Lâm Thiên Vi cho là mình nhìn nhầm, thời gian qua không phải nàng không đưa ra yêu cầu ly hôn, nhưng khi đó Quý Vân Tiêu sống chết không đồng ý, còn uy hiếp nàng sẽ nhảy lầu.
Nhưng hiện tại cô lại chủ động yêu cầu ly hôn sao?
Nguyên bản đây là chuyện vui, rốt cuộc cũng có thể ly hôn với nữ nhân không nói lý này, mặc kệ nhìn từ góc độ nào đều đáng vui mừng.
Nhưng không biết vì cái gì, Lâm Thiên Vi lại không vui vẻ nỗi.
Trở về phòng ngủ nằm xuống, nàng trằn trọc, nhắm mắt lại trong đầu hiện ra cảnh tượng ôm hôn đêm qua.
"Rõ ràng hôn mạnh bạo như vậy..."
Còn dám nói là rất nhớ nàng, nói thích nàng, trông có vẻ rất nghiêm túc thiếu chút nữa liền có thể lừa nàng tin theo.
Lâm Thiên Vi tức giận ngồi dậy.
Nàng xốc chăn lên, dẫm lên dép lê đi bật đèn rồi cầm điện thoại lên.
Mi đẹp hơi chau lại, rốt cuộc trả lời lại tin nhắn của Quý Vân Tiêu:【Cô xác định?】
【Tôi xác định.】Quý Vân Tiêu trả lời lại rất nhanh, còn gửi thời gian và địa điểm gặp mặt qua.
Như là sợ Lâm Thiêm Vi không đồng ý, cô bổ sung: 【Đừng lo lắng, tôi không có ghi điều kiện gì, cũng có thể tay không rời đi, chỉ hy vọng thủ tục ly hôn ngày mai có thể xong xuôi.】
Ngày mai?
Gấp như vậy sao?
Lâm Thiêm Vi hoàn toàn không ngủ được, nàng rót cho chính mình ly nước lạnh, uống xong nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Tại sao lại như vậy?
Đáng lẽ nàng phải cảm thấy vui vẻ chứ?
Lâm Thiên Vi nằm lên giường một lần nữa, vẫn khó mà ngủ được.
Nàng nghĩ, nhất định là bởi vì buổi chiều uống ly cà phê kia.
Đều do ly cà phê tác dụng quá chậm.
Nếu ngủ không được vậy không cần ngủ nữa, Lâm Thiên Vi ngồi dậy khoác quần áo bước đến thư phòng để tiếp tục làm việc.
Sau mấy tiếng bận rộn, cuối cùng cũng đã cảm thấy mệt mỏi, Lâm Thiên Vi tháo chiếc kính vàng xuống xoa xoa mắt, nhéo giữa mày.
Vừa lúc Lâm Viện gọi video đến.
"Bờ cát vàng ở nơi đây thật đẹp, Du Nhiên rất thích." Trong video, ánh mặt trời rực rỡ tươi đẹp, sóng biển tùy tiện vỗ vào bờ cát, một nữ nhân trung niên phong vận vẫy vẫy tay với màn hình, sau đó chuyển hướng về phía cô bé đang chơi cát bên kia.
Đó là mẹ ruột của Lâm Thiên Vi và cháu gái ruột của nàng.
Lâm Thiên Vi gõ chữ: 【Du Nhiên có khỏe không?】
Sau khi chị của Lâm Thiên Vi rời khỏi trần gian, cô bé liền trở nên dị thường trầm mặt ít nói, sau lại bởi vì Quý Vân Tiêu mà chịu tổn thương lần hai thì càng không thích nói chuyện.
Để làm Lâm Du Nhiên vui vẻ, Lâm Viện trực tiếp bỏ việc, mang the cô bé đi muôn nơi nên hiện tại trạng thái tinh thần của Lâm Du Nhiên mới chuyển biến tốt đẹp hơn.
Lâm Viện yêu cầu gọi video, mơ hồ có chút không vui: "Ở bên con đang là rạng sáng 4 giờ đúng không? Vì sao còn không ngủ?"
Lâm Thiên Vi nói: "Bận."
"Bận cũng phải chủ ý thân thể." Lâm Viện còn muốn nói vài lời quan tâm nữa nhưng Lâm Thiên Vi lại dời đề tài đi: "Mẹ, có thể cho ta xem Du Nhiên không?"
