn tay cùng nàng nói: "Em có thể đánh chị mắng chị, nhưng không thể bắt chị rời khỏi em được."

Bởi vì hành động không thể hiểu được của cô, Lâm Thiên Vi vừa khiếp sợ lại kinh ngạc đã hoàn toàn không thốt nên lời.

Nhưng tài xế phía trước thì muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng: "Cái kia, Quý tiểu thư..."

Quý Vân Tiêu nắm tay Lâm Thiên Vi không buông, hơi quay đầu qua trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

Tài xế nheo mắt lại.

Hắn đã gặp qua Quý Vân Tiêu rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ thấy cô ta có khí thế giống như bây giờ, có thể dễ dàng mà cảm nhận được sự áp bách mãnh liệt phát ra từ Quý Vân Tiêu.

Tài xế còn đang cảm thấy cứng họng liền nghe được âm thanh hơi không kiên nhẫn của Quý Vân Tiêu phát ra: "Nói chuyện."

Hắn theo bản năng mà run lên, buộc miệng thốt ra: "Cô vi phạm quy định dừng xe."

"Chìa khóa ở trên xe." ngữ điệu Quý Vân Tiêu vững vàng: "Anh đi qua di chuyển xe hộ tôi."

Nói xong, Quý Vân Tiêu lại xoay qua cười với Lâm Thiên Vi, thanh âm mềm mại: "Có thể cho tài xế của em xuống di chuyển xe hộ chị được không?"

Lâm Thiên Vi còn chưa nói không được thì tài xế liền bước xuống xe.

Sau khi chờ hắn đi, Quý Vân Tiêu trực tiếp mở cửa xe của ghế phụ và ghế sau, bế Lâm Thiên Vi qua đổi chỗ.

Lâm Thiên Vi bị nàng làm cho hết hồn: "Cô muốn làm gì?"

"Em ngồi ghế phụ được không? Chị lái xe mang em đi chỗ này." Quý Vân Tiêu ôn nhu đáp.

Cơ bản là cô không cho Lâm Thiên Vi cơ hội để từ chối.

Chờ đến lúc Lâm Thiên Vi phản ứng lại thì nàng đã bị ôm tới ngồi chỗ ghế phụ, Quý Vân Tiêu còn cúi người lại cài dây an toàn cho nàng.

"Bảo bối ngồi yên."

Lâm Thiên Vi bị cô biến thành một đứa ngốc.

Không phải nói là muốn ly hôn sao? Quý Vân Tiêu bây giờ đang làm cái gì?

Lâm Thiên Vi ngồi bên cạnh mơ mơ màng màng, chờ đến lúc phản ứng lại xe đã nổ máy.

Quý Vân Tiêu còn biết lái xe sao?

Trong lòng Lâm Thiên Vi càng thêm nghi hoặc.

Trên đường hai người không nói gì, Quý Vân Tiêu nhìn thấy nàng mệt mỏi liền khuyên nàng nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Lâm Thiên Vi nghe lời nhắm mắt lại, sau đó cảm thấy không đúng.

Vì sao nàng phải nghe lời Quý Vân Tiêu chứ?

Nhưng hiện giờ người đang lái xe là Quý Vân Tiêu, lỡ như nàng không nghe theo thì Quý Vân Tiêu kéo nàng đồng quy vu tận làm sao giờ?

"Sao cứ nhìn chị mãi vậy?" Một tay Quý Vân Tiêu nắm tay lái, tay còn lại nắm chặt bàn tay nàng.

Lâm Thiên Vi cả kinh nói: "Cô lái xe cho cẩn thận."

Nói xong liền rút tay về lại quay đầu qua bên khác.

Quý Vân Tiêu cười nhạt: "Được."

Có lẽ do hôm qua không nghỉ ngơi đủ, mặt trời còn xuyên qua cửa kính xe chiếu lên người nàng, Lâm Thiên Vi híp híp mắt lại liền cảm thấy buồn ngủ.

Vậy mà nàng lại ngủ rồi.

Lúc tỉnh lại thì xe đã dừng lại bên bờ biển, ánh mặt trời trên đỉnh đầu cực nóng, nhìn dáng vẻ có thể đoán được là đã giữa trưa.

Lâm Thiên Vi ngồi dậy, chăn mỏng cũng rơi xuống theo.