"Được, Du Nhiên qua đây cùng tiểu dì trò chuyện nhé." Lâm Viện vẫy tay với Lâm Du Nhiên, gọi cô bé qua.
Lâm Du Nhiên trời sinh răng trắng môi hồng, trắng sáng đáng yêu,diện mạo khiến người yêu thích, nhưng cô bé chỉ liếc mắt nhìn Lâm Thiên Vi trong màn hình một cái liền dời đi, tiếp tục đào cát chơi.
Lâm Viện nhìn mà thở dài.
"Là con có lỗi với Du Nhiên." Âm thanh của Lâm Thiên Vi rất thấp, nghe không ra cảm xúc gì.
Lâm Viện bất đắc dĩ: "Không phải con sai, đều do cô Quý Vân Tiêu lia vô nhân tính, con nít nhỏ như vậy nàng cũng có thể xuống tay đánh...Hơn nữa Vi Vi, mẹ không nghĩ ra, con vì cái gì mà không ly hôn?"
Nói, Lâm Viện liền buồn bã: "Chẳng lẽ đây là số mênh của người nhà chúng ta sao? Thời còn trẻ mẹ hồ đồ, bị nam nhân lừa, sau đó đến chị con gửi gắm niềm tin sai người, hiện tại đến con cũng..."
Lâm Thiên Vi lạnh mặt đánh gãy lời bà: "Ngày mai con sẽ ly hôn."
Lâm Vi khó nhịn mà vui mừng: "Thật? Con không gạt mẹ?"
Lâm Thiên Vi rũ lông mi: "Không gạt mẹ."
Lâm Viện vui đến mức không kiềm chế được: "Thật tốt quá, con rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt."
Lâm Thiên Vi nhấp môi, thần sắc càng khó coi hơn.
Kỳ thật không phải do nàng thông suốt mà là do Quý Vân Tiêu đưa ra đề nghị ly hôn.
Nhưng Lâm ThiênVi không thể nói ra.
Nàng cảm thấy quá mất mặt.
Sau khi kết thúc cuộc gọi video với Lâm Viện, Lâm Thiên Vi liền trở về phòng, nàng vẫn còn cảm thấy hơi ủy khuất, lại không có chỗ để phát tiết, chỉ có thể tùy ý mà nuốt lại hết.
Rốt cuộc Lâm Thiên Vi vẫn đi ngủ.
Tư thế ngủ của nàng không tốt, mới vừa ngủ không bao lâu liền đá chăn qua một bên, ban đêm lạnh lẽo nhưng không ai đắp chăn lại cho nàng, chỉ có thể nhăn mi, đem chính mình cuộn tròn lại thành một cục.
Lâm Thiên Vi ngủ không an ổn lắm, lẩm bẩm nói mớ: "Tỷ tỷ..."
Nàng cũng không phải đang gọi mẹ của Lâm Du Nhiên.
Trong mơ, Lâm Thiên Vi như đang ở một thế giới khác.
Hình ảnh mờ ảo, cô nương xinh đẹp tóc ngắn đi đến trước mặt nàng, duỗi tay nhéo nhéo mặt nàng.
"Sao em lại đẹp như vậy chứ?"
Lâm Thiên Vi chỉ trừng mắt không thèm để ý đến người đó.
"Chị có thể hôn em sao?"
Lâm Thiên Vi phồng má lên, vừa muốn trả lời đã bị người ôm lấy mà tàn nhẫn mút lên khuôn mặt.
Đôi mắt của nàng trừng càng lớn, nàng ồm ồm vô ý thức nghẹn ra một câu: "Không thể", lại chọc cho cô nương đối diện cười ha ha.
"Chị đều đã hôn xong rồi làm sao bây giờ?"
Lâm Thiên Vi giận dỗi xoay người đi.
"Này, tiểu xinh đẹp, gọi chị tỷ tỷ đi, chị không chọc em nữa."
Lâm Thiên Vi bĩu môi: "Mới không cần đâu."
"Vì sao nha?"
Lâm Thiên Vi lẩm bẩm lầm bầm: "Mẹ em nói, chị và em lớn bằng nhau, đều 6 tuổi."
"Nhưng chị sinh ra sớm hơn em hai ngày nha."
Lâm Thiên Vi nhíu nhíu mày: "Sinh ra sớm hai ngày thì chính là tỷ tỷ sao?"
"Thiên Thiên, gọi chị tỷ tỷ đi."
"Thiên Thiên..."
"Không muốn không muốn."