Quý Vân Tiêu nghe được tiếng động xoay người lại, giúp nàng kéo chăn lên ôn nhu hỏi: "Tỉnh rồi sao?"

Lâm Thiên Vi không đáp, mặt mày lạnh lẽo, gương mặt xinh đẹp ngưng kết một tầng băng tuyết.

Nàng trông không vui vẻ lắm.

Quý Vân Tiêu lo lắng hỏi: "Ngủ không thoải mái sao? Muốn ngủ tiếp chứ?"

Lâm Thiên Vi bước xuống xe nhìn bốn phía xung quanh, lạnh lùng hỏi: "Mang tôi tới đây làm gì?"

Quý Vân Tiêu cười một cái, ngắm nhìn mặt biển: "Thế giới này rất khác biệt với thế giới của chúng ta, nhưng mà lại có một bãi biển tương tự."

Lâm Thiên Vi: ???

Quý Vân Tiêu như đang hồi tưởng lại kí ức, ngữ khí thấp thấp: "Năm đó chúng ta mười chín tuổi, chị còn không biết chính bản thân yêu em nhiều như thế nào, em đã đưa chị đến bờ biển này, ở trước mặt mà nghiêm túc thổ lộ với chị. Nói muốn cùng chị ở bên nhau, lúc đó chị rất luống cuống, rốt cuộc chị cũng hiểu được, ngày thường em chôn ở trong lòng ngực của chị nói muốn gả cho chị không phải là đùa giỡn, nhưng chị lại không biết phải đối mặt thế nào..."

Quý Vân Tiêu nở nụ cười chua xót: "Chị không đồng ý em, chị nói là chị cần một ít thời gian để bản thân có thể suy nghĩ lại."

Nhưng đáng tiếc là sau này hai người cũng không có thời gian suy nghĩ lại nữa.

Bởi vì không được đáp lại, Tống Thiên Thiên có chút buồn bực nên quyết định đi nước ngoài giải sầu với người nhà.

Kết quả là chiếc máy bay nàng và gia đình ngồi kia khi đang bay trên biển đã xảy ra chuyện, rơi thẳng xuống đáy biển bặt vô âm tín.

"Thật xin lỗi, sau khi em rời khỏi chị mới hiểu ra, chị thích em, từ rất nhỏ đã thích em, cũng không phải là cảm giác yêu thích em như em gái, chị rõ ràng là yêu em, muốn chiếm hữu em, muốn ôm em, muốn cùng em điên đảo, muốn làm chuyện vui sướng cùng với em...Nhưng mà, chị thông suót thì cũng đã muộn rồi...."

Nói tới đây, Quý Vân Tiêu khóc không thành tiếng.

"Sau khi biết em gặp chuyện, mỗi ngày chị đều hối hận, chị luôn nghĩ vì sao bản thân lại trì độn như vậy, nếu chị sớm phát hiện bản thân có tâm ý với em hơn một chút, thì có phải em sẽ không rời khỏi chị không..."

Nước mắt chảy xuống trên gương mặt trắng nõn của nữ nhân, mang theo cảm giác mãnh liệt, có tiếc nuối, hối hận, còn có không cam tâm.

Bộ dáng kia của Quý Vân Tiêu làm Lâm Thiên Vi cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Nhưng Lâm Thiên Vi nghe mà hoang mang.

Nàng rõ ràng không biết Quý Vân Tiêu đang nói gì, nhưng lại cảm thấy thật bi thương, vì vậy liền đứng tại chỗ như trời trồng.

Cho tới khi Quý Vân Tiêu bước đến nắm tay nàng, đem mu bàn tay của nàng đưa tới bên môi khẽ hôn hôn, giọng run run mà hỏi: "Em có nguyện ý cho chị thêm một cơ hội sao? Nếu thời khắc này em hỏi chị đáp án là gì, chị nhất định sẽ nói với em rằng chị yêu em."

Quý Vân Tiêu nói: "Chị yêu em, Tống Thiên Thiên."

Lâm Thiên Vi thiếu chút nữa đã bị lôi kéo vào chuyện xưa cho đến khi cái tên kia được Quý Vân Tiêu nhắc đến.

Tống Thiên Thiên.

Quá nực cười.

Lâm Thiên Vi rút tay về, cười lạnh: "Tôi nghe không hiểu cô đang muốn nói gì, tôi cũng không phải tên Tống Thiên Thiên."