Khi còn nhỏ Lâm Thiên Vi quyết đoán mà cự tuyệt nhưng không biết vì sao, sau này nàng vẫn sửa lại miệng.
Vào một buổi tối, nàng theo lẽ thường mà đá chăn ra, sau đó lại được một nữ hài khác ôm vào ổ chăn lại.
Thời điểm tỉnh lại, Lâm Thiên Vi quấn chăn mà đỏ mặt, thẹn thùng hỏi: "Sao lại ngủ giường của em."
"Bởi vì em ngủ không yên, hay đá chăn, chị sợ em cảm lạnh nên chỉ có thể qua đây ôm em ngủ nha." Nữ sinh bên cạnh đúng lý hợp tình nói.
Lâm Thiên Vi cắn môi không nói lời nào.
"Đều là con gái với nhau ngủ chung thì có sao đâu? Khi còn nhỏ chúng ta không hay ngủ cùng nhau sao? Hơn nữa chị đã đáp ứng dì sẽ chiếu cố em thật tốt."
Lâm Thiên Vi: "Hừ."
Cô gái sờ sờ đầu nàng: "Ngoan."
Cảnh tượng lại bắt đầu điên cuồng xoay tròn, lúc này chuyển đến cảnh tượng ở ven trường học.
Dưới tán cây bạch quả, Lâm Thiên Vi gọi: "Tiêu Tiêu..."
"Hửm?"
"Tiêu Tiêu tỷ..."
"Làm sao vậy?"
"Chị nuôi tóc dài đi." Lâm Thiên Vi không vui vẻ lắm đáp.
"Vì sao nha?"
Lâm Thiên Vi vô cớ gây rối: "Chị không cảm thấy chị để tóc ngắn trông rất giống cong* sao?"
(*): nói dễ hiểu là bia đia, cà thơi :(
"Ha ha ha giống chỗ nào nha? Chị là gái thẳng nha."
Lâm Thiên Vi xụ mặt: "Nhưng mà tháng này đã có tới 3 nữ sinh thổ lộ với chị, ít nhiều cũng có liên quan đến mái tóc này của chị chứ?"
"Được được được, nếu em không thích chị đổi liền, dù sao chị chỉ nghe em, ngày mai chị sẽ đi nối tóc dài, vừa lòng chứ bảo bối?"
Lâm Thiên Vi: "Hừ."
Lâm Thiên Vi ở thế giới kia vẫn luôn thật hạnh phúc, có cha mẹ yêu thương, người nhà cưng chiều, tuy rằng là con gái một nhưng vì có một thanh mai cùng nhau lớn lên, nàng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn."
Nhưng sau này thì sao?
Sau này nàng tới một thế giới khác, ở đây cha của nàng là một tên cặn bã, rõ ràng là ở rể được trèo lên Lâm gia cao quý, vậy mà dám ngoại tình ở sau lưng nuôi tiểu tam, đẻ ra vài đứa con riêng.
Mẹ của nàng cũng không phải nữ cường nhân đanh đá mà là một nghệ thuật gia luyến ái não.
Nàng cũng có một tỷ tỷ tính cách rất tốt, vừa ôn nhu thiện lương, nhưng lại quá mềm yếu, thân thể quá kém căn bản không thể khiến Lâm Thiên Vi dựa dẫm được.
Sau khi ông bà ngoại lần lượt qua đời, Lâm thị một trận xào xáo, cha của Lâm Thiên Vi rốt cuộc lộ ra bản tính thật, còn dám đem con riêng tới với ý đồ xâm chiếm toàn bộ tập đoan, khi đó chị gái nằm viện, mẹ chỉ biết gào khóc, Lâm Thiên Vi phải một mình đứng ra đấu đá với người cha lòng dạ lang sói cùng những tên khốn nạn kia mới có thể ổn định được cục diện.
Có nhiều lúc khi nghĩ lại, Lâm Thiên Vi không biết tại sao mình có thể làm được.
Giống như thật lâu trước kia, nàng cũng chỉ là một tiểu hài tử được sủng ái, sống tự do vô tư không lo nghĩ nhiều. Bụi gai trên đường đều được người che chắn giúp, luôn có người che chở nàng khỏi khốn khổ trắc trở, dù cho gặp phiền toái thì chỉ cần nàng làm nũng, hết thảy sẽ được giải quyết."
Sao nàng lại đến nỗi như bây giờ?