Nói xong Lâm Thiên Vi muốn xoay người rời đi.

Quý Vân Tiêu sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền ngăn nàng lại hoang mang hỏi: "Em sao có thể không phải là Tống Thiên Thiên?"

Hàng mi dài của Lâm Thiên Vi xốc lên, môi đỏ bày ra độ cung châm chọc: "Quý Vân Tiêu, cô cảm thấy chọc tôi rất vui sao?"

Quý Vân Tiêu nóng lòng đáp: "Thiên Thiên, chị..."

Trong mắt Lâm Thiên Vi như muốn phóng băng ra, ánh mắt bén như lưỡi dao, nàng lạnh lùng nói: "Đừng gọi tôi bằng cái tên kia."

"Được, được, chị không gọi." Quý Vân Tiêu đáp ứng nàng, lại hỏi: "Vậy em có thể nói cho chị biết là hiện tại em tên gì không?"

Đây là Thiên Thien của nàng, Quý Vân Tiêu chắc chắn mình không thể nhận nhầm.

Rất có khả năng là sau khi xuyên thư Tống Thiên Thiên đã đổi tên, lại quên mất kí ức trước đó của mình.

Quý Vân Tiêu nắm lấy đôi tay mảnh khảnh của nữ nhân đối diện, kiên nhẫn mà hống: "Vừa nãy là chị sai, nhưng chị muốn biết tên em, đây là chuyện rất quan trọng với chị, em nói chị nghe được không?"

Lâm Thiên Vi không muốn quan tâm tới nàng.

"Thiên..." Quý Vân Tiêu nghĩ nghĩ nàng không thích tên này liền cắn đầu lưỡi lại, sửa lời: "Bảo bối, em để ý chị xíu đi, nói tên em cho chị biết đi mà, được không?"

Rốt cuộc vẫn chọc cho Lâm Thiên Vi nổi điên: "Cô sao dám kêu tôi bảo bối? Ở trên đường nhìn thấy nữ nhân xa lạ đến tên cũng không biết mà cô dám kêu họ là bảo bối sao?"

"Hơn nữa." Ý thức được cảm xúc của chính mình quá lộ liễu, Lâm Thiên Vi miễn cưỡng áp cơn tức xuống, tận lực hờ hững nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, hiện tại cô vẫn là vợ của người khác."

Quý Vân Tiêu đơ ra hai giây, sau đó cười khẽ lên: "Em để ý chuyện này sao? Chị có thể giải thích, chị căn bản không quen biết Lâm Thiên Vi kia, khi chị qua bên đây không hiểu sao lại trở thành người đã có gia đình, nhưng mà chị vẫn còn trong sạch..."

Tuy rằng biết là có thể sẽ bị coi như người tâm thần, Quý Vân Tiêu vẫn tỉ mỉ kể cho nàng nghe chuyện mình xuyên thư.

Lâm Thiên Vi: ???

Quý Vân Tiêu bày tỏ lòng trung thành với nàng: "Lòng chị chỉ có một mình em, không có người khác, hơn nữa chị đã hẹn vị Lâm tổng kia hôm nay đến ly hôn, chị sẽ trở lại trạng thái độc thân rất nhanh thôi."

Lâm Thiên Vi: "......."

Nàng rốt cuộc ý thức được Quý Vân Tiêu trước mặt thật sự không quen biết nàng.

Nếu là giả vờ vậy thì kỹ thuật diễn của Quý Vân Tiêu quá xuất chúng.

Nhìn thấy Lâm Thiên Vi trầm mặt, Quý Vân Tiêu lại nói: "Nếu như chuyện xuyên thư này em không tiếp thu được vậy thì em cứ coi như kiếp trước chúng ta có duyên."

Trong lòng Quý Vân Tiêu có rất nhiều thứ muốn nói, chân thành đáp: "Chị nha, chính là người yêu kiếp trước của em đó, hiện tại chị tìm đến thế giới có em để tiếp tục được yêu em."

Mặt Lân Thiên Vi không biểu tình: "Cô có bệnh thì đi khám đi."

Quý Vân Tiêu giải thích trong bất lực: "Chị biết chuyện này rất khó tiếp thu nhưng đó đều là sự thật."

Thần sắc Lâm Thiên Vi hờ hững: "Cần tôi đặt lịch hẹn khám tâm lý cho cô sao?"

Quý Vân Tiêu nhịn không được mà cười.