Cảnh tượng của hai thế giới lặp đi lặp lại, giống như từng mảnh nhỏ kí ức rơi vào bên trong mơ của Lâm Thiên Vi, mày nhăn chặt, rốt cuộc sau khi tỉnh lại, nàng cảm thấy đầu óc như một mớ hỗn độn.
Nàng giống như đã mơ thấy gì đó.
Mơ mơ hồ hồ, mông lung đã không thể nhớ ra được.
Lâm Thiên Vi kéo chăn lại che thân thể lạnh run, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương phát đau.
Trong lúc lơ đãng, nàng chạm vào một mảnh ướt át trên mặt.
Đây là cái gì?
Lâm Thiên Vi không hiểu, vừa nãy trong mộng nàng có khóc sao?"
Cùng lúc đó, Quý Vân Tiêu đã chạy bộ về.
Người cô chảy đầy mồ hồi nhưng lại cảm thấy thật vui vẻ, nhẹ nhàng.
Bởi vì cô đã tìm được Thiên Thiên.
Cho dù quán bar và khách sạn đều không cho cô xem theo dõi nhưng cũng không sao, cô vẫn đi qua lại hai địa điểm này để tìm manh mối.
Đó chính là camera theo dõi của một siêu thị nhỏ.
Quý Vân Tiêu vung tay rộng rãi, trả không ít tiền lấy được băng ghi hình đêm đó, nhìn chằm chằm vào đoạn phim vài tiếng liền.
Cuối cùng cô cũng tìm được rồi.
Xuyên qua cửa sổ xe mở một nửa kia, Quý Vân Tiêu nhìn thấy rõ ràng sườn mặt của Tống Thiên Thiên.
Đẹp như vậy, nhất định là Thiên Thiên không thể sai được.
Bây giờ cô có thể xác định, buổi tối tươi đẹp kia không phải là cô ảo tưởng ra, cô thật sự đã cùng bảo bối của mình có một đêm xuân tươi đẹp.
Chỉ là vì sao Thiên Thiên lại bỏ đi?
Là vì không nhớ rõ cô, hay vẫn là vì phát hiện cô kết hôn nên bực bội với cô?
Mặc kệ lý do là gì, cô đều phải đem đoạn hôn nhân khó hiểu này bỏ đi, sau đó quang minh chính đại xuất hiệ trước mặt Thiên Thiên.
Trở về tắm rửa xong thay đổi quần áo, Quý Vân Tiêu đem biển số xe kia viết lên giấy note.
"Thiên Thiên..."
Cô đã có tin tức của chiếc xe này, sau đó tra chủ xe này là ai là được.
"Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi." Quy Vân Tiêu lẩm bẩm
Chỉ là Quý Vân Tiêu không bao giờ nghĩ tới sẽ gặp mặt nhau sớm đến vậy.
Cô cùng Lâm Thiên Vi hẹn tốt nơi kí đơn ly hôn là một quán cà phê, nhưng khi đi trên đường cô lại gặp được chiếc Maybach màu đen kia.
Lại cùng biển số xe kia.
Tuy rằng muốn sau khi ly hôn mới đi tìm Thiên Thiên, nhưng mà khi nàng xuất hiện ở trước mặt mình, Quý Vân Tiêu không thể khống chế được.
Muốn gặp nàng.
Muốn gặp nàng đến mức nổi điên.
Đôi mắt của cô hồng hồng, nói với vị tài xế của Quý gia: "Thấy chiếc Maybach kia không?"
Tài xế không thấy được, vì gặp đèn đỏ mà chiếc Maybach kia đã biến mất sau ngã rẽ.
Quý Vân Tiêu không rảnh lo chuyện khác, mở cửa xe chạy xuống đuổi theo, tiếc là vẫn bỏ lỡ.
Nhưng tài xế Quý gia đi theo mở cửa kính xe xuống dò hỏi: "Tiểu thư, cô muốn lên xe sao?"
Quý Vân Tiêu phục hồi lại hô hấp, lạnh lùng đáp: "Chú xuống xe."
Tài xế không rõ nguyên nhân mà đi xuống, sau đó thấy Quý Vân Tiêu ngồi lên ghê điều khiển đóng cửa xe lại bay nhanh rời đi.
Tài xế đứng như trời trồng, vẻ mặt như vừa bịcướp.
Ông ta lau mặt rồi gãi gãi đầu, trong lòng kì quái: "Tuy là nghe qua vị tiêu thư này năm kia có bằng lái xe, nhưng nàng không phải vừa học xong liền quên sao?"
Hơn nữa là nửa năm nay ông ta cũng chưa nhìn thấy qua Quý Vân Tiêu lái xe, vì sao lại đột nhiên có thể lái tốt như vậy?
Không lẽ ông ta sẽ phải thất nghiệp sao?
Tài xế lo lắng cho tương lai, Quý Vân Tiêu cũng sợ hãi, cô sợ sẽ không được gặp lại Tống Thiên Thiên nữa.
Cũng may sau khi quẹo vào vài con đường, Quý Vân Tiêu sáng mắt lên, thấy được chiếc Maybach màu đen kia.
Quý Vân Tiêu đạp ga tăng tốc đuổi sát chiếc xe kia, sau một hồi đã có thể khiến chiếc xe kia dừng lại.
Lâm Thiên Vi không thể hiểu được.
Nàng nhận ra chiếc xe kia là Quý gia mua riêng cho Quý Vân Tiêu, nhưng nàng không rõ vì sao Quý Vân Tiêu muốn đuổi theo nàng không rời?
Không phải nói là muốn gặp nhau ở quán cà phê sao? Cũng không cần gấp gáp như vậy đi?"
Quý Vân Tiêu muốn ly hôn tới vậy?
Hôm nay Quý Vân Tiêu chỉ mặc một chiếc áo thun màu xám đơn giản cùng với quần thể dục, trang điểm trên mặt nhẹ nhàng đơn giản, toàn thân không hề có trang sức phức tạp, đến tóc cũng nhuộm trở lại thành màu đen, thả rồi loạn trên vai.
Nhưng bộ dáng như vậy lại làm mắt Lâm Thiên Vi sáng ngời.
Nhìn đến khi thấy cô mở cửa xe đi xuống, Lâm Thiên Vi ngẩn ra.
"Cốc cốc."
Quý Vân Tiêu đi tới gõ gõ cửa xe.
Lâm Thiên Vi hạ cửa sổ xe xuống một chút, lông mày nhíu lại, âm thanh lạnh nhạt: "Có việc?"
Quý Vân Tiêu nhìn nàng, trong mắt long lanh như có nước mắt, ngữ khí vừa ẩn nhẩn lại mang một tia khẩn cầu: "Em mở cửa xe ra được không?"
Lâm Thiên Vi phảng phất như bị mê hoặc.
Nàng mở khóa cửa xe.
Sau đó Quý Vân Tiêu liền kéo cửa ra, bổ nhào vào lòng ngực nàng thật mạnh.
Lâm Thiên Vi vừa hoảng vừa giận: "Cô làm gì?"
"Chị nhớ em, chị thật sự nhớ em." Quý Vân Tiêu ôm nàng, đầu chôn ở bên hông nàng, như là đang khóc: "Em không biết là khi gặp lại em chị đã vui vẻ như thế nào đâu, Thiên Thiên, chị biết là hiện tại không nên gặp em nhưng mà chị không khống chế được, vừa thấy em chị liền nhịn không nổi. Chị nhớ em quá, không thể không có em..."
Quý Vân Tiêu nói năng lộn xộn, cuối cùng nâng tay Lâm Thiên Vi lên, hôn xuốn mu bàn tay non mịn kia.
Mắt Quý Vân Tiêu chứa lệ, ngẩng đầu thổ lộ: "Bảo bối, chị yêu em..."
Lâm Thiên Vi bị cô làm cho ngốc.
Nàng ngồi yên trong xe nửa ngày không biết nên phản ứng gì. Quý Vân Tiêu thì được một tấc lại muốn tiến một thước, muốn sấn hôn môi nàng.
Lâm Thiên Vi khiếp sợ và nổi giận không thôi, giơ tay lên cho cô một cái tát.
Một tiếng "Chát" thanh thúy vang lên, mặt Lâm Thiên vì đỏ bừng bừng, nỏi giận nói: "Quý Vân Tiêu cô bị bệnh à!?"
Bị nàng đánh một cái mà Quý Vân Tiêu không hề tức giận còn cười.
Đôi mắt Quý Vân Tiêu si mê nhìn nàng, đối mặt nàng nói: "Bảo bối, bộ dáng tức giận của em cũng thật xinh đẹp nha."
Lâm Thiên Vi: ???
Editor có lời muốn nói:
Xin lỗi vì chưa thực hiện trọn vẹn lời hứa dới ae nhưng mà tui gõ hết sức bình sinh rồi :< Mai tui up chương kế sau nha ố la la.