Thấy cô cười làm nàng không thể hiểu được: "Cô đang cười cái gì?"

Quý Vân Tiêu nói: "Bảo bối, em thật sự quá đáng yêu."

Lâm Thiên Vi: "......"

Lâm Thiên Vi xoay người rời đi.

Quý Vân Tiêu đuổi theo ở sau lưng.

Cô chở Lâm Thiên Vi tới trung tâm thành phố, còn quấn lấy nàng xin thông tin liên lạc nửa ngày trời.

Nhưng Lâm Thiên Vi làm ngơ.

"Không cho chị số điện thoại vậy thì thêm bạn tốt đi, phần mềm nào cũng được, còn không thì thêm bạn tốt trong game cũng được, chị chơi game cực giỏi đó em nhớ không? Cần chị kéo em sao?"

Lâm Thiên Vi bị cô làm phiền đến mức chịu không nổi, cuối cùng cũng móc trong túi ra một cây son, kéo cánh tay cô qua mở nắp ra mà lưu loát viết một chuỗi chữ cái xuống.

Quý Vân Tiêu không nén được vui mừng: "Đây là số WeChat của em sao?"

Lâm Thiên Vi lạnh giọng: "Nhanh lăn xuống xe cho tôi."

"Được, chị lập tức thêm em, chút nữa em nhớ đồng ý nha."

Lâm Thiên Vi không để cho Quý Vân Tiêu nói hết lờimà đã đóng cửa xe nghênh ngang chạy.

Mà Quý Vân Tiêu đứng ở dưới nắng thì chờ không kịp trực tiếp lấy điện thoại ra nhập dòng chữ kia vào.

Dòng chữ kia cơ bản không phải số WeChat hay gì cả, Lâm Thiên Vi chỉ viết: "Có bệnh nhớ trị*."

(*): Gốc là: youbingquzhi.

Quý Vân Tiêu cất điện thoại, đầu ngón tay khẽ vuốt hàng chữ trên tay, dung túng cười nhẹ lên.

"Tuy rằng là bị lừa nhưng mà....Vợ của mình quá đáng yêu nha."

Quý Vân Tiêu cũng không cười lâu lắm.

Thực nhanh sau đó, nụ cười của cô cứng lại

Bởi vì cô nhớ ra, hiện tại mình vẫn là vợ của người khác.

Hơn nữa hồi nãy nghe được ý tứ của Thiên Thiên, nàng rõ ràng biết chuyện mình đã kết hôn.

Quý Vân Tiêu ấn ấn giữa mày, mắng một câu.

Phải ly hôn càng nhanh càng tốt.

Cô vội vàng chạy đến quán cà phê, đương nhiên là chưa thấy được người cần tìm nên chỉ có thể gọi Lâm Thiên Vi.

Nhưng Lâm Thiên Vi lại cúp điện thoại.

Quý Vân Tiêu liền nhắn qua: 【Tôi đã tới rồi, cô ở đâu?】

Không ai trả lời lại.

Quý Vân Tiêu tiếp tục nhắn: 【Hôn nhân của chúng ta chỉ có danh tiếng bề ngoài nhưng thực chất thì chẳng có gì, vốn dĩ cũng không quan trọng, có tiếp tục đi tiếp chăng nữa cũng không có ích gì, chẳng bằng kết thúc đi.】

Vẫn không ai trả lời.

Quý Vân Tiêu bực bội:【Rốt cuộc khi nào cô mới tới? Hay là muốn tôi gửi đơn ly hôn đến công ty cho cô kí luôn?】

Bên kia cuối cùng cũng trả lời: 【Tôi có việc, sẽ đến trễ chút.】

Được.

Quý Vân Tiêu gọi ly cà phê rồi tiếp tục ngồi chờ.

Dung mạo của cô rốt cuộc cũng không tầm thường, hiện tại càng thêm phần khí chất, cho dù chỉ là mặc áo thun đơn giản cùng với quần thể dục cũng có thể thu hút ánh mắt người khác.

Thực mau liền có nữ sinh bước tới với gương mặt ửng đỏ, hỏi: "Tỷ tỷ, có thể thêm WeChat với em sao?"

Ngón tay thon dài của Quý Vân Tiêu co lại, cười rồi nghiêng người lại: "Kêu tôi tỷ tỷ ư? Năm nay tôi mới..."

Quý Vân Tiêu lấy chứng minh thư trong túi ra đưa qua, tiếp tục nói: "Tôi năm nay mới 20 tuổi thôi."

Vì chuyện xuyên thư này mà cô được trẻ ra hẳn mười tuổi.

Thật sự không hề lỗ.

Cô cười cười, cả người lộ ra vẻ tùy ý khiến cho mặt của nữ sinh đối diện càng đỏ hơn.

Nữ sinh kia sửa lại lời nói: "Vậy, muội muội? Có thể cho chị xin WeChat của em sao?"

Quý Vân Tiêu không đáp mà giơ cánh tay lên hỏi lại: "Nhìn thấy dấu son trên tay tôi sao?"

Nữ sinh đối diện ngẩn ra.

Quý Vân Tiêu còn rất kiên nhẫn mà giải thích cho nàng: "Đây là huân chương mà vợ của tôi đã đặc biệt đê lại cho tôi đó."

"Huân chương tình yêu nha." Quý Vân Tiêu nhìn dòng chữ kia một cách tham luyến, phi thường lễ phép đáp: "Cho nên xin lỗi."

Nữ sinh kia đã hiểu, lôi kéo bằng hữu kế bên chạy đi.

Không nghĩ tới bạn của nàng tinh mắt nhìn thấy đơn ly hôn trên bàn.

Vừa rồi Quý Vân Tiêu quá sốt ruột liền để sẵn nó trên bàn, khiến vị bằng hữu kia hoang mang dừng lại bước chân hỏi: "Nếu tôi không nhìn nhầm thì đây là đơn ly hôn sao? Nhưng nghe ý tứ vừa rồi của cô, tựa hồ là cô rất yêu vợ nha..."

Tay Quý Vân Tiêu vòng qua lưng ghế mà lười biếng nói: "À, đơn ly hôn này là cho một người vợ khác."

Hai nữ sinh đối diện mở to mắt nhìn, tỉnh táo lại liền trực tiếp mắng chửi: "Cô, cô đồ tra nữ!"

Quý vân Tiêu không hề để bụng mà nhướng mày khiến hai nữ sinh kia bực bội nhưng không còn cách nào.

"Chậc, chúng ta đi."

Hai người rời khỏi quán cà phê, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện với nhau.

"Chúng ta thật sự không cần nói cho hai người vợ của cô ta sao?"

"Thôi tốt nhất đừng tìm thêm việc cho bản thân lo."

"Vì sao cô ta lại là tra nữ chứ, vậy mà vừa nãy tớ liếc mắt nhìn một cái đã rung động..."

"Nói sao nhỉ, cô ta xác thực nhìn có dáng vẻ tra nữ..."

"Hầy..."

Hai nữ sinh kia càng đi càng xa cho đến khi mất dạng ở ngã rẽ.

Nhưng Lâm Thiên Vi vẫn chưa đến.

Quý Vân Tiêu chờ từ chiều đến khi trời sụp tối, đến khi đã sắp đến giờ ngủ thì chuông gió ở cửa mới có động tĩnh.

Quý Vân Tiêu nhấc mí mắt lên nhìn, lập tức liền tỉnh lại ngay.

Từ cửa bước vào là một mỹ nhân xinh đẹp đến không thể tưởng tượng.

Ngũ quan của nàng tinh xảo, khuôn mặt lạnh lẽo, trên người diện bộ váy đỏ cùng với mái tóc quăn màu nâu xả lung tung trên vai. Ở trên tai là bộ bông tai kim cương lộng lẫy bắt mắt, vòng eo của nàng như là một bức tranh tuyệt tác.

Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống nốt ruồi lệ ở nơi khóe mắt nàng, làm nàng ta càng thêm mỹ lệ không gì bằng.

Tim Quý Vân Tiêu đập nhanh hơn, kinh diễm: "Thiên Thiên..."

Lâm Thiên Vi bước đến trước mặt cô, ngồi xuống nói thẳng: "Tôi tới ly hôn."

Quý Vân Tiêu không kịp phản ứng: "Cái gì?"

Môi đỏ của Lâm Thiên Vi đóng mở, đọc từng chữ rõ ràng: "Tôi. Là. Lâm. Thiên. Vi."

Quý Vân Tiêu: ???



Tác giả có lời muốn nói:

Rốt cuộc cũng viết tới đây ha ha ha 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play